Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Xương Cốt Của X...
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
2024-11-23 16:48:18
Độ Thiên Giang.
Đoàn người Lục Châu chậm rãi đi đến một tường viện cũ nát.
Hai tên đồ đệ của Đinh Phồn Thu tạo ra cương phong đẩy mở cửa viện.
Đoàn người bước vào bên trong.
“Sư phụ, đây chính là nơi đã hẹn. Hôm nay người tự mình đến, bọn hắn sẽ không dám thất lễ.”
Đinh Phồn Thu gật đầu.
Hai tên đệ tử vội vàng tìm đến một cái ghế, đặt ở giữa viện.
Tiểu Diên Nhi thấy thế cũng nói: “Gia gia, để con đi tìm.”
Ngay khi Tiểu Diên Nhi vừa rời đi, Đinh Phồn Thu lạnh nhạt nói: “Ngươi có biết tại sao bản toạ không làm khó ngươi?”
“Ồ?”
Lục Châu vuốt râu không nói gì.
Đinh Phồn Thu thản nhiên nói: “Nếu bản toạ làm thế, nha đầu kia sẽ ghi hận bản toạ.”
Quả nhiên là đang mơ ước có được Tiểu Diên Nhi.
Từ đoạn đối thoại của bọn họ, Lục Châu đã biết trong này tất có mờ ám nên vẫn luôn giữ im lặng.
Đinh Phồn Thu hờ hững nhìn Lục Châu một cái rồi dời mắt đi.
Mấy tên đệ tử còn tưởng rằng Lục Châu bị doạ sợ, đều lắc đầu.
Tiểu Diên Nhi tìm tới một cái ghế, lau sạch sẽ rồi đặt ở sau lưng Lục Châu.
Chưa ngồi được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hình như không phải là một người.
“Đến rồi.”
Cửa viện mở ra.
Mấy quan binh đồng loạt tiến vào.
Cứ hai tên quan binh vác một chiếc rương, tổng cộng có khoảng năm sáu cái.
Trong rương truyền ra một mùi vị là lạ, là mùi hôi thối.
Sau khi cất kỹ đống rương, tên quan binh cầm đầu chắp tay nói: “Đây là vừa mới vớt được…”
“Chỉ có nhiêu đây?”
“Có mệnh lệnh đến từ trong cung, xác chết vớt được không thể tuỳ tiện đem đi. Kể từ ngày mai, giao dịch của chúng ta kết thúc.” Tên quan binh cầm đầu nói.
“Bây giờ nói muốn kết thúc cũng muộn rồi.” Đinh Phồn Thu phất phất tay.
“Ngươi dám?!”
“Không có chuyện Ma Thiên Các không dám.”
Ba tên đệ tử phía sau hắn lập tức rút kiếm ra lao vào đám quan binh.
Lục Châu lạnh nhạt lui lại.
Ba tên tu hành giả Thần Đình cảnh như sói lạc vào bầy dê, kiếm quang xẹt lên chói mắt.
Từng tên quan binh ngã xuống đất, rốt cuộc không còn kẻ nào sống sót.
Sau khi giết sạch bọn họ, Đinh Phồn Thu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn về phía Lục Châu vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh. “Lão cư sĩ can đảm hơn người, bản toạ nhìn nhầm ngươi.”
Lục Châu tay vuốt râu, mắt nhìn lướt qua những thi thể này và năm sáu chiếc rương vừa được khiêng vào.
Tiểu Diên Nhi mở miệng hỏi: “Trong này đựng gì thế nhỉ?”
“Xương cốt của con người…”
Tiểu Diên Nhi rất ghét bỏ lui ra sau.
Nàng không hề sợ người chết.
Nhưng thứ này được vớt ra từ trong nước, lại bỏ vào rương đậy kín, sao có thể không khiến người ta ghét bỏ cho được?
Đinh Phồn Thu bước lại gần một chiếc rương, nhẹ nhàng phất tay áo, một đạo cương khí phá nát nắp rương.
Ánh mắt Lục Châu nhìn vào bên trong rương.
Bộ xương cốt này…
Có chút kỳ dị.
Nó khá trong suốt tựa như pha lê có độ tinh khiết không cao, lại có chút trắng đục như là bạch ngọc…
Bạch Dân?
Lục Châu lần tìm lại ký ức trong não hải, trong phút chốc đã nhận ra nguồn gốc của bộ xương cốt này. Đại đa số các mẩu xương đều như thế, có thể thấy rõ thứ chìm trong nước chính là thi thể của thôn dân Ngư Long thôn, cũng chính là tộc nhân của Diệp Thiên Tâm!
Vậy thì, người trong cung sao lại ra lệnh cho bọn họ vớt xác dưới đáy sông?
Đám người Đinh Phồn Thu tìm kỹ trong tất cả những chiếc rương ở đây rồi lắc đầu, dường như chưa tìm thấy vật bọn họ muốn tìm.
Đám thi cốt Bạch Dân này hoàn toàn vô dụng.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Những bộ xương cốt này dùng để làm gì?”
“Lão cư sĩ, có một số việc biết ít thì tốt hơn.” Đệ tử Đinh Phồn Thu nói.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Ma Thiên Các các ngươi cũng biết lo lắng?”
“Ma Thiên Các bọn ta từ trước đến nay đều hành sự như vậy.”
Tiểu Diên Nhi nghe thế bèn nói thầm: “Nói cứ như ta không biết ấy… Đúng là quá kém.”
Những đệ tử kia nghe vậy lập tức không vui.
Đinh Phồn Thu khoát tay, khiển trách ba tên đệ tử. “Đủ rồi.”
Ba người cũng không dám đấu võ mồm với Tiểu Diên Nhi nữa.
Chẳng hiểu vì sao Đinh Phồn Thu cứ che chở cho tiểu nha đầu này!
Đinh Phồn Thu nói: “Tháo lệnh bài xuống.”
“Vâng.”
Nhìn thấy tấm lệnh bài.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Lão phu cũng muốn cùng đi để gia tăng kiến thức.”
“Gia gia, con cũng đi con cũng đi…” Tiểu Diên Nhi rất thích được đi chơi, lập tức hưng phấn nói.
Đương nhiên hắn phải mang Tiểu Diên Nhi theo rồi.
Xử lý bọn Thần Đình cảnh hắn còn phải nhờ đến Tiểu Diên Nhi đấy.
Đinh Phồn Thu nhìn về phía Lục Châu. “Nơi vớt xác có rất nhiều cạm bẫy vu thuật, ngươi không sợ sao?”
Hiển nhiên bọn họ không phải lần đầu tiên đến đây.
Có vẻ rất quen thuộc với mọi chuyện nơi này.
“Dưới gầm trời này còn chưa có thứ gì có thể khiến gia gia của ta sợ hãi đâu.” Tiểu Diên Nhi huơ nắm tay nhỏ nói.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu lại nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, trong mắt tràn đầy tán dương.
Rất hợp ý ta.
Nếu lão già này xảy ra chuyện thì quá tốt, chẳng thể trách được người khác.
Sau khi lấy được lệnh bài trong người đám quan binh, hai tên nam đệ tử còn thay đổi quần áo.
Đoàn người rời khỏi tường viện cũ nát đi về phía bến tàu.
--------------
Khoảng một khắc đồng hồ sau.
Bọn họ đã đến bến tàu nơi quan binh vớt xác.
Ngoại trừ vài chiếc thuyền dùng để vớt xác đang đậu sát bờ, còn lại chẳng có tàu lớn chở hàng nào lui tới.
Trên bờ có một số quan binh đang đi tuần tra.
Đinh Phồn Thu đã quen thuộc nơi này, bước đi rất thong dong.
Đi đến lối vào, có hai tên binh sĩ cầm trường mâu ngăn trở.
“Người không có phận sự không được phép ra vào nơi này.”
Đệ tử Đinh Phồn Thu móc lệnh bài ra.
“Ở đằng sau…”
“Dàn xếp một chút…”
Tiền bạc vừa ra là mọi việc đều thông thuận.
Nếu chỉ vớt xác trong một khoảng thời gian ngắn thì muốn đút lót bọn họ là chuyện cực kỳ khó khăn. Thế nhưng những người này đã làm liên tục mười năm. Ngay cả chính bọn họ cũng không biết mình đang muốn vớt cái gì, đang làm cái gì.
Tảng đá, cá tôm, rong rêu… đều được đưa đi toàn bộ.
Cứ làm tới làm lui, người nào người nấy đều đã chết lặng.
Tiểu Diên Nhi thầm nói: “Sao không giết vào mà phải phức tạp như vậy?”
Nữ hài bị Tiểu Diên Nhi đánh bại quay đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Nơi đây có cạm bẫy vu thuật rất mạnh, có người điều khiển.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi đầu tiên ồ lên một tiếng, rồi lại nói, “Vẫn không hiểu.”
Đoàn người đi rất nhanh, rõ ràng không phải lần đầu tiên đến đây.
“Đằng trước chính là nhà kho…”
Đoàn người tránh đi đám quan binh đang trấn giữ, đi vòng qua mấy toà kiến trúc.
Ngay lúc chuẩn bị bước vào nhà kho.
Đinh Phồn Thu chợt giơ tay lên: “Dừng lại.”
Thanh âm hắn trầm thấp có lực, dường như có phát hiện gì đó.
Hắn cúi người xuống, nhìn đường vân dưới mặt đất.
“Có tu hành giả vu thuật.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn xuống dấu vết dưới đất, đất ở đây đúng là có dấu vết bị đào bới còn rất mới.
Có người đã bố trí cạm bẫy ở đây.
Vu thuật lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hoà, thi thuật giả mượn nhờ lực lượng của ngoại giới để tấn công hoặc chúc phúc cho người khác.
Đinh Phồn Thu xoay người lại nói với Lục Châu: “Lão cư sĩ, ngươi phải bảo trọng đấy.” Nói xong hắn quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu, nếu sợ hãi thì đứng gần bản toạ một chút.”
Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu nói: “Ta không thèm sợ hãi đâu!”
“Đi thôi.”
Đám người vòng qua cạm bẫy bước về phía nhà kho to lớn trước mặt.
Cửa nhà kho sao có thể chống đỡ được công kích của tu hành giả.
Chỉ cần giơ nhẹ tay, cánh cửa khoá kín kia đã bật mở.
Trong khoảnh khắc cửa nhà kho mở ra…
Chân mày Lục Châu cau lại.
Chiều dài của nhà kho này lên đến mấy trượng.
Đây là một kho hàng nội bộ rất lớn, xếp chồng chất từng tầng từng tầng rương.
Ở phía bên kia đống rương là bãi xương cốt chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ…
Đoàn người Lục Châu chậm rãi đi đến một tường viện cũ nát.
Hai tên đồ đệ của Đinh Phồn Thu tạo ra cương phong đẩy mở cửa viện.
Đoàn người bước vào bên trong.
“Sư phụ, đây chính là nơi đã hẹn. Hôm nay người tự mình đến, bọn hắn sẽ không dám thất lễ.”
Đinh Phồn Thu gật đầu.
Hai tên đệ tử vội vàng tìm đến một cái ghế, đặt ở giữa viện.
Tiểu Diên Nhi thấy thế cũng nói: “Gia gia, để con đi tìm.”
Ngay khi Tiểu Diên Nhi vừa rời đi, Đinh Phồn Thu lạnh nhạt nói: “Ngươi có biết tại sao bản toạ không làm khó ngươi?”
“Ồ?”
Lục Châu vuốt râu không nói gì.
Đinh Phồn Thu thản nhiên nói: “Nếu bản toạ làm thế, nha đầu kia sẽ ghi hận bản toạ.”
Quả nhiên là đang mơ ước có được Tiểu Diên Nhi.
Từ đoạn đối thoại của bọn họ, Lục Châu đã biết trong này tất có mờ ám nên vẫn luôn giữ im lặng.
Đinh Phồn Thu hờ hững nhìn Lục Châu một cái rồi dời mắt đi.
Mấy tên đệ tử còn tưởng rằng Lục Châu bị doạ sợ, đều lắc đầu.
Tiểu Diên Nhi tìm tới một cái ghế, lau sạch sẽ rồi đặt ở sau lưng Lục Châu.
Chưa ngồi được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hình như không phải là một người.
“Đến rồi.”
Cửa viện mở ra.
Mấy quan binh đồng loạt tiến vào.
Cứ hai tên quan binh vác một chiếc rương, tổng cộng có khoảng năm sáu cái.
Trong rương truyền ra một mùi vị là lạ, là mùi hôi thối.
Sau khi cất kỹ đống rương, tên quan binh cầm đầu chắp tay nói: “Đây là vừa mới vớt được…”
“Chỉ có nhiêu đây?”
“Có mệnh lệnh đến từ trong cung, xác chết vớt được không thể tuỳ tiện đem đi. Kể từ ngày mai, giao dịch của chúng ta kết thúc.” Tên quan binh cầm đầu nói.
“Bây giờ nói muốn kết thúc cũng muộn rồi.” Đinh Phồn Thu phất phất tay.
“Ngươi dám?!”
“Không có chuyện Ma Thiên Các không dám.”
Ba tên đệ tử phía sau hắn lập tức rút kiếm ra lao vào đám quan binh.
Lục Châu lạnh nhạt lui lại.
Ba tên tu hành giả Thần Đình cảnh như sói lạc vào bầy dê, kiếm quang xẹt lên chói mắt.
Từng tên quan binh ngã xuống đất, rốt cuộc không còn kẻ nào sống sót.
Sau khi giết sạch bọn họ, Đinh Phồn Thu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn về phía Lục Châu vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh. “Lão cư sĩ can đảm hơn người, bản toạ nhìn nhầm ngươi.”
Lục Châu tay vuốt râu, mắt nhìn lướt qua những thi thể này và năm sáu chiếc rương vừa được khiêng vào.
Tiểu Diên Nhi mở miệng hỏi: “Trong này đựng gì thế nhỉ?”
“Xương cốt của con người…”
Tiểu Diên Nhi rất ghét bỏ lui ra sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không hề sợ người chết.
Nhưng thứ này được vớt ra từ trong nước, lại bỏ vào rương đậy kín, sao có thể không khiến người ta ghét bỏ cho được?
Đinh Phồn Thu bước lại gần một chiếc rương, nhẹ nhàng phất tay áo, một đạo cương khí phá nát nắp rương.
Ánh mắt Lục Châu nhìn vào bên trong rương.
Bộ xương cốt này…
Có chút kỳ dị.
Nó khá trong suốt tựa như pha lê có độ tinh khiết không cao, lại có chút trắng đục như là bạch ngọc…
Bạch Dân?
Lục Châu lần tìm lại ký ức trong não hải, trong phút chốc đã nhận ra nguồn gốc của bộ xương cốt này. Đại đa số các mẩu xương đều như thế, có thể thấy rõ thứ chìm trong nước chính là thi thể của thôn dân Ngư Long thôn, cũng chính là tộc nhân của Diệp Thiên Tâm!
Vậy thì, người trong cung sao lại ra lệnh cho bọn họ vớt xác dưới đáy sông?
Đám người Đinh Phồn Thu tìm kỹ trong tất cả những chiếc rương ở đây rồi lắc đầu, dường như chưa tìm thấy vật bọn họ muốn tìm.
Đám thi cốt Bạch Dân này hoàn toàn vô dụng.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Những bộ xương cốt này dùng để làm gì?”
“Lão cư sĩ, có một số việc biết ít thì tốt hơn.” Đệ tử Đinh Phồn Thu nói.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Ma Thiên Các các ngươi cũng biết lo lắng?”
“Ma Thiên Các bọn ta từ trước đến nay đều hành sự như vậy.”
Tiểu Diên Nhi nghe thế bèn nói thầm: “Nói cứ như ta không biết ấy… Đúng là quá kém.”
Những đệ tử kia nghe vậy lập tức không vui.
Đinh Phồn Thu khoát tay, khiển trách ba tên đệ tử. “Đủ rồi.”
Ba người cũng không dám đấu võ mồm với Tiểu Diên Nhi nữa.
Chẳng hiểu vì sao Đinh Phồn Thu cứ che chở cho tiểu nha đầu này!
Đinh Phồn Thu nói: “Tháo lệnh bài xuống.”
“Vâng.”
Nhìn thấy tấm lệnh bài.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Lão phu cũng muốn cùng đi để gia tăng kiến thức.”
“Gia gia, con cũng đi con cũng đi…” Tiểu Diên Nhi rất thích được đi chơi, lập tức hưng phấn nói.
Đương nhiên hắn phải mang Tiểu Diên Nhi theo rồi.
Xử lý bọn Thần Đình cảnh hắn còn phải nhờ đến Tiểu Diên Nhi đấy.
Đinh Phồn Thu nhìn về phía Lục Châu. “Nơi vớt xác có rất nhiều cạm bẫy vu thuật, ngươi không sợ sao?”
Hiển nhiên bọn họ không phải lần đầu tiên đến đây.
Có vẻ rất quen thuộc với mọi chuyện nơi này.
“Dưới gầm trời này còn chưa có thứ gì có thể khiến gia gia của ta sợ hãi đâu.” Tiểu Diên Nhi huơ nắm tay nhỏ nói.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu lại nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, trong mắt tràn đầy tán dương.
Rất hợp ý ta.
Nếu lão già này xảy ra chuyện thì quá tốt, chẳng thể trách được người khác.
Sau khi lấy được lệnh bài trong người đám quan binh, hai tên nam đệ tử còn thay đổi quần áo.
Đoàn người rời khỏi tường viện cũ nát đi về phía bến tàu.
--------------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng một khắc đồng hồ sau.
Bọn họ đã đến bến tàu nơi quan binh vớt xác.
Ngoại trừ vài chiếc thuyền dùng để vớt xác đang đậu sát bờ, còn lại chẳng có tàu lớn chở hàng nào lui tới.
Trên bờ có một số quan binh đang đi tuần tra.
Đinh Phồn Thu đã quen thuộc nơi này, bước đi rất thong dong.
Đi đến lối vào, có hai tên binh sĩ cầm trường mâu ngăn trở.
“Người không có phận sự không được phép ra vào nơi này.”
Đệ tử Đinh Phồn Thu móc lệnh bài ra.
“Ở đằng sau…”
“Dàn xếp một chút…”
Tiền bạc vừa ra là mọi việc đều thông thuận.
Nếu chỉ vớt xác trong một khoảng thời gian ngắn thì muốn đút lót bọn họ là chuyện cực kỳ khó khăn. Thế nhưng những người này đã làm liên tục mười năm. Ngay cả chính bọn họ cũng không biết mình đang muốn vớt cái gì, đang làm cái gì.
Tảng đá, cá tôm, rong rêu… đều được đưa đi toàn bộ.
Cứ làm tới làm lui, người nào người nấy đều đã chết lặng.
Tiểu Diên Nhi thầm nói: “Sao không giết vào mà phải phức tạp như vậy?”
Nữ hài bị Tiểu Diên Nhi đánh bại quay đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Nơi đây có cạm bẫy vu thuật rất mạnh, có người điều khiển.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi đầu tiên ồ lên một tiếng, rồi lại nói, “Vẫn không hiểu.”
Đoàn người đi rất nhanh, rõ ràng không phải lần đầu tiên đến đây.
“Đằng trước chính là nhà kho…”
Đoàn người tránh đi đám quan binh đang trấn giữ, đi vòng qua mấy toà kiến trúc.
Ngay lúc chuẩn bị bước vào nhà kho.
Đinh Phồn Thu chợt giơ tay lên: “Dừng lại.”
Thanh âm hắn trầm thấp có lực, dường như có phát hiện gì đó.
Hắn cúi người xuống, nhìn đường vân dưới mặt đất.
“Có tu hành giả vu thuật.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn xuống dấu vết dưới đất, đất ở đây đúng là có dấu vết bị đào bới còn rất mới.
Có người đã bố trí cạm bẫy ở đây.
Vu thuật lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hoà, thi thuật giả mượn nhờ lực lượng của ngoại giới để tấn công hoặc chúc phúc cho người khác.
Đinh Phồn Thu xoay người lại nói với Lục Châu: “Lão cư sĩ, ngươi phải bảo trọng đấy.” Nói xong hắn quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu, nếu sợ hãi thì đứng gần bản toạ một chút.”
Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu nói: “Ta không thèm sợ hãi đâu!”
“Đi thôi.”
Đám người vòng qua cạm bẫy bước về phía nhà kho to lớn trước mặt.
Cửa nhà kho sao có thể chống đỡ được công kích của tu hành giả.
Chỉ cần giơ nhẹ tay, cánh cửa khoá kín kia đã bật mở.
Trong khoảnh khắc cửa nhà kho mở ra…
Chân mày Lục Châu cau lại.
Chiều dài của nhà kho này lên đến mấy trượng.
Đây là một kho hàng nội bộ rất lớn, xếp chồng chất từng tầng từng tầng rương.
Ở phía bên kia đống rương là bãi xương cốt chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro