Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Một địch tám
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Diệp Bắc Minh thực sự còn chưa ra tay, thì đã đánh bại Lư Quốc Phong.
Lúc này, Lư Quốc Phong tỏ vẻ mặt chấn hãi, đôi mắt cũng trừng lên.
“Làm sao có thể?”
“Đội trưởng Lư, anh nhường cậu ta phải không?”
Có người không nhịn được hỏi.
Khuôn mặt Lư Quốc Phong đỏ bừng: “Sao có thể chứ? Sao tôi lại nhường? Cậu ta… cậu ta…”
Lư Quốc Phong cũng thộn mặt!
Theo lý mà nói, cho dù Diệp Bắc Minh là một võ vương, cũng không đến mức chấn rung cho anh ta bay đi được!
Còn khiến anh ta gãy một cánh tay?
Dựa vào cái gì!
Bọn họ lại không biết Diệp Bắc Minh giáp kim ty tằm.
Đó là đồ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể chống lại chín phần lực tấn công.
Lư Quốc Phong tung quyền trông có vẻ rất khủng bố, nhưng trên thực tế đối với Diệp Bắc Minh, nó chỉ như một quyền của võ giả cấp thiên!
Diệp Bắc Minh đi về phía Lư Quốc Phong, đưa tay ra với anh ta.
“Cậu muốn làm gì?”
Lư Quốc Phong sầm mặt, lùi lại theo bản năng.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn.
Tóm lấy cánh tay gãy của Lư Quốc Phong
Anh nhanh chóng quay ngón tay.
“Rắc rắc rắc” vang lên một hồi, cánh tay gãy của Lư Quốc Phong lập tức được Diệp Bắc Minh nối liền lại.
Lư Quốc Phong kinh ngạc: “Việc này…”
Diệp Bắc Minh nhân tiện nói: “Nghỉ ngơi ba đến năm ngày là không sao, mấy ngày này, đừng dùng nội lực, sẽ không để lại di chứng”.
“A?”
Lư Quốc Phong ngẩn người.
Các tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ cũng ngẩn người.
Rất hiển nhiên hành động này của Diệp Bắc Minh rất được lòng người.
Đối với võ giả tu võ, điều kiêng kỵ nhất chính là tổn thương đến gân cốt.
Vạn Lăng Phong bị tổn thương đến gân cốt, nên cả đời này vô duyên với cảnh giới linh võ.
Là Diệp Bắc Minh đã chữa khỏi cho ông ta!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh ra tay, có lẽ cả đời này Lư Quốc Phong cũng không thể sử dụng cánh tay phải để chiến đấu với người khác nữa!
Lư Quốc Phong nghĩ đến đây, nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc: “Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh phớt lờ anh ta, trở lại trước mặt thành viên đội Thiên Cơ: “Còn ai không?”
Soạt!
Một người đàn ông trung niên đi ra, khoảng bốn mươi tuổi.
Cảnh giới võ vương sơ kỳ!
Anh ta tự giới thiệu: “Đoạn Nha, đội trưởng đội số ba đội Thiên Cơ, xin lĩnh giáo!”
Diệp Bắc Minh nhả ra một chữ: “Mời”.
Đoạn Nha dậm chân, dẫm ra một cái hố sâu bằng cái mũ sắt.
Gru!
Hổ gầm rồng thét, lao đến như mãnh hổ xuất núi.
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên tung một quyền đấm vào lồng ngực của Đoạn Nha!
Phụt!
Đoạn Nha phun ra một ngụm máu tươi, lùi lại vị trí cũ, soạt soạt lùi về sai mười mấy bước.
“Cậu…”
Đoạn Nha chẫn hãi, anh ta biết Diệp Bắc Minh đã nương tay.
Nếu không với một quyền vừa nãy, hoàn toàn có thể đánh chết anh ta!
Lúc này, anh ta chỉ nôn ra một ngụm máu tươi, nội tạng nóng rát đau dữ đội!
Ấy?
Vãi!
Cả thân thể bệnh tật, kinh mạch tắc nghẽn lại được đả thông rồi? Ngụm máu mình vừa nôn ra là?
Làm sao có thể!
Đoạn Nha chấn hãi, sau đó chuyển thành cười điên cuồng, hét lời về phía Diệp Bắc Minh: “Đoạn Nha, bái kiến thiếu soái Diệp!”
Thành viên đội Thiên Cơ thộn người!
Có chuyện gì vậy?
“Đoạn nha, anh đang làm gì thế?”
“Đội trưởng, sao anh có thể…”
“Mới chỉ có vậy mà đã nhận thua rồi sao?”
Tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ đầy vẻ tức giận.
Chỉ có Đoạn Nha quay đầu nhìn mọi người: “Các vị, chốc nữa mọi người sẽ hiểu thôi!”
Diệp Bắc Minh lại chậm rãi lên tiếng hỏi: “Còn ai nữa không?”
Lại có một người bước ra: “Có tôi!”
“Thạch Lỗi, đội trưởng số bảy đội Thiên Cơ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mời!”
Thạch Lỗi oai phong mạnh mẽ, thân pháp nhanh nhẹn, dậm chân một cái, cơ thể bay lên không trung xông về phía Diệp Bắc Minh, muốn lấy luôn thủ cấp của anh.
Diệp Bắc Minh tùy tiện đánh giá: “Thân pháp rất tốt, đáng tiếc… vẫn chậm quá!”
“Anh nói cái gì?”
Thạch Lỗi tức giận.
Anh ta là người giỏi khinh công nhất trong đội Thiên Cơ!
Diệp Bắc Minh lại nói anh ta chậm?
Cơn lửa giận bùng phát!
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.
Liền sau đó.
Đá ra một cú!
Phập!
Thạch Lỗi giống như quả bóng, như chủ động đập vào chân của Diệp Bắc Minh, khoảnh khắc bay đến liền bị đá bay trở lại.
Soạt! Đồng thời, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lấy ra hai cây kim châm vứt về phía Thạch Lỗi.
Cắm lên chân của Thạch Lỗi!
“Cái gì vậy?”
“Cậu còn dùng ám khí?”
Thạch Lỗi cau mày.
Hai cây kim châm, không đau không ngứa, chẳng lẽ là châm độc sao?
Anh ta vừa đưa tay định rút ra.
Đột nhiên, sức nóng từ chân truyền đến.
Thạch Lỗi kinh ngạc, anh ta cảm nhận được rõ ràng, dây thần kinh bị đứt ở chân lại được nối liền!
“Trời ơi!”
Đồng tử của Thạch Lỗi bỗng co lại, không dám tin ngẩng đầu, nhìn Diệp Bắc Minh.
Hoàn toàn chấn kinh!
Hết sức vui mừng!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Đừng cử động bừa bãi, nghỉ ngơi ba ngày, đợi kinh mạch hồi phục, tốc độ sẽ nhanh hơn”.
Thạch Lỗi vô cùng vui mừng, dường như anh ta biết vừa nãy tại sao Đoạn Nha lại phản ứng như vậy!
“Thiếu soái Diệp, bắt đầu từ bây giờ, cái mạng của Thạch Lỗi tôi là của cậu!”
Ầm!
Đám đông lại bùng nổ lần nữa.
Một Đoạn Nha.
Một Thạch Lỗi.
Tất cả đều phục ư?
Thư ký Tiền cũng bất ngờ, lòng thầm nghĩ: ‘Tên nhóc này cũng giỏi đấy! Mình còn cho rằng tất cả là do Long chủ yêu quý cậu ta, không ngờ cũng có chút bản lĩnh thật!’
‘Nhưng nơi này là đội Thiên Cơ, không phải có chút bản lĩnh là được! Rất nhiều người có bản lĩnh, cần phải có thực lực tuyệt đối khiến bọn họ thần phục!’
Sau đó.
Người thứ tư đi ra: “Đoạn Nha, Thạch Lỗi, hai người không được rồi!”
“Để Vương Mãnh, đội trưởng đội số năm Thiên Cơ tôi đây khiêu chiến với cậu đi!”
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Thật mất thời gian! Các anh cùng lên đi!”
“Anh, anh, anh… và anh nữa!”
Diệp Bắc Minh đưa một tay ra chỉ vào những đội trưởng còn lại.
Tổng cộng tám Võ Vương!
Lại muốn bọn họ cùng lên?
Vãi!
Lúc này, Lư Quốc Phong tỏ vẻ mặt chấn hãi, đôi mắt cũng trừng lên.
“Làm sao có thể?”
“Đội trưởng Lư, anh nhường cậu ta phải không?”
Có người không nhịn được hỏi.
Khuôn mặt Lư Quốc Phong đỏ bừng: “Sao có thể chứ? Sao tôi lại nhường? Cậu ta… cậu ta…”
Lư Quốc Phong cũng thộn mặt!
Theo lý mà nói, cho dù Diệp Bắc Minh là một võ vương, cũng không đến mức chấn rung cho anh ta bay đi được!
Còn khiến anh ta gãy một cánh tay?
Dựa vào cái gì!
Bọn họ lại không biết Diệp Bắc Minh giáp kim ty tằm.
Đó là đồ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể chống lại chín phần lực tấn công.
Lư Quốc Phong tung quyền trông có vẻ rất khủng bố, nhưng trên thực tế đối với Diệp Bắc Minh, nó chỉ như một quyền của võ giả cấp thiên!
Diệp Bắc Minh đi về phía Lư Quốc Phong, đưa tay ra với anh ta.
“Cậu muốn làm gì?”
Lư Quốc Phong sầm mặt, lùi lại theo bản năng.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn.
Tóm lấy cánh tay gãy của Lư Quốc Phong
Anh nhanh chóng quay ngón tay.
“Rắc rắc rắc” vang lên một hồi, cánh tay gãy của Lư Quốc Phong lập tức được Diệp Bắc Minh nối liền lại.
Lư Quốc Phong kinh ngạc: “Việc này…”
Diệp Bắc Minh nhân tiện nói: “Nghỉ ngơi ba đến năm ngày là không sao, mấy ngày này, đừng dùng nội lực, sẽ không để lại di chứng”.
“A?”
Lư Quốc Phong ngẩn người.
Các tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ cũng ngẩn người.
Rất hiển nhiên hành động này của Diệp Bắc Minh rất được lòng người.
Đối với võ giả tu võ, điều kiêng kỵ nhất chính là tổn thương đến gân cốt.
Vạn Lăng Phong bị tổn thương đến gân cốt, nên cả đời này vô duyên với cảnh giới linh võ.
Là Diệp Bắc Minh đã chữa khỏi cho ông ta!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh ra tay, có lẽ cả đời này Lư Quốc Phong cũng không thể sử dụng cánh tay phải để chiến đấu với người khác nữa!
Lư Quốc Phong nghĩ đến đây, nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc: “Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh phớt lờ anh ta, trở lại trước mặt thành viên đội Thiên Cơ: “Còn ai không?”
Soạt!
Một người đàn ông trung niên đi ra, khoảng bốn mươi tuổi.
Cảnh giới võ vương sơ kỳ!
Anh ta tự giới thiệu: “Đoạn Nha, đội trưởng đội số ba đội Thiên Cơ, xin lĩnh giáo!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Bắc Minh nhả ra một chữ: “Mời”.
Đoạn Nha dậm chân, dẫm ra một cái hố sâu bằng cái mũ sắt.
Gru!
Hổ gầm rồng thét, lao đến như mãnh hổ xuất núi.
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên tung một quyền đấm vào lồng ngực của Đoạn Nha!
Phụt!
Đoạn Nha phun ra một ngụm máu tươi, lùi lại vị trí cũ, soạt soạt lùi về sai mười mấy bước.
“Cậu…”
Đoạn Nha chẫn hãi, anh ta biết Diệp Bắc Minh đã nương tay.
Nếu không với một quyền vừa nãy, hoàn toàn có thể đánh chết anh ta!
Lúc này, anh ta chỉ nôn ra một ngụm máu tươi, nội tạng nóng rát đau dữ đội!
Ấy?
Vãi!
Cả thân thể bệnh tật, kinh mạch tắc nghẽn lại được đả thông rồi? Ngụm máu mình vừa nôn ra là?
Làm sao có thể!
Đoạn Nha chấn hãi, sau đó chuyển thành cười điên cuồng, hét lời về phía Diệp Bắc Minh: “Đoạn Nha, bái kiến thiếu soái Diệp!”
Thành viên đội Thiên Cơ thộn người!
Có chuyện gì vậy?
“Đoạn nha, anh đang làm gì thế?”
“Đội trưởng, sao anh có thể…”
“Mới chỉ có vậy mà đã nhận thua rồi sao?”
Tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ đầy vẻ tức giận.
Chỉ có Đoạn Nha quay đầu nhìn mọi người: “Các vị, chốc nữa mọi người sẽ hiểu thôi!”
Diệp Bắc Minh lại chậm rãi lên tiếng hỏi: “Còn ai nữa không?”
Lại có một người bước ra: “Có tôi!”
“Thạch Lỗi, đội trưởng số bảy đội Thiên Cơ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mời!”
Thạch Lỗi oai phong mạnh mẽ, thân pháp nhanh nhẹn, dậm chân một cái, cơ thể bay lên không trung xông về phía Diệp Bắc Minh, muốn lấy luôn thủ cấp của anh.
Diệp Bắc Minh tùy tiện đánh giá: “Thân pháp rất tốt, đáng tiếc… vẫn chậm quá!”
“Anh nói cái gì?”
Thạch Lỗi tức giận.
Anh ta là người giỏi khinh công nhất trong đội Thiên Cơ!
Diệp Bắc Minh lại nói anh ta chậm?
Cơn lửa giận bùng phát!
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liền sau đó.
Đá ra một cú!
Phập!
Thạch Lỗi giống như quả bóng, như chủ động đập vào chân của Diệp Bắc Minh, khoảnh khắc bay đến liền bị đá bay trở lại.
Soạt! Đồng thời, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lấy ra hai cây kim châm vứt về phía Thạch Lỗi.
Cắm lên chân của Thạch Lỗi!
“Cái gì vậy?”
“Cậu còn dùng ám khí?”
Thạch Lỗi cau mày.
Hai cây kim châm, không đau không ngứa, chẳng lẽ là châm độc sao?
Anh ta vừa đưa tay định rút ra.
Đột nhiên, sức nóng từ chân truyền đến.
Thạch Lỗi kinh ngạc, anh ta cảm nhận được rõ ràng, dây thần kinh bị đứt ở chân lại được nối liền!
“Trời ơi!”
Đồng tử của Thạch Lỗi bỗng co lại, không dám tin ngẩng đầu, nhìn Diệp Bắc Minh.
Hoàn toàn chấn kinh!
Hết sức vui mừng!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Đừng cử động bừa bãi, nghỉ ngơi ba ngày, đợi kinh mạch hồi phục, tốc độ sẽ nhanh hơn”.
Thạch Lỗi vô cùng vui mừng, dường như anh ta biết vừa nãy tại sao Đoạn Nha lại phản ứng như vậy!
“Thiếu soái Diệp, bắt đầu từ bây giờ, cái mạng của Thạch Lỗi tôi là của cậu!”
Ầm!
Đám đông lại bùng nổ lần nữa.
Một Đoạn Nha.
Một Thạch Lỗi.
Tất cả đều phục ư?
Thư ký Tiền cũng bất ngờ, lòng thầm nghĩ: ‘Tên nhóc này cũng giỏi đấy! Mình còn cho rằng tất cả là do Long chủ yêu quý cậu ta, không ngờ cũng có chút bản lĩnh thật!’
‘Nhưng nơi này là đội Thiên Cơ, không phải có chút bản lĩnh là được! Rất nhiều người có bản lĩnh, cần phải có thực lực tuyệt đối khiến bọn họ thần phục!’
Sau đó.
Người thứ tư đi ra: “Đoạn Nha, Thạch Lỗi, hai người không được rồi!”
“Để Vương Mãnh, đội trưởng đội số năm Thiên Cơ tôi đây khiêu chiến với cậu đi!”
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Thật mất thời gian! Các anh cùng lên đi!”
“Anh, anh, anh… và anh nữa!”
Diệp Bắc Minh đưa một tay ra chỉ vào những đội trưởng còn lại.
Tổng cộng tám Võ Vương!
Lại muốn bọn họ cùng lên?
Vãi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro