Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Phạn Âm Nhập Mộ...

Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng

2024-11-23 16:48:18

Giang Ái Kiếm còn chưa kịp xoay người đã nhìn thấy mấy tên hắc bào tu hành giả bị kim quang đánh bay.

Ngay cả cơ hội đối mặt cũng không có.

Tu hành giả phe chính đạo đều biến sắc.

Đám người Ma Sát Tông lập tức ngẩng đầu.

Năm người vừa xông lên đều có tu vi Thần Đình cảnh, cũng là quân chủ lực của Ma Sát Tông trong chuyến đi này.

Không ngờ Không Huyền chỉ dùng một chiêu đã đánh lui được toàn bộ.

Chỉ có mỗi tam thủ toạ Đoạn Hành của Ma Sát Tông là còn ngồi yên ngay ngắn, gương mặt bất động thanh sắc.

Hắn nhìn về phía Không Huyền đứng ở giữa sân, trong mắt hiện lên tia sát khí.

“Không Huyền đã có tu vi như thế… thì phương trượng Không Viễn còn mạnh đến mức nào đây?” tu hành giả của Tịnh Minh Đạo nói.

Trong trí nhớ của Lục Châu, Đại Không Tự đúng là luôn không màng đến thế sự.

Rất nhiều sự kiện trọng đại của tu hành giới trong quá khứ đều không có bóng dáng của Đại Không Tự. Có tin đồn phương trượng chủ trì của Đại Không Tự chính là thiên tài tu hành Thiền tông của Phật môn. Kẻ đó si mê Thiền tông, từng có lời đồn hắn đã lập địa thành phật. Nhưng lời đồn thì cũng chỉ là lời đồn…

Năm đó Chiêu Nguyệt gặp phải Không Minh của Đại Không Tự, hai người xảy ra tranh chấp, Không Minh bị Chiêu Nguyệt giết chết. Nếu kẻ đó thật sự đã trở thành cường giả Huyền Thiên cảnh thì há sẽ chịu bỏ qua cho Chiêu Nguyệt?

Bây giờ Đại Không Tự nhúng tay vào thịnh điển, rõ ràng đã xem Ma Thiên Các là địch nhân!

Tam thủ toạ Đoạn Hành của Ma Sát Tông nhìn thoáng qua đám thuộc hạ, nhàn nhạt nói: “Không Huyền… người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, các vị trưởng lão của Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo là do các ngươi điều đi phải không?”

Không Huyền lắc đầu: “Đại Không Tự làm việc luôn quang minh lỗi lạc, không cần dùng tới thủ đoạn này.”

“Quang minh lỗi lạc? Tên thần côn mai phục bên ngoài Thánh đàn còn không phải người của ngươi?” Đoạn Hành mỉm cười.

“Xem ra Đoạn thí chủ hiểu lầm Đại Không Tự rất nhiều… Nếu Đoạn thí chủ muốn ngăn cản, lão nạp chỉ có thể phụng bồi đến cùng.”

Song phương lâm vào thế giương cung bạt kiếm sẵn sàng chiến đấu.

Cùng lúc đó.

Giang Ái Kiếm lại thấp giọng cười nói: “Lão tiên sinh, ông thấy ta nói có đúng không? Kiếm Si Trần Văn Kiệt lập trường không rõ ràng, hắn giết không ít cao thủ của Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo, sớm muộn gì cũng sẽ bị hai môn phái này nghiền xương thành tro.”

Lục Châu nghi ngờ nói: “Trần Văn Kiệt lập trường không rõ ràng?”

“Lão tiên sinh, ông suy nghĩ lại chuyện bán thanh kiếm cho ta đi… Ông muốn hỏi gì ta đều sẽ trả lời ông.” Giang Ái Kiếm đưa tay lên môi, thấp giọng nói: “Ta còn biết lão bà của Môn chủ Chính Nhất Đạo Trương Viễn Sơn có dan díu với ai nữa kìa…”

Nói xong, hắn nháy mắt mấy cái với Lục Châu như thể dưới gầm trời này không có chuyện gì là hắn không biết.

Lục Châu cạn lời không biết nói gì hơn, nhưng mặt mo của hắn vẫn không hề có biểu lộ gì.

Lão thất phu Trương Viễn Sơn này nhiều lần nhục mạ bản toạ, bị lão bà cho đội nón xanh có phải là do trời cao có mắt?

Khụ khụ…

Lục Châu thu hồi lại mớ suy nghĩ linh tinh, tiếp tục chú ý đến biến hoá trong sân.

Ma Sát Tông Đoạn Hành chậm rãi đứng lên, hai tay khẽ nhấc, tên thuộc hạ đứng sau lập tức đỡ lấy hắc bào khoác ngoài của hắn.

Bộ dáng của Đoạn Hành bại lộ trước mặt tất cả mọi người… Hắn là một thanh niên có gương mặt dài, mỏ nhọn, ánh mắt lạnh lùng.

“Con lừa trọc, ngươi muốn mang Chiêu Nguyệt đi… Bản toạ không đồng ý.”

Nói xong.

Thân ảnh Đoạn Hành biến mất tại chỗ.

Một giây sau đã xuất hiện trước mặt Không Huyền.

“Nguyên Thần cảnh!”

Chỉ cần một ánh mắt đã có thể nhận ra hắn là một cao thủ.

Sắc mặt mọi người đại biến.

Không ngờ tại một buổi Thánh đàn thịnh điển nho nhỏ lại có thể nhìn thấy cao thủ Nguyên Thần cảnh.

Có lẽ Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền chết khiến bọn họ cực kỳ để ý đến Chiêu Nguyệt, khó trách Đoạn Hành không đồng ý để Đại Không Tự mang nàng ta đi. Tả Tâm Thiền có lẽ là kẻ duy nhất trong trăm năm qua tu luyện ma thiền đạt tới cảnh giới Nguyên Thần cảnh tứ diệp kim liên, thế mà lại chết trong Ma Thiên Các, bọn họ sao có thể không phẫn nộ?

“La Hán Kim Thân!”

Không Huyền lại thi triển kim thân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cà sa tung bay vì cương khí ba động.

Một khắc sau.

Thân ảnh Đoạn Hành nhân lên mười lần, trăm lần, nghìn lần… xoay vòng chung quanh Không Huyền tấn công hắn.

Đám người đứng xem đều choáng váng.

Đây là công pháp gì?

Sao tới bây giờ bọn họ đều chưa từng nhìn thấy?

Ngay cả những tên thuộc hạ Ma Sát Tông cũng phải lắc đầu thán phục, chưa từng thấy qua loại công pháp hoa mắt nhức đầu như thế này!

Cho dù là chính đạo hay ma đạo thì cũng rất ít người chuyên tu công pháp tốc độ.

Những tàn ảnh này xuất hiện là do tốc độ của người thi triển nhanh tới mức cực hạn.

“Công pháp của Đạo gia, Đạo Ẩn.” Lục Châu vuốt râu nói.

Giang Ái Kiếm kinh ngạc: “Lão tiên sinh nhận ra?”

“Công pháp này có nguồn gốc từ Đạo môn, sau khi truyền tới Phù Dư thì thất truyền.” Lục Châu đáp.

“Phù Dư? Dị tộc…” Giang Ái Kiếm trừng to hai mắt nhìn về phía tam thủ toạ Ma Sát Tông và những tàn ảnh hoa mắt hắn làm ra.

Trong thiên hạ Đại Viêm, có dị tộc nào được sống yên ổn đâu?

Khi muôn vàn tàn ảnh đánh vào La Hán Kim Thân.

Ngay cả Không Huyền cũng cảm thấy áp lực rất lớn, khẽ nhíu mày.

“Không hổ là tam thủ toạ Ma Sát Tông… Lão nạp đúng là đã xem nhẹ tu vi Nguyên Thần cảnh.”

Ầm ầm ầm!

Quyền ảnh mang theo cương phong đánh vào kim thân.

Toàn bộ quảng trường đều có cương khí giao thoa tung hoành.

Những người đứng gần đó không thể không lui lại vài bước để phòng ngừa ngộ thương.

“Đã như vậy, lão nạp sẽ không khách khí nữa.”

Thủ thế của Không Huyền khẽ động.

Nguyên khí vờn quanh, hai tay chồng lên nhau.

“Minh Tâm Kiến Tính.”

Trong lòng một mảnh không minh, vững như bàn thạch!

Thiền tông Kết Định Ấn!

Ấn này vừa xuất ra, hàng trăm hàng ngàn đạo tàn ảnh lập tức bị Kết Định Ấn xua tan!

Thân hình Đoạn Hành dừng lại như đột nhiên bị người tóm lấy.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi đó.

Thủ thế của Không Huyền lại biến hoá lần nữa.

Kết Định Ấn biến mất.

Hắn đánh ra một đạo thủ ấn về phía Đoạn Hành!

Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn?

Vù!

Đoạn Hành nhíu mày, hai tay nhấc lên, pháp thân tứ diệp kim liên xuất hiện!

Cản lại một chiêu cực mạnh này.

Tựa như một chiếc vòng kim cương đánh mạnh vào tường rồi bị chấn bay ngược ra ngoài.

Nơi nó lao tới, đám tu hành giả đều tranh thủ thời gian mà tránh né.

Thủ ấn đánh vào cửa hông trên Thánh đàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bốn mươi tám cánh cửa đột nhiên chấn động kịch liệt.

Dư ba của cương phong mạnh mẽ như cuồng phong đánh mạnh vào khiến cánh cửa hông mở ra hoàn toàn.

Cánh cửa cao nhất ở chính giữa Thánh đàn bị chấn động, ầm ầm mở ra. Chiêu Nguyệt xuất hiện.

“Thánh nữ!”

Tu hành giả chính đạo và ma đạo đều lập tức nhìn sang.

Đằng sau cửa chính là một sân khấu nhỏ, trên đó… Chiêu Nguyệt bị cột vào một cây trụ lớn!

Trong mắt nàng chỉ có phẫn nộ, không hề giãy giụa.

Trên mi tâm nàng vẽ một đoá kim liên… một đoá kim liên màu đỏ rực.

“Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt!”

Đám người phát ra tiếng kinh hô.

Lục Châu nâng mắt nhìn về phía Chiêu Nguyệt.

Trên người Chiêu Nguyệt không hề có khí tức ba động, không ngoài dự đoán của hắn, tu vi của nàng đã bị người ta phong bế.

Không Huyền vẫn duy trì La Hán Kim Thân, ngạo nghễ nói: “Thí chủ cần gì phải làm khó lão nạp!”

“Tên hoà thượng thối… nếu ngươi chỉ có từng đấy bản sự thì ta khuyên ngươi, vẫn nên mang đám lừa trọc này trốn đi thì hơn.” Âm thanh Đoạn Hành cực kỳ lạnh lùng.

Dưới sức mạnh của pháp thân tứ diệp kim liên.

Khí thế của hắn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

Không Huyền chắp hai tay trước ngực: “Nếu Đoạn thí chủ vẫn quyết tâm ngăn cản, lão nạp không khách khí nữa.”

Ầm!

La Hán Kim Thân tản ra.

Một tay đặt dưới cằm, cả người ngồi xuống đất.

La Hán Kim Thân dường như đang khuếch tán ra tứ phía.

Vù.

Toàn bộ tăng nhân trên Thánh đàn ném đi trường côn trong tay, hai tay tạo thành hình chữ thập.

Các tăng nhân đứng chung quanh phi liễn trên bầu trời cũng thay đổi trận hình.

Tiếng niệm kinh lầm rầm lập tức vang vọng toàn bộ Thánh đàn!

Lục Châu vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng khẽ giật mình…

“Phạn Âm Nhập Mộng?”

Lần này nguy rồi.

Ngưng Thức cảnh trung kỳ như hắn làm sao ngăn cản nổi?

Phạn âm Nhập Mộng là một loại âm công của Phật gia.

Có một chút tương tự với Đại Tĩnh Tâm Chú.

Khi tụng niệm Phạn Âm Nhập Mộng sẽ có lợi cho mình và gây sát thương lên địch nhân, nhiễu loạn tâm thần kẻ đó.

Người có tu vi yếu sẽ bị âm công chấn nhiếp, dẫn tới thất khiếu chảy máu mà chết. Có điều... Phật phổ chúng sinh, không muốn để chữ “Tử” vào trong tên công pháp nên sửa thành “Nhập Mộng”. Những tu hành giả cường đại hơn cũng sẽ bị âm thanh này làm nhiễu loạn tâm trí, đầu óc choáng váng nên không cách nào tập trung đối phó với kẻ địch.

Huống hồ gì…

Đây còn là một loại âm công tụng niệm tập thể.

Uy lực to lớn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Lục Châu chỉ là Ngưng Thức cảnh trung kỳ, không có khả năng chống đỡ được.

Lầm rầm.

Lầm rầm lầm rầm…

Tiếng tụng kinh như một đàn ruồi khổng lồ bay vo ve bên tai lập tức càn quét toàn bộ Thánh đàn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Số ký tự: 0