Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Tế Hoàng

Ss Tần

2024-10-22 06:01:07

“Nhân tộc vậy mà dám đặt chân vào khu vực cấm của rừng Lạc Đường, muốn chết!”

Hùng hoàng sáu tay nhấc bổng một ngọn đồi, rồi dậm chân lấy đà nhảy lên độ cao mấy nghìn mét, thẳng tay ném về phía mấy người Tô Bi Vân!

Hai người Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ tiến lên, cùng nhau ra tay!

Bùm--!

Ngọn đồi nổ tung, đất đã giống như sao băng đập vào đám yêu thú, nhất thời tạo nên thương vong vô số.

Cùng lúc đó.

Hai người cùng tung ra một đòn với sức mạnh vượt qua mười vạn long lực đánh vào ngực của Hùng hoàng sáu tay!

Khiến nó bắn ra ngoài!

Đập mạnh xuống dưới chân núi Thái Nhất, mặt đất ‘răng rắc’ một tiếng nổ tan tác, lộ ra một miệng núi lửa đáng sợ!

“Mọi người trước tiên hợp lực giết hết đám nhân loại này, xem ai giết được nhiều nhất, cuối cùng trở thành Tế Hoàng thế hệ mới!”, Hùng hoàng sáu tay bò lên!

Giống như Kingkong, cánh tay điên cuồng gõ xuống lồng ngực!

“Được!”

"Nhất trí!"

"Ta đồng ý!"

Thôn Thiên Mãng Hoàng, Côn Bằng cùng Kỳ Lân Thánh hoàng đều gật đầu tán thành!

Cuộc chiến như sắp nổ ra!

Bầu không khí cùng năng lượng điên cuồng biến ảo, còn đáng sợ hơn núi Ngộc Đạo gấp mười lần!

Diệp Bắc Minh ẩn nấp từ xa quan sát với ánh mắt rực lửa: “Đây chính là trận đấu giữa cường giả cảnh giới Tế Đạo sao? Nhấc tay liền tỏa ra phép tắc thiên địa!”

Dao Trì nhắc nhở một câu: “Nhóc con đừng xem nữa!”

“Loại đánh nhau của trẻ con này có gì hay mà xem, mau đi lên núi thần Thái Nhất đi!”

“Lão Tế Hoàng của Yêu tộc sắp không xong rồi, nếu có thể giành được nội đan của ông ta sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho ngươi!”

Diệp Bắc Minh lúc này mới phản ứng lại.

Anh thuần thục điều khiển dòng khí hỗn độn bao trùm lấy cơ thể mình, cùng Côn Ngô Mật Phi tiến thẳng tới đỉnh núi thần Thái Nhất.

Khắp nơi trên đường đều là yêu thú!

“Tiếng ồn gì thế?"

"Hình như có thứ gì đó vừa vụt qua?”

“Sao ta lại không nhìn thấy? Thôi quên đi! Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi, nhân loại còn đang phá rối, trông coi tất cả lối đi cho tốt, tuyệt đối không thể để con người xông lên đỉnh núi thánh!”

Có yêu vương hét lên.

Nâng cao tinh thần cảnh giác!

Dưới sự che chắn của dòng khí hỗn độn, tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị phát hiện!

Dưới tình huống không có chướng ngại vật, núi cao trăm ngàn mét đối với Diệp Bắc Minh chẳng khác gì đất bằng.

Chưa đầy một trăm nhịp thở, anh đã có mặt trên đỉnh núi thần Thái Nhất!

Đây là một quảng trường khổng lồ!

Một nhóm thanh niên yêu tộc đang quỳ trên mặt đất và không ngừng dập đầu trước một tế đàn cổ kính.

Mấy người Lôi Lam, U Nhược cũng nằm trong số đó!

Trên tế đàn có một ông lão Yêu tộc đang ngồi, gần như chỉ còn lại một mảnh da người!

“Đây chính là Tế Hoàng Yêu tộc?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Đều đã biến thành dáng vẻ như vậy rồi, chỉ còn sót lại một mảnh da mà vẫn còn sống!

Dao Trì nói: “Ông ta độ kiếp thất bại, bị thiên lôi đánh trúng nên chỉ còn sót lại một mảnh da!”

“Hừ! Chỉ một lão yêu cỏn con cũng muốn thành đạo? Làm sao có thể!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đột nhiên.

Quảng trường rung lắc.

“Tế Hoàng, tứ đại yêu hoàng bị con người ngăn cản rồi, e rằng trong chốc lát không thể lên tới đỉnh núi thánh!”, một tên Yêu tộc hóa thành người đàn ông trung niên cao hai mét lên tiếng.

Rồi bước tới phía dưới tế đàn!

Lôi Mông!

Bố của Lôi Lam, Đại Đạo Chi Thượng tầng chín!

Chỉ còn cảnh cảnh giới Tế Đạo một bước chân.

Nhưng đáng tiếc trong hơn ba tỉ năm qua vẫn không có cách nào vượt qua rào cản để đột phá!

“Tế Hoàng đại nhân, thời gian của ngài đã không còn nhiều nữa! Xin ngài lập tức chọn ra Tế Hoàng đời tiếp theo, ổn định cục diện Yêu tộc!”, Lôi Mông khụy một gối xuống nói.

“Xin Tế Hoàng đại nhân chọn ra tân hoàng!”

Hơn một nửa số Yêu tộc đang có mặt theo đó hét lên.

Một nhóm Yêu tộc khác nhìn nhau kinh ngạc!

Diệp Bắc Minh cười khẽ: "Ha ha, đến sớm không bằng đúng lúc, Yêu tộc vậy mà cũng có tiết mục bức vua thoái vị!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nơi nào có người, ở đó có giang hồ!”

“Yêu tộc cũng không ngoại lệ!”

Một ông lão Yêu tộc đứng lên, giận dữ trừng mắt với Lôi Mông: “Lôi Mông, việc Tế Hoàng đại nhân chọn ai làm Tế Hoàng đời kế tiếp còn cần ngươi nhắc nhở sao?”

“Tế Hoàng đại nhân lựa chọn thế nào còn chưa đến lượt ngươi lắm miệng đâu!”

“Lôi Mông, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngươi đang nghĩ gì!”

Lại có thêm hai ông lão Yêu tộc khác đứng lên!

Lôi Mông ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt rét lạnh quét về hai người họ một cái!

Nhấc chân nhảy tới!

Sức mạnh đáng sợ của sấm sét giáng xuống, ba ông lão liền ngay tại chỗ hóa thành sương máu!

Ba đạo thần hồn lao ra, muốn tháo chạy trong sợ hãi!

Năm ngón tay Lôi Mông chụp vào không trung, nắm lấy thần hồn của ba người vào trong tay, trực tiếp nghiền nát!

“Còn ai có ý kiến với lời nói của ta không?”

Toàn trường chết lặng!

Lôi Mông hài lòng nhìn phản ứng của đám đông, rồi khẽ cười nhìn lên tế đàn: “Tế Hoàng đại nhân, xin ngài lập tức chọn ra Tế Hoàng tiếp theo!”

“Lôi Mông, ông cứ nói thẳng ra là mình muốn làm Tế Hoàng là được rồi!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Rầm!

Vô số ánh mắt thoáng chốc đều rơi lên người một cô gái mặc đồ đỏ!

U Nhược!

“Sao cô ta dám lên tiếng vào lúc này?”, mọi người trong Yêu tộc sững sờ.

Một bà lão vội lao tới bịt miệng cô lại: “U Nhược, con đang nói nhảm gì vậy? Mau im miệng lại!”

"Không, để cô ta nói!”

Lôi Mông nở nụ cười dữ tợn.

Một cỗ áp lực khủng khiếp đè ép lao về phía U Nhược.

Bà lão vừa bịt miệng cô ta thảm hại bay ra ngoài, đập mạnh xuống tế đàn giữa quảng trường.

Máu tươi tràn ra.

U Nhược căn bản không thể chịu nổi sức mạnh của Lôi Mông.

Cả hai người đều ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng, chỉ kém ba cảnh giới nhỏ mà thôi nhưng lại giống như lạch trời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lôi Mông... ông lòng muông dạ thú, Yêu Tộc có ai không biết chứ?”, sắc mặt U Nhược tái nhợt, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.

“Ừm, tiếp tục đi”.

Lôi Mông gật đầu.

“Ông ép buộc Tế Hoàng, đây là bất trung!”

Một cỗ áp lực ập tới.

Thân thể U Nhược phát ra tiếng răng rắc.

Cô ta không khuất phục, tiếp tục nói: “Ông giết trưởng lão của Yêu Tộc, đó là bất nghĩa”.

Phụt!

Đầu gối của U Nhược bị áp lực đè lên, quỳ mạnh xuống đất.

“Năm đó ông giết cha ruột của mình mới có thể ngồi lên chức vị thủ lĩnh của Lôi Tộc, đó là bất hiếu”.

Rầm!

Thân thể U Nhược đập mạnh vào đá lát sàn của quảng trường, tất cả đá đều nổ tung.

Cô ta đau đớn vô cùng, cả người bị nghiền nát trong sỏi đá.

Máu tươi không ngừng chảy ra khỏi cơ thể.

Nhưng vẫn cứ đau đớn hét lên: “Một kẻ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu như ông, làm sao xứng làm Tế Hoàng của Yêu Tộc chứ?”

“Những người nói ta không xứng làm người, đều đã chết hết rồi”.

Lôi Mông nở một nụ cười nửa miệng.

Chậm rãi đi tới trước mặt U Nhược, chuẩn bị một cước giẫm nát cô ta: “Cô cũng không ngoại lệ, đợi bổn Hoàng đè chết tất cả những kẻ chống đối, ta vẫn cứ bước lên vị trí Tế Hoàng thôi!”

“Cha!”

Lôi Lam vội vàng chạy tới trước mặt Lôi Mông.

Ôm lấy đùi của ông ta: “Đừng giết, con thích cô ta, cha giữ lại một mạng cho cô ta đi!”

Bịch!

Lôi Mông một cước đá Lôi Lam bay ra xa mấy chục mét.

Lôi Lam gãy bảy tám cái xương sườn, phun ra một ngụm máu tươi.

“Đồ khốn kiếp, cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi, ở đâu không có chứ?”

Ánh mắt Lôi Mông rét lạnh, một cỗ sát khí ngưng tụ: “Nể mày là con trai tao, tao sẽ cho mày một cơ hội”.

“Giết chết con tiện nhân này, tao sẽ coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì”.

“Nếu không, tao sẽ giết luôn thằng con ruột là mày đấy”.

Lôi Mông giơ tay lên bắt lấy.

Lôi Lam bay về sau, cổ vừa hay rơi vào trong tay Lôi Mông.

Nắm ngón tay siết chặt.

Rắc rắc... một cảm giác khó thở ập tới, trán Lôi Lam nổi gân xanh, hai mắt gần như lồi ra ngoài.

“Cha... con... con sai rồi, con giết...”

Lôi Lam kinh hãi cầu xin.

Hắn ta thật sự sợ rồi!

Lôi Mông thản nhiên thả Lôi Lam ra: “Chứng minh cho tao xem đi”.

Lôi Lam nắm chặt tay, cây thương vàng xuất hiện trong tay, đâm thẳng về phía đầu U Nhược.

Ngay lúc ngọn thương vàng sắp đâm vào đầu U Nhược thì đột nhiên dừng lại cách đó một mét.

“Chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Dao Trì phun ra một câu: “Thời gian đóng băng!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0