Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Bát sư tỷ siêu...

Ss Tần

2024-12-04 23:24:37

Tìm hiểu bước đầu.

Điện Huyết Hồn đuổi theo Ngư Ấu Vy hình như chính là vì chiếc nhẫn kia.

Chẳng lẽ mẹ có liên quan đến điện Huyết Hồn?

Đáng tiếc, ba Tông Sư võ đạo kia đã chết, không hỏi được thứ gì.

Sau khi trầm ngâm, Diệp Bắc Minh quyết định đi Cảng Đảo một chuyến.

Anh muốn xem mẹ anh để lại thứ gì ở thương hội Hội Phong!

“Lăng Phong, chuẩn bị cho tôi vé tàu cao tốc một tiếng sau, tôi muốn đi Cảng Đảo”.

“Vâng!”

...

Sáu giờ sáng.

Trụ sở chính Long Hồn, Long Đô.

Bên trong phòng họp.

Bảy tám người đàn ông ngồi bên trong.

Chiến thần Đường Kinh Thương bất ngờ cũng ở trong đó.

Bốn năm mươi người đứng xung quanh phòng họp, đều là tầng lớp cấp cao đứng đầu Long Hồn.

Thân phận mỗi người đều có thể so sánh với chiến thần Lăng Phong.

Nhưng ngay cả tư cách ngồi cũng không có.

Một người đàn ông trung niên đập bàn: “Cái gì, Diệp Bắc Minh dám láo xược như vậy? Là ai cho hắn lá gan đó, quân lệnh của Long Hồn truyền đến, hắn còn dám đánh trọng thương sứ giả truyền lệnh?”

Ngụy Kinh Phú!

Cấp bậc đại soái!

Xếp thứ năm trong thập đại chiến thần Long Hồn!

Được gọi là Ngụy Thần!

Một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, đầu gối bó thạch cao, sắc mặt khó coi.

Chính là thiếu tướng truyền lệnh Triệu Tranh của Long Hồn.

Mặc dù cấp bậc của Triệu Tranh thấp hơn Diệp Bắc Minh.

Nhưng ông ta là quan truyền lệnh đó!

Còn là thuộc hạ của Ngụy Thần.

Dù cấp soái nhìn thấy quan truyền lệnh cũng phải khách khí ba phần.

Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay, đánh gãy hai chân ông ta!

Giọng Triệu Tranh khàn khàn: “Ngụy Thần, xin ông hãy làm chủ cho tôi!”

“Diệp Bắc Minh coi rẻ quốc pháp, phế hai chân tôi như vậy chính là tát vào mặt Long Hồn!”

“Cũng như là tát vào mặt Long Quốc!”

Đám chiến thần Long Hồn Đường Kình Thương đều im lặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chờ đợi chuyện phát triển!

Ngụy Kinh Phú tay cầm báo cáo, lạnh lùng nói: “Tin tức mới nhất, ba mươi phút trước Diệp Bắc Minh đã ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo rồi”.

“Ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo?”

“Hắn muốn chạy trốn sao?”

“Ha ha, đến máy bay cũng không dám ngồi, đúng là sợ chết rồi”.

Trong phòng hợp truyền đến tiếng cười nhạo.

Két!

Đột nhiên, cửa phòng họp được mở ra, một cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

Cô ấy mặc trang phục đại soái oai phong lẫm liệt.

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người trong chốc lát đều rơi trên người cô gái này.

Lục Tuyết Kỳ.

Nữ chiến thần Long Hồn.

Lục soái!

Khoảnh khắc Triệu Tranh nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ, trong con ngươi đều là tia máu, chính là cô ấy tiến cử Diệp Bắc Minh vào Long Hồn.

“Hóa ra tất cả mọi người đều ở đây à! Nếu họp, tại sao không thông báo cho tôi biết?”, Lục Tuyết Kỳ chất vấn.

Im lặng!

Không ai dám trả lời.

Cô ta nhìn khắp bốn phía, sau đó tiếp tục nói: “Muốn bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự, cũng không thông báo cho tôi biết một tiếng? Coi Lục Tuyết Kỳ tôi không tồn tại sao?”

Vẫn không ai nói gì.

Ai cũng biết người phụ nữ này không đơn giản!

Tạm thời ai cũng muốn nể mặt cô ấy.

Triệu Tranh đỏ mắt, khàn khàn nói: “Lục soái, Diệp Bắc Minh coi thường quân lệnh của Long Hồn!”

“Còn đánh người Long Hồn bị thương, dù là sư đệ của cô, cô vẫn muốn bao che cho hắn?”

Giọng nói của Triệu Tranh vang vang có lực, vang vọng khắp phòng họp.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Triệu Tranh!

Thật can đảm!

Dám nói như vậy ở trước mặt Lục Tuyết Kỳ!

Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo như băng, nhìn Triệu Băng: “Là ai cho ông lá gan bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự?”

“Diệp Bắc Minh lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ không nên ra tòa án quân sự sao?”

Triệu Tranh quát lớn.

Ầm!

Lục Tuyết Kỳ giơ tay giáng một chưởng!

Cả người Triệu Tranh và xe lăn nổ tung!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Phát cho ông ta tiền tử tuất, ông viết báo cáo đi, tìm tôi ký tên!”

Lục Tuyết Kỳ nhìn Ngụy Kinh Phú, xoay người rời đi.

Xung quanh tĩnh mịch, không ai dám nói chuyện.

Đường Kình Thương thở dài một tiếng: “Aiz, người phụ nữ này, xem ra chúng ta vẫn không chặn nổi rồi!”

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.

Trong một căn mật thất.

Phó Quốc Hoa ngồi ở đó, ngồi đối diện ông ta là một người đàn ông đội mũ rộng vành.

Hắn đeo mặt nạ màu bạc, khiến người ta không nhìn rõ dáng vẻ thật.

Đột nhiên, điện thoại Phó Quốc Hoa reo lên.

Một tin nhắn tới.

Ông ta mở ra nhìn.

Là bức ảnh Diệp Bắc Minh ngồi khoang thương gia trên tàu cao tốc đi về phía Cảng Đảo.

Phó Quốc Hoa cười lạnh: “Mày cũng cảnh giác đấy, không ngồi máy bay! Nếu không, cho mày biến mất cũng quá đơn giản”.

Đột nhiên.

Người đàn ông đối diện hỏi: “Diệp Bắc Minh này thật sự là con trai người phụ nữ đó?”

Phó Quốc Hoa gật đầu: “Có lẽ vậy, Diệp Bắc Minh đang điều tra sự thật về buổi đấu giá hai mươi ba năm trước, cộng thêm tuổi tác, thân thủ, thực lực võ đạo của hắn tuyệt đối không sai được”.

“Ngoài người phụ nữ kia, ai có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt đáng sợ như vậy?”

“Đừng thấy Diệp Bắc Minh 23 tuổi, nhưng thời gian chân chính tập võ cũng chỉ năm năm”.

“Năm năm! Hắn có thể giết được Quân Kiếm Phong, đây là khái niệm gì vậy?”

Người đàn ông đội mũ rộng vành im lặng.

Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Diệp Bắc Minh không quan trọng, quan trọng là thứ đồ người phụ nữ kia để lại!”

“Những đan dược kia ông cũng dùng qua rồi, đã biết hiệu quả khủng khiếp đến nhường nào”.

“Nếu như có thể lấy được những thứ khác người phụ nữ đó để lại, toàn bộ Long Quốc, thậm chí toàn thế giới, đều có thể do chúng ta nắm trong tay”.

Phó Quốc Hoa nhướng mày: “Huyết Ảnh, khẩu vị của điện Huyết Hồn các người có phải quá lớn không?”

“Ha ha ha ha”.

Huyết Ảnh cười lớn: “Khẩu vị này có gì mà lớn?”

Phó Quốc Hoa nói: “Diệp Bắc Minh này từ đầu đến cuối như một thanh kiếm, treo trên đỉnh đầu chúng ta”.

“Hơn nữa, Long chủ rất hứng thú với hắn, còn bí mật sắc phong hắn là thiếu soái!”

“Ở đại lục Long Quốc, chúng ta muốn động vào Diệp Bắc Minh có chút khó khăn!”

“Nếu như hắn đi Cảng Đảo, có thể dùng được chút thủ đoạn”.

Phó Quốc Hoa nhìn về phía Huyết Ảnh, nhếch miệng cười: “Chuyện này điện Huyết Hồn các người có thể làm được chứ?”

Huyết Ảnh liếm môi: “Mấy chục năm nay, việc dơ bẩn, việc mệt nhọc, không phải đều là điện Huyết Hồn giúp ông làm sao?”

“Ừm, ông nói có đúng không, phó đại hộ pháp?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0