Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Mang Chiêu Nguy...
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
2024-11-23 16:48:18
Lục Châu vốn có ấn tượng không tốt đối với đám người Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo.
Huống hồ Chiêu Nguyệt bị ai bắt tới đây, hắn còn chưa biết. Không đi tìm bọn họ tính sổ đã là thiên đại ban ân rồi, còn dám có can đảm đòi công đạo?
Nếu Không Viễn thật sự truy cứu chuyện này thì xem như cho bọn họ một bài học.
Tiểu Diên Nhi đã đưa Chiêu Nguyệt đến bên cạnh hắn.
“Chuyện này phải làm sao cho phải! Đại sư… vạn lần không được đâu!”
“”Chiêu Nguyệt là ngũ đệ tử dưới trướng lão ma đầu Ma Thiên Các, làm vô số việc ác, nếu không trừng trị nàng e là sẽ lại làm chuyện thương thiên hại lý!”
“Mong đại sư nghĩ lại!”
Lúc thì đòi chủ trì công đạo.
Lúc thì đòi suy nghĩ lại.
Cũng không tự nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Thường nghe bảo bọn ngươi chính đạo đều thích ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, đúng là chẳng sai lấy một li.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu muốn đưa nàng ta đi, các ngươi có ý kiến?”
“Chuyện này…”
Đám tu hành giả sắc mặt khó coi.
“Đi.”
Hắn vừa xoay người.
Tam thủ toạ Ma Sát Tông đã đứng trước mặt.
Lục Châu cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều. Những tu hành giả có mặt ở đây cũng chỉ có mình Đoạn Hành là có chút bản sự. Những kẻ khác hắn không cần để ý tới. Đoạn Hành muốn ngăn cản hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý!
Cũng được, giải quyết tên Đoạn Hành này xem như để chấn nhiếp đám tu hành giả chính đạo.
Nhưng điều làm Lục Châu không ngờ tới là ——
Đoạn Hành hơi khom người, cười nói: “Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt để đại sư mang đi đúng là không thể thích hợp hơn… Ma Sát Tông ta hoàn toàn đồng ý!”
Hắn vừa nói xong.
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo đều bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nói chính và ma thế bất lưỡng lập, nhưng buổi thịnh điển hôm nay là dùng Chiêu Nguyệt để hoà hoãn mối quan hệ giữa hai bên, nhị thủ toạ Ma Sát Tông của các ngươi cũng chết trong tay lão ma đầu Ma Thiên Các, sao bây giờ lại muốn buông tha cho Chiêu Nguyệt?
“Đoạn Hành, chẳng lẽ ngươi quên Tả Tâm Thiền chết như thế nào rồi sao?”
Đoạn Hành cười nói: “Nhị thủ toạ lên núi khiêu chiến Ma Thiên Các, tài nghệ không bằng người, chết thì chết thôi.”
“Ngươi có thể đại diện cho toàn bộ Ma Sát Tông?”
Ánh mắt Đoạn Hành quét về phía kẻ vừa nói.
Hàn quang bức người.
Vù!
Thân hình Đoạn Hành loé lên, vung tay chưởng một chưởng, tên tu hành giả Tịnh Minh Đạo bay ngược ra ngoài.
Hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, đâm sầm vào một cánh cửa!
Chết ngay tức khắc!
Đám người cả kinh, lui lại một bước.
“Chính ma thế bất lưỡng lập… Đoạn Mỗ không phải là con lừa trọc Không Huyền kia. Muốn nói đạo lý thì về nhà mà nói dông nói dài với mẹ các ngươi ấy! Đoạn mỗ chẳng buồn nghe đâu…”
“…”
Quảng trường Thánh đàn yên tĩnh trở lại.
Ai còn dám có ý kiến?
Bọn họ có dũng khí nói chuyện đạo lý với cao tăng đắc đạo, nhưng hoàn toàn không dám nói đạo lý với đám người trong ma đạo.
Lý cái gì mà lý, bọn họ đều là những kẻ hoàn toàn không phân rõ phải trái trắng đen!
Cũng khó trách Đại Viêm thiên hạ lại tồn tại ma đạo. Hiện tại xem ra, nguyên nhân cũng là vì đám nhân sĩ chính đạo quá mức buồn nôn.
Đoạn Hành vừa ra tay chấn nhiếp, cả quảng trường Thánh đàn đều lặng ngắt như tờ.
Không còn ai dám đưa ra ý kiến phản đối.
Đoạn Hành đến trước mặt Lục Châu, lại lần nữa khom người, chắp tay nói: “Đại sư lòng dạ từ bi, nguyện ý giáo hoá nữ ma đầu này, đây là phúc phận của thiên hạ.”
Lục Châu vuốt râu, nhẹ nhàng gật đầu.
Người này rất biết cách làm việc, hắn thức thời hơn bọn Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo nhiều.
Nhưng Lục Châu vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Nếu cần thiết, Lục Châu không ngại phải lãng phí thêm một tấm thẻ đạo cụ.
“Đại sư đã muốn đưa nữ ma đầu đi, vậy thù của nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền với Ma Thiên Các sẽ hoá giải từ đây.”
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu: “Đạo Ẩn của ngươi tu luyện không tệ.”
Vừa nghe câu này, Đoạn Hành cả kinh, vội vàng cúi đầu!
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay.
Bệ Ngạn chạy băng băng từ bên ngoài Thánh đàn lao vào trong.
Tiếng hổ gầm quanh quẩn trong không trung, lộ ra hàm răng nanh bén nhọn.
Bốn phía trên Thánh đàn vốn có tăng nhân Đại Không Tự trông coi, Bệ Ngạn không thèm để ý chút nào, hoàn toàn coi thường bọn họ.
Rầm rầm!
Hai tên tăng nhân Phạn Hải cảnh bát mạch bị tông trúng bay vọt ra ngoài.
Đám người lại cả kinh.
Cái con toạ kỵ này…
Thật là táo bạo!
Cao tăng đắc đạo có tu vi cao như thế, sao lại sử dụng loại toạ kỵ hung hãn thế này.
Đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Lục Châu nhảy lên lưng Bệ Ngạn, Tiểu Diên Nhi ôm Chiêu Nguyệt thoải mái nhảy lên theo.
Bệ Ngạn gào thét một tiếng, bốn vó đạp mạnh, ngự không bay ra khỏi Thánh đàn.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết đã bay đi, muốn đuổi kịp nhất định phải sử dụng đại thần thông thuật.
Nhưng đại thần thông thuật tiêu hao nguyên khí rất nhiều, cho dù là người có tu vi cao thâm thì cũng chỉ sử dụng được vài lần.
Cả đám hâm mộ nhìn Bệ Ngạn bay vút ra khỏi quảng trường Thánh đàn nhanh như một cơn gió.
Áp lực trên Thánh đàn bỗng nhiên biến mất.
Tu hành giả Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo đều lắc đầu thở dài, không biết làm gì hơn.
“Đám lừa trọc này, quyết không thể buông tha cho bọn chúng!”
“Giam bọn chúng lại!”
Tam thủ toạ Ma Sát Tông Đoạn Hành lạnh lùng nói: “Giam lại có phải là lợi cho bọn chúng quá không?”
“Ý của ngươi là…?”
“Đương nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn.”
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo giật mình nhìn Đoạn Hành.
Bọn hắn luôn tự xưng là chính đạo nên rất khinh thường làm loại chuyện như thế này.
Nhưng Ma Sát Tông không thèm để ý.
Không biết vì cái gì, đám tu hành giả chính đạo lại đồng thời giữ im lặng xem như ngầm đồng ý!
Cơn tức giận của Ma Sát Tông khi bị Phạm Âm Nhập Mộng tra tấn, nhất định phải phát tiết trên người đám tăng nhân này.
Khi Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn lướt qua khu kiến trúc của Thánh đàn…
Ở sau một công trình kiến trúc có một bóng người bước ra. Là Giang Ái Kiếm.
Tâm tình của hắn vô cùng phức tạp, vẻ mặt biểu lộ sinh động phong phú…
Hắn đưa mắt nhìn theo Bệ Ngạn đang bay xa dần, miệng lẩm bẩm: “Chuyện này không hợp với lẽ thường nha… rõ ràng tu vi của ông ta chỉ là Ngưng Thức cảnh trung kỳ thôi mà! Sao có thể là đại sư Phật môn?”
Giang Ái Kiếm sờ sờ cằm, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt.
“Có nên đuổi theo nữa không?”
“Ta liệu có bị người ta dùng một chiêu nghiền thành tro không?”
“Dù sao cũng là cao tăng Phật Môn, chắc sẽ không tuỳ tiện đại khai sát giới đâu nhỉ?”
“Ừm… lão tiên sinh là người tốt, vấn đề này không lớn.”
Hắn ngẩng đầu lên.
Nào còn chút bóng dáng của Bệ Ngạn nữa.
Ngay cả nó bay về hướng nào hắn cũng không biết.
Giang Ái Kiếm thộn mặt ra, đi lòng vòng tại chỗ… ta là ai, ta đang ở đâu, ta định làm gì???
----------------
Lục Châu không bay về phía Kim Đình Sơn mà quay về Nhữ Nam thành.
Tuy đã thuận lợi tìm được Chiêu Nguyệt, nhưng còn nhiều việc hắn vẫn phải tra ra cho rõ ràng.
Lúc về tới Nhữ Nam thành, Lục Châu thu hồi Bệ Ngạn.
Loại toạ kỵ cấp truyền thuyết như Bệ Ngạn quá mức rêu rao…
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi dẫn theo Chiêu Nguyệt trở về khách sạn.
Vừa vào bên trong, chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ còn kích động hơn được gặp cha mẹ ruột, lập tức vọt tới trước mặt Lục Châu quỳ xuống dập đầu.
“Đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về! Nếu ngài không quay lại… đầu của tiểu nhân xem như không còn giữ nổi trên cổ rồi!”
Lục Châu hồ nghi nói: “Xin chỉ giáo cho?”
“Vị quan sai kia nói ngài là người trong cung… Trước đó tiểu nhân có va chạm với ngài, đó là đại tội!”
“Không sao.”
Lục Châu phất phất tay, ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đưa Chiêu Nguyệt trở về phòng.
Hắn không cần phải so đo với một ông chủ khách điếm.
Vừa bước lên cầu thang, Lục Châu lại quay đầu thản nhiên hỏi: “Đã tra ra được hung thủ chưa?”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Quan sai sao có thể nói chuyện quan trọng như vậy cho tiểu nhân nghe… tiểu nhân thật sự không biết.”
Lục Châu gật đầu, vuốt râu bước lên lầu.
Qua sự kiện ở Thánh đàn, có thể loại trừ Giang Ái Kiếm… Kiếm Si Trần Văn Kiệt và cao thủ Tịnh Minh Đạo bận dây dưa đánh nhau, cũng không phải là hắn.
Vậy chỉ còn lại hai người, nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung và La Tông La Trường Khanh.
La Tông La Trường Khanh ở phía Nam Đại Viêm, xa như vậy mà muốn đến đây thì phải khởi hành từ sớm, khả năng không lớn.
Lục Châu dừng bước chân, nhìn về phía góc rẽ nơi Trác Bình bị giết.
Hôm qua… nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đã ở cách mình chỉ có mấy chục mét?
“Sư phụ.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi truyền đến.
“Chuyện gì?”
“Sư tỷ tỉnh rồi…”
Lục Châu gật đầu, sắc mặt nghiêm túc bước lên lầu. “Nghiệt đồ, thật là đồ nhi ngoan của vi sư!”
Huống hồ Chiêu Nguyệt bị ai bắt tới đây, hắn còn chưa biết. Không đi tìm bọn họ tính sổ đã là thiên đại ban ân rồi, còn dám có can đảm đòi công đạo?
Nếu Không Viễn thật sự truy cứu chuyện này thì xem như cho bọn họ một bài học.
Tiểu Diên Nhi đã đưa Chiêu Nguyệt đến bên cạnh hắn.
“Chuyện này phải làm sao cho phải! Đại sư… vạn lần không được đâu!”
“”Chiêu Nguyệt là ngũ đệ tử dưới trướng lão ma đầu Ma Thiên Các, làm vô số việc ác, nếu không trừng trị nàng e là sẽ lại làm chuyện thương thiên hại lý!”
“Mong đại sư nghĩ lại!”
Lúc thì đòi chủ trì công đạo.
Lúc thì đòi suy nghĩ lại.
Cũng không tự nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Thường nghe bảo bọn ngươi chính đạo đều thích ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, đúng là chẳng sai lấy một li.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu muốn đưa nàng ta đi, các ngươi có ý kiến?”
“Chuyện này…”
Đám tu hành giả sắc mặt khó coi.
“Đi.”
Hắn vừa xoay người.
Tam thủ toạ Ma Sát Tông đã đứng trước mặt.
Lục Châu cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều. Những tu hành giả có mặt ở đây cũng chỉ có mình Đoạn Hành là có chút bản sự. Những kẻ khác hắn không cần để ý tới. Đoạn Hành muốn ngăn cản hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý!
Cũng được, giải quyết tên Đoạn Hành này xem như để chấn nhiếp đám tu hành giả chính đạo.
Nhưng điều làm Lục Châu không ngờ tới là ——
Đoạn Hành hơi khom người, cười nói: “Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt để đại sư mang đi đúng là không thể thích hợp hơn… Ma Sát Tông ta hoàn toàn đồng ý!”
Hắn vừa nói xong.
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo đều bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nói chính và ma thế bất lưỡng lập, nhưng buổi thịnh điển hôm nay là dùng Chiêu Nguyệt để hoà hoãn mối quan hệ giữa hai bên, nhị thủ toạ Ma Sát Tông của các ngươi cũng chết trong tay lão ma đầu Ma Thiên Các, sao bây giờ lại muốn buông tha cho Chiêu Nguyệt?
“Đoạn Hành, chẳng lẽ ngươi quên Tả Tâm Thiền chết như thế nào rồi sao?”
Đoạn Hành cười nói: “Nhị thủ toạ lên núi khiêu chiến Ma Thiên Các, tài nghệ không bằng người, chết thì chết thôi.”
“Ngươi có thể đại diện cho toàn bộ Ma Sát Tông?”
Ánh mắt Đoạn Hành quét về phía kẻ vừa nói.
Hàn quang bức người.
Vù!
Thân hình Đoạn Hành loé lên, vung tay chưởng một chưởng, tên tu hành giả Tịnh Minh Đạo bay ngược ra ngoài.
Hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, đâm sầm vào một cánh cửa!
Chết ngay tức khắc!
Đám người cả kinh, lui lại một bước.
“Chính ma thế bất lưỡng lập… Đoạn Mỗ không phải là con lừa trọc Không Huyền kia. Muốn nói đạo lý thì về nhà mà nói dông nói dài với mẹ các ngươi ấy! Đoạn mỗ chẳng buồn nghe đâu…”
“…”
Quảng trường Thánh đàn yên tĩnh trở lại.
Ai còn dám có ý kiến?
Bọn họ có dũng khí nói chuyện đạo lý với cao tăng đắc đạo, nhưng hoàn toàn không dám nói đạo lý với đám người trong ma đạo.
Lý cái gì mà lý, bọn họ đều là những kẻ hoàn toàn không phân rõ phải trái trắng đen!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng khó trách Đại Viêm thiên hạ lại tồn tại ma đạo. Hiện tại xem ra, nguyên nhân cũng là vì đám nhân sĩ chính đạo quá mức buồn nôn.
Đoạn Hành vừa ra tay chấn nhiếp, cả quảng trường Thánh đàn đều lặng ngắt như tờ.
Không còn ai dám đưa ra ý kiến phản đối.
Đoạn Hành đến trước mặt Lục Châu, lại lần nữa khom người, chắp tay nói: “Đại sư lòng dạ từ bi, nguyện ý giáo hoá nữ ma đầu này, đây là phúc phận của thiên hạ.”
Lục Châu vuốt râu, nhẹ nhàng gật đầu.
Người này rất biết cách làm việc, hắn thức thời hơn bọn Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo nhiều.
Nhưng Lục Châu vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Nếu cần thiết, Lục Châu không ngại phải lãng phí thêm một tấm thẻ đạo cụ.
“Đại sư đã muốn đưa nữ ma đầu đi, vậy thù của nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền với Ma Thiên Các sẽ hoá giải từ đây.”
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu: “Đạo Ẩn của ngươi tu luyện không tệ.”
Vừa nghe câu này, Đoạn Hành cả kinh, vội vàng cúi đầu!
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay.
Bệ Ngạn chạy băng băng từ bên ngoài Thánh đàn lao vào trong.
Tiếng hổ gầm quanh quẩn trong không trung, lộ ra hàm răng nanh bén nhọn.
Bốn phía trên Thánh đàn vốn có tăng nhân Đại Không Tự trông coi, Bệ Ngạn không thèm để ý chút nào, hoàn toàn coi thường bọn họ.
Rầm rầm!
Hai tên tăng nhân Phạn Hải cảnh bát mạch bị tông trúng bay vọt ra ngoài.
Đám người lại cả kinh.
Cái con toạ kỵ này…
Thật là táo bạo!
Cao tăng đắc đạo có tu vi cao như thế, sao lại sử dụng loại toạ kỵ hung hãn thế này.
Đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Lục Châu nhảy lên lưng Bệ Ngạn, Tiểu Diên Nhi ôm Chiêu Nguyệt thoải mái nhảy lên theo.
Bệ Ngạn gào thét một tiếng, bốn vó đạp mạnh, ngự không bay ra khỏi Thánh đàn.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết đã bay đi, muốn đuổi kịp nhất định phải sử dụng đại thần thông thuật.
Nhưng đại thần thông thuật tiêu hao nguyên khí rất nhiều, cho dù là người có tu vi cao thâm thì cũng chỉ sử dụng được vài lần.
Cả đám hâm mộ nhìn Bệ Ngạn bay vút ra khỏi quảng trường Thánh đàn nhanh như một cơn gió.
Áp lực trên Thánh đàn bỗng nhiên biến mất.
Tu hành giả Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo đều lắc đầu thở dài, không biết làm gì hơn.
“Đám lừa trọc này, quyết không thể buông tha cho bọn chúng!”
“Giam bọn chúng lại!”
Tam thủ toạ Ma Sát Tông Đoạn Hành lạnh lùng nói: “Giam lại có phải là lợi cho bọn chúng quá không?”
“Ý của ngươi là…?”
“Đương nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn.”
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo giật mình nhìn Đoạn Hành.
Bọn hắn luôn tự xưng là chính đạo nên rất khinh thường làm loại chuyện như thế này.
Nhưng Ma Sát Tông không thèm để ý.
Không biết vì cái gì, đám tu hành giả chính đạo lại đồng thời giữ im lặng xem như ngầm đồng ý!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơn tức giận của Ma Sát Tông khi bị Phạm Âm Nhập Mộng tra tấn, nhất định phải phát tiết trên người đám tăng nhân này.
Khi Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn lướt qua khu kiến trúc của Thánh đàn…
Ở sau một công trình kiến trúc có một bóng người bước ra. Là Giang Ái Kiếm.
Tâm tình của hắn vô cùng phức tạp, vẻ mặt biểu lộ sinh động phong phú…
Hắn đưa mắt nhìn theo Bệ Ngạn đang bay xa dần, miệng lẩm bẩm: “Chuyện này không hợp với lẽ thường nha… rõ ràng tu vi của ông ta chỉ là Ngưng Thức cảnh trung kỳ thôi mà! Sao có thể là đại sư Phật môn?”
Giang Ái Kiếm sờ sờ cằm, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt.
“Có nên đuổi theo nữa không?”
“Ta liệu có bị người ta dùng một chiêu nghiền thành tro không?”
“Dù sao cũng là cao tăng Phật Môn, chắc sẽ không tuỳ tiện đại khai sát giới đâu nhỉ?”
“Ừm… lão tiên sinh là người tốt, vấn đề này không lớn.”
Hắn ngẩng đầu lên.
Nào còn chút bóng dáng của Bệ Ngạn nữa.
Ngay cả nó bay về hướng nào hắn cũng không biết.
Giang Ái Kiếm thộn mặt ra, đi lòng vòng tại chỗ… ta là ai, ta đang ở đâu, ta định làm gì???
----------------
Lục Châu không bay về phía Kim Đình Sơn mà quay về Nhữ Nam thành.
Tuy đã thuận lợi tìm được Chiêu Nguyệt, nhưng còn nhiều việc hắn vẫn phải tra ra cho rõ ràng.
Lúc về tới Nhữ Nam thành, Lục Châu thu hồi Bệ Ngạn.
Loại toạ kỵ cấp truyền thuyết như Bệ Ngạn quá mức rêu rao…
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi dẫn theo Chiêu Nguyệt trở về khách sạn.
Vừa vào bên trong, chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ còn kích động hơn được gặp cha mẹ ruột, lập tức vọt tới trước mặt Lục Châu quỳ xuống dập đầu.
“Đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về! Nếu ngài không quay lại… đầu của tiểu nhân xem như không còn giữ nổi trên cổ rồi!”
Lục Châu hồ nghi nói: “Xin chỉ giáo cho?”
“Vị quan sai kia nói ngài là người trong cung… Trước đó tiểu nhân có va chạm với ngài, đó là đại tội!”
“Không sao.”
Lục Châu phất phất tay, ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đưa Chiêu Nguyệt trở về phòng.
Hắn không cần phải so đo với một ông chủ khách điếm.
Vừa bước lên cầu thang, Lục Châu lại quay đầu thản nhiên hỏi: “Đã tra ra được hung thủ chưa?”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Quan sai sao có thể nói chuyện quan trọng như vậy cho tiểu nhân nghe… tiểu nhân thật sự không biết.”
Lục Châu gật đầu, vuốt râu bước lên lầu.
Qua sự kiện ở Thánh đàn, có thể loại trừ Giang Ái Kiếm… Kiếm Si Trần Văn Kiệt và cao thủ Tịnh Minh Đạo bận dây dưa đánh nhau, cũng không phải là hắn.
Vậy chỉ còn lại hai người, nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung và La Tông La Trường Khanh.
La Tông La Trường Khanh ở phía Nam Đại Viêm, xa như vậy mà muốn đến đây thì phải khởi hành từ sớm, khả năng không lớn.
Lục Châu dừng bước chân, nhìn về phía góc rẽ nơi Trác Bình bị giết.
Hôm qua… nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đã ở cách mình chỉ có mấy chục mét?
“Sư phụ.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi truyền đến.
“Chuyện gì?”
“Sư tỷ tỉnh rồi…”
Lục Châu gật đầu, sắc mặt nghiêm túc bước lên lầu. “Nghiệt đồ, thật là đồ nhi ngoan của vi sư!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro