Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Quỳ xuống, nói...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Diệp Bắc Minh nhướn mày.
Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!
“Ai gây chuyện ở đây? Đúng là to gan!”, một người đàn ông trung niên áo vest giày da bước nhanh tới, sau khi những võ giả nhìn thấy người này, yên lặng dừng bước.
Xem ra là quản sự đến.
“Ông Ô, chính là người này!”
“Chu Tông chỉ nói với hắn hai câu, hắn liền ra tay đánh người!”
“Hành động của người này quả đúng là du côn!”
“Báo cảnh sát bắt hắn lại!”
Mấy thanh niên bên cạnh Tần Thiếu Dương lớn tiếng hô lên.
Sắc mặt Tần Thiếu Dương cũng u ám đến đáng sợ!
Nhưng bụng dạ hắn ta thâm sâu, không nói gì cả.
Ngụy Yên Nhiên thấy vậy, nhanh chóng tiến lên, ngăn trước mặt Diệp Bắc Minh: “Ông Ô, tất cả những thứ này đều là hiểu lầm!”
“Cô Ngụy?”
Ô Bách Thuận sững sờ: “Đây là bạn cô?”
“Đúng vậy, là tôi đưa anh ta vào đây”, Ngụy Yên Nhiên thừa nhận.
Ô Bách Thuận nhướn mày, trầm giọng nói: “Cô Ngụy, dạ tiệc từ thiện hôm nay quan trọng thế nào, cô không phải không biết chứ?”
“Náo nhiệt như vậy, tôi không muốn xảy ra lần thứ hai!”
“Tôi nể mặt người nhà họ Ngụy!”
Có nhà họ Ngụy ra mặt, chuyện đến đây là kết thúc.
Ô Bách Thuận cũng không phải kẻ ngốc, một Chu Tông không cần thiết phải tra cứu.
“Cảm ơn”.
Ngụy Yên Nhiên gật đầu, quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Đừng náo loạn, nếu không anh sẽ bị đuổi ra ngoài”.
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Là hắn tìm tôi gây phiền phức”.
“Anh…”
Ngụy Yên Nhiên hết nói nổi: “Anh không thể nhịn một chút sao?”
“Trong từ điển của tôi không có chữ nhịn”.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng.
“Cậu thanh niên, tôi biết cậu nóng tính, nhưng đây là Long Đô! Bình tĩnh lại đi, nếu không cậu sẽ rất thảm!”
Ô Bách Thuận cảnh cáo Diệp Bắc Minh đôi câu, lúc chuẩn bị rời đi.
Mọi người đều cho rằng náo loạn sẽ kết thúc tại đây.
Chu Tông bị thương, nhân viên y tế tới đây kiểm tra một hồi.
Hắn ta chỉ ngất đi, không có gì đáng ngại.
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh di chuyển!
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, anh lại đi về phía Tần Thiếu Dương!
“Lẽ nào…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử tất cả đám nhà giàu ở đây đều co rút lại.
Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng đáng sợ, chẳng lẽ thanh niên này không chịu cứ để như vậy?
Ai cũng biết Chu Tông là người của Tần Thiếu Dương!
Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Tần Thiếu Dương, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Quỳ xuống, nói xin lỗi!”
Soạt!
Xung quanh khiếp sợ!
Tất cả mọi người đều ngây ngốc tại chỗ, trợn tròn hai mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm?
Thanh niên này lại muốn Tần Thiếu Dương quỳ xuống?
“Anh… Anh nói gì? Anh bảo tôi quỳ xuống!!!”
Tần Thiếu Dương cũng ngây người, ánh mắt hung hãn co quắp.
Trong đôi mắt hắn ta toát ra một luồng lửa giận vô hình, cháy hừng hực!
“Này, anh làm gì vậy?”
Ngụy Yên Nhiên cũng bàng hoàng.
Các chị em của cô ta cũng bày ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi!
Kích động đến giậm chân!
“Ôi trời ơi!”
“Yên Nhiên, anh bạn trai này của cậu tính khí lớn quá! Tôi thích tính cách này!”
“Đừng nói nhảm! Anh ta gây phiền phức rồi!”, chân mày Ngụy Yên Nhiên nhíu chặt lại.
“Tôi có nghe nhầm không… Ực… Ực…”, sau lưng Ngụy Yên Nhiên, một cô gái mặc yếm quần ngắn kêu lên: “Anh ta… anh ta bảo Tần Thiếu Dương quỳ xuống?”
“Tần Thiếu Dương là một trong tứ thiếu Long Đô đó!”
Mấy cô gái sau lưng Ngụy Yên Nhiên liền ngây ra tại chỗ.
Ô Bách Thuận đang muốn rời đi, nghe thấy lời này cũng kinh ngạc quay đầu lại.
Xung quanh tĩnh lặng!
“Ha ha ha ha ha!”
Tần Thiếu Dương giận đến bật cười, hắn ta làm động tác ngoáy lỗ tai: “Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Anh bảo tôi quỳ xuống?”
“Anh có biết tôi là ai không?”
Hội trường cực kỳ yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Ồ? Anh là ai?”
“Anh không biết tôi là ai?”
Tần Thiếu Dương ngơ ngẩn, sau đó lạnh giọng nói: “Tần Tướng Thần là ông nội tôi!”
“Tần Vinh An là bố tôi!”
“Đường Kình Thương là ông ngoại tôi!”
Tần Tướng Thần, ông cụ nhà họ Tần thuộc mười thế gia lớn Long Đô, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trung khu!
Tần Vinh An, chủ tịch tập đoàn Thái Hoa, giá trị bản thân lên đến mấy trăm tỷ, nắm trong tay mười tập đoàn xuyên quốc gia!
Đường Kình Thương, một trong mười chiến thần lớn của bộ đội đặc chủng Long Hồn!
Thân phận của ba người này đều kinh khủng dọa người.
Ba người liên hiệp với nhau, toàn bộ Long Quốc không có mấy người có thể động vào Tần Thiếu Dương.
Nếu không, làm sao Tần Thiếu Dương có thể trở thành một trong tứ thiếu Long Đô?
“Bây giờ anh đã biết tôi là ai chưa?”
Tần Thiếu Dương nghiêng đầu, chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết, anh có thể quỳ xuống rồi”.
“Anh nói gì?”
Tần Thiếu Dương ngây người.
“Rít!”
Những nhà giàu khác ở đây ngược lại hít hơi lạnh!
Mắt đẹp của Ngụy Yên Nhiên trợn tròn, miệng nhỏ mở ra có thể nhét vừa quả trứng gà: “Anh… anh điên rồi?”
“Yên Nhiên, anh ta… anh ta điên thật rồi!”
“Đây chắc chắn là tên thần kinh!”
Các chị em của Ngụy Yên Nhiên hoảng sợ đến mức mặt đỏ tía tai.
Ngực phập phồng kịch liệt!
“Tôi nói là quỳ xuống!”, Diệp Bắc Minh giậm chân, một luồng sát khí đập vào mặt.
Toàn thân Tần Thiếu Dương run rẩy, cơ thể xụi lơ, ngã từ trên sofa xuống.
Hai đầu gối đập xuống sàn nhà!
“Phốc!”
Tần Thiếu Dương quỳ rồi!
Không phải can tâm tình nguyện quỳ xuống.
Mà là bị uy thế khủng khiếp của Diệp Bắc Minh ép quỳ!
“Mày!!!”
Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!
“Ai gây chuyện ở đây? Đúng là to gan!”, một người đàn ông trung niên áo vest giày da bước nhanh tới, sau khi những võ giả nhìn thấy người này, yên lặng dừng bước.
Xem ra là quản sự đến.
“Ông Ô, chính là người này!”
“Chu Tông chỉ nói với hắn hai câu, hắn liền ra tay đánh người!”
“Hành động của người này quả đúng là du côn!”
“Báo cảnh sát bắt hắn lại!”
Mấy thanh niên bên cạnh Tần Thiếu Dương lớn tiếng hô lên.
Sắc mặt Tần Thiếu Dương cũng u ám đến đáng sợ!
Nhưng bụng dạ hắn ta thâm sâu, không nói gì cả.
Ngụy Yên Nhiên thấy vậy, nhanh chóng tiến lên, ngăn trước mặt Diệp Bắc Minh: “Ông Ô, tất cả những thứ này đều là hiểu lầm!”
“Cô Ngụy?”
Ô Bách Thuận sững sờ: “Đây là bạn cô?”
“Đúng vậy, là tôi đưa anh ta vào đây”, Ngụy Yên Nhiên thừa nhận.
Ô Bách Thuận nhướn mày, trầm giọng nói: “Cô Ngụy, dạ tiệc từ thiện hôm nay quan trọng thế nào, cô không phải không biết chứ?”
“Náo nhiệt như vậy, tôi không muốn xảy ra lần thứ hai!”
“Tôi nể mặt người nhà họ Ngụy!”
Có nhà họ Ngụy ra mặt, chuyện đến đây là kết thúc.
Ô Bách Thuận cũng không phải kẻ ngốc, một Chu Tông không cần thiết phải tra cứu.
“Cảm ơn”.
Ngụy Yên Nhiên gật đầu, quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Đừng náo loạn, nếu không anh sẽ bị đuổi ra ngoài”.
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Là hắn tìm tôi gây phiền phức”.
“Anh…”
Ngụy Yên Nhiên hết nói nổi: “Anh không thể nhịn một chút sao?”
“Trong từ điển của tôi không có chữ nhịn”.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng.
“Cậu thanh niên, tôi biết cậu nóng tính, nhưng đây là Long Đô! Bình tĩnh lại đi, nếu không cậu sẽ rất thảm!”
Ô Bách Thuận cảnh cáo Diệp Bắc Minh đôi câu, lúc chuẩn bị rời đi.
Mọi người đều cho rằng náo loạn sẽ kết thúc tại đây.
Chu Tông bị thương, nhân viên y tế tới đây kiểm tra một hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta chỉ ngất đi, không có gì đáng ngại.
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh di chuyển!
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, anh lại đi về phía Tần Thiếu Dương!
“Lẽ nào…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử tất cả đám nhà giàu ở đây đều co rút lại.
Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng đáng sợ, chẳng lẽ thanh niên này không chịu cứ để như vậy?
Ai cũng biết Chu Tông là người của Tần Thiếu Dương!
Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Tần Thiếu Dương, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Quỳ xuống, nói xin lỗi!”
Soạt!
Xung quanh khiếp sợ!
Tất cả mọi người đều ngây ngốc tại chỗ, trợn tròn hai mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm?
Thanh niên này lại muốn Tần Thiếu Dương quỳ xuống?
“Anh… Anh nói gì? Anh bảo tôi quỳ xuống!!!”
Tần Thiếu Dương cũng ngây người, ánh mắt hung hãn co quắp.
Trong đôi mắt hắn ta toát ra một luồng lửa giận vô hình, cháy hừng hực!
“Này, anh làm gì vậy?”
Ngụy Yên Nhiên cũng bàng hoàng.
Các chị em của cô ta cũng bày ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi!
Kích động đến giậm chân!
“Ôi trời ơi!”
“Yên Nhiên, anh bạn trai này của cậu tính khí lớn quá! Tôi thích tính cách này!”
“Đừng nói nhảm! Anh ta gây phiền phức rồi!”, chân mày Ngụy Yên Nhiên nhíu chặt lại.
“Tôi có nghe nhầm không… Ực… Ực…”, sau lưng Ngụy Yên Nhiên, một cô gái mặc yếm quần ngắn kêu lên: “Anh ta… anh ta bảo Tần Thiếu Dương quỳ xuống?”
“Tần Thiếu Dương là một trong tứ thiếu Long Đô đó!”
Mấy cô gái sau lưng Ngụy Yên Nhiên liền ngây ra tại chỗ.
Ô Bách Thuận đang muốn rời đi, nghe thấy lời này cũng kinh ngạc quay đầu lại.
Xung quanh tĩnh lặng!
“Ha ha ha ha ha!”
Tần Thiếu Dương giận đến bật cười, hắn ta làm động tác ngoáy lỗ tai: “Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Anh bảo tôi quỳ xuống?”
“Anh có biết tôi là ai không?”
Hội trường cực kỳ yên tĩnh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Ồ? Anh là ai?”
“Anh không biết tôi là ai?”
Tần Thiếu Dương ngơ ngẩn, sau đó lạnh giọng nói: “Tần Tướng Thần là ông nội tôi!”
“Tần Vinh An là bố tôi!”
“Đường Kình Thương là ông ngoại tôi!”
Tần Tướng Thần, ông cụ nhà họ Tần thuộc mười thế gia lớn Long Đô, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trung khu!
Tần Vinh An, chủ tịch tập đoàn Thái Hoa, giá trị bản thân lên đến mấy trăm tỷ, nắm trong tay mười tập đoàn xuyên quốc gia!
Đường Kình Thương, một trong mười chiến thần lớn của bộ đội đặc chủng Long Hồn!
Thân phận của ba người này đều kinh khủng dọa người.
Ba người liên hiệp với nhau, toàn bộ Long Quốc không có mấy người có thể động vào Tần Thiếu Dương.
Nếu không, làm sao Tần Thiếu Dương có thể trở thành một trong tứ thiếu Long Đô?
“Bây giờ anh đã biết tôi là ai chưa?”
Tần Thiếu Dương nghiêng đầu, chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết, anh có thể quỳ xuống rồi”.
“Anh nói gì?”
Tần Thiếu Dương ngây người.
“Rít!”
Những nhà giàu khác ở đây ngược lại hít hơi lạnh!
Mắt đẹp của Ngụy Yên Nhiên trợn tròn, miệng nhỏ mở ra có thể nhét vừa quả trứng gà: “Anh… anh điên rồi?”
“Yên Nhiên, anh ta… anh ta điên thật rồi!”
“Đây chắc chắn là tên thần kinh!”
Các chị em của Ngụy Yên Nhiên hoảng sợ đến mức mặt đỏ tía tai.
Ngực phập phồng kịch liệt!
“Tôi nói là quỳ xuống!”, Diệp Bắc Minh giậm chân, một luồng sát khí đập vào mặt.
Toàn thân Tần Thiếu Dương run rẩy, cơ thể xụi lơ, ngã từ trên sofa xuống.
Hai đầu gối đập xuống sàn nhà!
“Phốc!”
Tần Thiếu Dương quỳ rồi!
Không phải can tâm tình nguyện quỳ xuống.
Mà là bị uy thế khủng khiếp của Diệp Bắc Minh ép quỳ!
“Mày!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro