Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Một chữ thôi, c...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
"Xin lỗi, bây giờ tôi đang rất vui, rất phấn khởi!"
Diệp Bắc Minh cười.
Biết được tin tức của cha mẹ cùng nhóm sư tỷ, đương nhiên là anh mừng rồi!
"Còn về việc cậu có tức giận hay không, liên quan gì đến tôi?"
"Nhân lúc tôi đang vui, cút đi!"
Anh quát một tiếng!
Hoa Du Nhiên có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh dám mắng anh ta!
Anh ta sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Lục Quốc ở bên cạnh cũng ngây người, sao Diệp Bắc Minh lại dám chửi Hoa thiếu vậy? Vị này là nhân vật lớn đến từ vị diện phía trên đấy!
"Ực!"
Tiêu Lục Quốc nuốt khan, rồi yếu ớt bật ra một câu: "Hoa thiếu, hình như... cậu ta bảo ngài cút..."
"Ông đây nghe thấy rồi, cần ông phải nhắc lại đấy à?"
Hoa Du Nhiên qua phắt đầu lại, ánh mắt như dã thú dọa cho Tiêu Lục Quốc sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, rồi ngã ngồi cái bụp xuống đất!
"Bắt tên đó lại cho ta!"
"Trước tiên cứ đánh nát miệng hắn ra cái đã, ông đây cũng muốn xem xem, miệng của thể chất Hỗn Độn có cứng thế thật không!" Hoa Du Nhiên hạ lệnh.
Lão giả lưng gù đứng phía sau nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với ánh mắt lạnh lẽo!
"Đồ phế vật ngu xuẩn, công tử nhà ta mà ngươi cũng dám sỉ nhục!"
"Chết đi!"
Lão giả lưng gù bước ra!
Khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, trào ra như sóng thần!
Các tu võ giả xung quanh trông thấy cảnh này, họ tê cả da đầu!
Họ chưa bao giờ thấy loại cảnh giới này!
Diệp Bắc Minh nheo mắt, đang định ra tay!
Đột nhiên, một tiếng quát ngạo kiều vang lên: "Hoa Du Nhiên, người hầu của anh thật to gan, dám động đến cả bạn của tôi hả?"
Một thiếu nữ lắc mình một cái đã chắn trước người Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ, lão giả lưng gù sửng sốt!
"Cổ tiểu thư!"
Đôi đồng tử của ông ta hung hăng co rút, ông ta vội vàng lùi về sau!
"Yên Tuyết! Cô đấy à!"
Lúc này, Hoa Du Nhiên mới phát hiện ra Cổ Yên Tuyết, anh ta mừng quá đỗi.
Nét tối tăm trên khuôn mặt lập tức biến mất!
Thay vào đó là niềm kích động, phấn khởi, với cả một tia mừng rỡ!
Anh ta chạy đến như một cơn gió, cười tươi như hoa, kích động lắm luôn: "Yên Tuyết, sao cô lại ở đây? Côn Luân Điện vẫn luôn đóng cửa, không mở cửa cho bên ngoài cơ mà?"
"Sao cô ra được vậy?"
Cổ Yên Tuyết hừ lạnh một cái: "Bản cô nương ra ngoài, đến lượt anh can dự chắc?"
Nếu là người bình thường, người đó mà dám nói như vậy với Hoa Du Nhiên!
Thì nhất định sẽ chết!
Nhưng.
Cổ Yên Tuyết nói xong, Hoa Du Nhiên không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười: "Yên Nhiên, cô vẫn tính nết đó!"
"Được rồi, tôi không hỏi nhiều nữa!"
Tiếp đó.
Anh ta khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc này là bạn cô?"
Cổ Yên Tuyết kiêu ngạo hừ lạnh: "Thì sao? Tôi kết bạn, còn phải hỏi ý kiến anh à?"
"Này... không cần!"
Hoa Du Nhiên lắc đầu.
Anh ta chợt nheo mắt bảo: "Thôi bỏ đi! Nếu đã là bạn của Yên Tuyết, thì cũng là bạn của tôi!"
"Cậu gây ra vụ nổ lớn ở nhà họ Tiêu, thật sự làm bản công tử hơi nhếch nhác!"
"Cậu xin lỗi tôi một câu, tôi nể mặt Yên Tuyết, chuyện trước kia coi như xong!"
"Cái gì? Bỏ đi á?"
Tiêu Lục Quốc sốt ruột rồi, ông ta vội vàng xông qua: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu tôi đã chết mấy chục vạn người, không thể..."
Bốp!
Hoa Du Nhiên còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, anh ta vung luôn một cái tát!
Tiêu Lục Quốc bay ra ngoài cực kỳ thê thảm, rồi ngã xuống cách đó mấy trăm mét, hộc mười mấy ngụm máu!
"Ông là cái thá gì, mệnh lệnh của công tử nhà tôi, mà ông cũng dám nghi ngờ?" Lão giả lưng gù hờ hững nói: "Ông mà còn dám chất vấn công tử nhà tôi thêm một câu nào nữa, thì nhà họ Tiêu, không cần thiết phải tồn tại nữa đâu!"
"Hít!"
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người ở đây hít một ngụm hít lạnh!
Rốt cuộc, Hoa Du Nhiên này có lai lịch thế nào vậy?
Chỉ một câu nói mà có thể khiến cho một gia tộc đế huyết diệt vong hả?
"Lẽ nào... họ đến tức vị diện phía trên?" Một lão giả nói.
Một lão giả khác đứng cạnh hãi đến nỗi run cả người: "Chắc chắn là đến từ vị diện phía trên, không thì sao mà mạnh mồm thế được!"
"Thiếu nữ kia là ai? Hình như có thân phận và địa vị rất cao!"
Mọi người bàn luận rôm rả.
Ánh mắt họ nhìn Hoa Du Nhiên tràn ngập sợ hãi!
Lão giả lưng gù nhắc nhở một câu: "Nhóc con, cậu còn ngây ra đó làm gì?"
"Công tử nhà tôi đã bảo rồi, cậu xin lỗi xong, chuyện này coi như xong!"
"Cậu còn không mau xin lỗi đi?"
Thân là người hầu, ông ta rất hiểu chủ nhân của mình!
Ngoài mặt trông thì là Hoa Du Nhiên để Diệp Bắc Minh xin lỗi, trên thực tế là đang hạ thấp thể diện của anh!
Một khi Diệp Bắc Minh xin lỗi!
Trước mặt mấy chục vạn người như này!
Hình tượng của anh trước mặt Cổ Yên Tuyết, chắc chắc sẽ sụp giảm nghiêm trọng!
Hoa Du Nhiên đâu phải kẻ ngốc, Cổ Yên Tuyết hầu như chưa từng ra khỏi Côn Luân Điện, có mấy lần cô ấy lén chạy ra ngoài, thì đều bị bắt về!
Cô ấy lấy đâu ra bạn chứ?
Lại còn là một thể chất Hỗn Độn!
Cho dù hai người không có khả năng phát triển thành tình lữ, Hoa Du Nhiên cũng phải ngăn chặn nó luôn!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh biết hai người đang nghĩ gì, anh cười lạnh: "Ông là cái thá gì chứ? Một con chó cạnh người khác mà cũng dám ra lệnh cho tôi?"
"Cậu nói cái gì?"
Lão giả lưng gù tái mặt.
Ông ta sống đến bằng này tuổi, chưa bao giờ có ai dám mắng ông ta là chó!
Cổ Yên Tuyết ngẩn người.
Sâu trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia bất ngờ, ngay cả cô ấy cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ xin lỗi!
'Tên này... cứng thế? Xin lỗi một cái mà cũng không chịu cúi đầu à!'
Hoa Du Nhiên nhận ra phản ứng của Cổ Yên Tuyết, tâm trạng trầm xuống.
Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là, anh ta chẳng những không tức giận, trái lại còn cười ha ha: "Ha ha ha ha, Diệp huynh nói phải!"
"Một con chó thôi mà, nếu huynh không muốn xin lỗi, vậy thì thôi!"
"Dù sao, Diệp huynh cũng là bạn của Yên Tuyết, vậy thì huynh chính là bạn của Hoa Du Nhiên tôi rồi!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, người này tâm cơ đấy, cẩn thận!"
Diệp Bắc Minh thầm gật đầu trong lòng.
Không cần tiểu Tháp nhắc, anh cũng nhìn ra rồi!
"Phải rồi, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi đến từ Hoa tộc ở vị diện phía trên!"
Hoa Du Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Không biết Diệp huynh có thân phận gì?"
"Hoa tộc?"
Mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, con ngươi khẽ co lại.
Không ngờ vị diện phía trên lại có một Hoa tộc?
Chỉ là trùng hợp? Hay là...
"Diệp huynh, huynh từng nghe qua về Hoa tộc chúng tôi à? Chắc không phải huynh bị dọa sợ rồi đấy chứ, ha ha ha..."
Hoa Du Nhiên cười dí dỏm.
Ở vị diện phía trên, Hoa tộc có thế lực cực kỳ khổng lồ!
Nếu Diệp Bắc Minh từng nghe qua, bị dọa sợ thì cũng là chuyện bình thường: "Diệp huynh, huynh đừng sợ!"
"Tôi đối đãi với bạn bè thân thiện lắm!"
Hoa Du Nhiên cười nghiền ngẫm: "Có thời gian rảnh, tôi mời huynh đến Hoa tộc làm khách nhé!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hoa Du Nhiên ngẩn ra.
Tên nhóc này không nghe ra anh ta đang nói lời khách sáo đấy à?
Hoa Du Nhiên đang định nói tiếp, Diệp Bắc Minh lại quay sang nhìn Cổ Yên Tuyết.
"Hoa tộc này là sao?"
"Họ có lai lịch thế nào? Tôi muốn biết toàn bộ thông tin về Hoa tộc, kể cho tôi nghe những gì cô biết!"
Giọng điệu cường thế!
Lại còn có cả giọng ra lệnh!
Hoa Du Nhiên sa sầm mặt mày: "Tên kia, sao anh dám nói với Yên Tuyết bằng thái độ đấy hả?"
"Anh có biết cô ấy..."
Còn chưa nói hết câu.
Cổ Yên Tuyết thản nhiên cười bảo: "Anh muốn biết à? Cầu xin tôi đi!"
Diệp Bắc Minh cười.
Biết được tin tức của cha mẹ cùng nhóm sư tỷ, đương nhiên là anh mừng rồi!
"Còn về việc cậu có tức giận hay không, liên quan gì đến tôi?"
"Nhân lúc tôi đang vui, cút đi!"
Anh quát một tiếng!
Hoa Du Nhiên có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh dám mắng anh ta!
Anh ta sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Lục Quốc ở bên cạnh cũng ngây người, sao Diệp Bắc Minh lại dám chửi Hoa thiếu vậy? Vị này là nhân vật lớn đến từ vị diện phía trên đấy!
"Ực!"
Tiêu Lục Quốc nuốt khan, rồi yếu ớt bật ra một câu: "Hoa thiếu, hình như... cậu ta bảo ngài cút..."
"Ông đây nghe thấy rồi, cần ông phải nhắc lại đấy à?"
Hoa Du Nhiên qua phắt đầu lại, ánh mắt như dã thú dọa cho Tiêu Lục Quốc sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, rồi ngã ngồi cái bụp xuống đất!
"Bắt tên đó lại cho ta!"
"Trước tiên cứ đánh nát miệng hắn ra cái đã, ông đây cũng muốn xem xem, miệng của thể chất Hỗn Độn có cứng thế thật không!" Hoa Du Nhiên hạ lệnh.
Lão giả lưng gù đứng phía sau nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với ánh mắt lạnh lẽo!
"Đồ phế vật ngu xuẩn, công tử nhà ta mà ngươi cũng dám sỉ nhục!"
"Chết đi!"
Lão giả lưng gù bước ra!
Khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, trào ra như sóng thần!
Các tu võ giả xung quanh trông thấy cảnh này, họ tê cả da đầu!
Họ chưa bao giờ thấy loại cảnh giới này!
Diệp Bắc Minh nheo mắt, đang định ra tay!
Đột nhiên, một tiếng quát ngạo kiều vang lên: "Hoa Du Nhiên, người hầu của anh thật to gan, dám động đến cả bạn của tôi hả?"
Một thiếu nữ lắc mình một cái đã chắn trước người Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ, lão giả lưng gù sửng sốt!
"Cổ tiểu thư!"
Đôi đồng tử của ông ta hung hăng co rút, ông ta vội vàng lùi về sau!
"Yên Tuyết! Cô đấy à!"
Lúc này, Hoa Du Nhiên mới phát hiện ra Cổ Yên Tuyết, anh ta mừng quá đỗi.
Nét tối tăm trên khuôn mặt lập tức biến mất!
Thay vào đó là niềm kích động, phấn khởi, với cả một tia mừng rỡ!
Anh ta chạy đến như một cơn gió, cười tươi như hoa, kích động lắm luôn: "Yên Tuyết, sao cô lại ở đây? Côn Luân Điện vẫn luôn đóng cửa, không mở cửa cho bên ngoài cơ mà?"
"Sao cô ra được vậy?"
Cổ Yên Tuyết hừ lạnh một cái: "Bản cô nương ra ngoài, đến lượt anh can dự chắc?"
Nếu là người bình thường, người đó mà dám nói như vậy với Hoa Du Nhiên!
Thì nhất định sẽ chết!
Nhưng.
Cổ Yên Tuyết nói xong, Hoa Du Nhiên không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười: "Yên Nhiên, cô vẫn tính nết đó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, tôi không hỏi nhiều nữa!"
Tiếp đó.
Anh ta khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc này là bạn cô?"
Cổ Yên Tuyết kiêu ngạo hừ lạnh: "Thì sao? Tôi kết bạn, còn phải hỏi ý kiến anh à?"
"Này... không cần!"
Hoa Du Nhiên lắc đầu.
Anh ta chợt nheo mắt bảo: "Thôi bỏ đi! Nếu đã là bạn của Yên Tuyết, thì cũng là bạn của tôi!"
"Cậu gây ra vụ nổ lớn ở nhà họ Tiêu, thật sự làm bản công tử hơi nhếch nhác!"
"Cậu xin lỗi tôi một câu, tôi nể mặt Yên Tuyết, chuyện trước kia coi như xong!"
"Cái gì? Bỏ đi á?"
Tiêu Lục Quốc sốt ruột rồi, ông ta vội vàng xông qua: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu tôi đã chết mấy chục vạn người, không thể..."
Bốp!
Hoa Du Nhiên còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, anh ta vung luôn một cái tát!
Tiêu Lục Quốc bay ra ngoài cực kỳ thê thảm, rồi ngã xuống cách đó mấy trăm mét, hộc mười mấy ngụm máu!
"Ông là cái thá gì, mệnh lệnh của công tử nhà tôi, mà ông cũng dám nghi ngờ?" Lão giả lưng gù hờ hững nói: "Ông mà còn dám chất vấn công tử nhà tôi thêm một câu nào nữa, thì nhà họ Tiêu, không cần thiết phải tồn tại nữa đâu!"
"Hít!"
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người ở đây hít một ngụm hít lạnh!
Rốt cuộc, Hoa Du Nhiên này có lai lịch thế nào vậy?
Chỉ một câu nói mà có thể khiến cho một gia tộc đế huyết diệt vong hả?
"Lẽ nào... họ đến tức vị diện phía trên?" Một lão giả nói.
Một lão giả khác đứng cạnh hãi đến nỗi run cả người: "Chắc chắn là đến từ vị diện phía trên, không thì sao mà mạnh mồm thế được!"
"Thiếu nữ kia là ai? Hình như có thân phận và địa vị rất cao!"
Mọi người bàn luận rôm rả.
Ánh mắt họ nhìn Hoa Du Nhiên tràn ngập sợ hãi!
Lão giả lưng gù nhắc nhở một câu: "Nhóc con, cậu còn ngây ra đó làm gì?"
"Công tử nhà tôi đã bảo rồi, cậu xin lỗi xong, chuyện này coi như xong!"
"Cậu còn không mau xin lỗi đi?"
Thân là người hầu, ông ta rất hiểu chủ nhân của mình!
Ngoài mặt trông thì là Hoa Du Nhiên để Diệp Bắc Minh xin lỗi, trên thực tế là đang hạ thấp thể diện của anh!
Một khi Diệp Bắc Minh xin lỗi!
Trước mặt mấy chục vạn người như này!
Hình tượng của anh trước mặt Cổ Yên Tuyết, chắc chắc sẽ sụp giảm nghiêm trọng!
Hoa Du Nhiên đâu phải kẻ ngốc, Cổ Yên Tuyết hầu như chưa từng ra khỏi Côn Luân Điện, có mấy lần cô ấy lén chạy ra ngoài, thì đều bị bắt về!
Cô ấy lấy đâu ra bạn chứ?
Lại còn là một thể chất Hỗn Độn!
Cho dù hai người không có khả năng phát triển thành tình lữ, Hoa Du Nhiên cũng phải ngăn chặn nó luôn!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh biết hai người đang nghĩ gì, anh cười lạnh: "Ông là cái thá gì chứ? Một con chó cạnh người khác mà cũng dám ra lệnh cho tôi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu nói cái gì?"
Lão giả lưng gù tái mặt.
Ông ta sống đến bằng này tuổi, chưa bao giờ có ai dám mắng ông ta là chó!
Cổ Yên Tuyết ngẩn người.
Sâu trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia bất ngờ, ngay cả cô ấy cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ xin lỗi!
'Tên này... cứng thế? Xin lỗi một cái mà cũng không chịu cúi đầu à!'
Hoa Du Nhiên nhận ra phản ứng của Cổ Yên Tuyết, tâm trạng trầm xuống.
Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là, anh ta chẳng những không tức giận, trái lại còn cười ha ha: "Ha ha ha ha, Diệp huynh nói phải!"
"Một con chó thôi mà, nếu huynh không muốn xin lỗi, vậy thì thôi!"
"Dù sao, Diệp huynh cũng là bạn của Yên Tuyết, vậy thì huynh chính là bạn của Hoa Du Nhiên tôi rồi!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, người này tâm cơ đấy, cẩn thận!"
Diệp Bắc Minh thầm gật đầu trong lòng.
Không cần tiểu Tháp nhắc, anh cũng nhìn ra rồi!
"Phải rồi, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi đến từ Hoa tộc ở vị diện phía trên!"
Hoa Du Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Không biết Diệp huynh có thân phận gì?"
"Hoa tộc?"
Mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, con ngươi khẽ co lại.
Không ngờ vị diện phía trên lại có một Hoa tộc?
Chỉ là trùng hợp? Hay là...
"Diệp huynh, huynh từng nghe qua về Hoa tộc chúng tôi à? Chắc không phải huynh bị dọa sợ rồi đấy chứ, ha ha ha..."
Hoa Du Nhiên cười dí dỏm.
Ở vị diện phía trên, Hoa tộc có thế lực cực kỳ khổng lồ!
Nếu Diệp Bắc Minh từng nghe qua, bị dọa sợ thì cũng là chuyện bình thường: "Diệp huynh, huynh đừng sợ!"
"Tôi đối đãi với bạn bè thân thiện lắm!"
Hoa Du Nhiên cười nghiền ngẫm: "Có thời gian rảnh, tôi mời huynh đến Hoa tộc làm khách nhé!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hoa Du Nhiên ngẩn ra.
Tên nhóc này không nghe ra anh ta đang nói lời khách sáo đấy à?
Hoa Du Nhiên đang định nói tiếp, Diệp Bắc Minh lại quay sang nhìn Cổ Yên Tuyết.
"Hoa tộc này là sao?"
"Họ có lai lịch thế nào? Tôi muốn biết toàn bộ thông tin về Hoa tộc, kể cho tôi nghe những gì cô biết!"
Giọng điệu cường thế!
Lại còn có cả giọng ra lệnh!
Hoa Du Nhiên sa sầm mặt mày: "Tên kia, sao anh dám nói với Yên Tuyết bằng thái độ đấy hả?"
"Anh có biết cô ấy..."
Còn chưa nói hết câu.
Cổ Yên Tuyết thản nhiên cười bảo: "Anh muốn biết à? Cầu xin tôi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro