Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Nữ nhân càng xi...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Vào lúc Diệp Quỳnh tuyệt vọng.
Một bóng dáng đã chắn trước mặt cô ta: "Đợi đã!"
"Nhóc con, cậu dám cản chúng tôi?"
Mấy tên hộ vệ ánh mắt lạnh như băng, giọng nói tỏa ra sát ý!
Diệp Bắc Minh giật lấy thẻ thân phận trong tay Diệp Quỳnh: "Tôi lên đài thay cô ấy!"
"Cái gì?"
Mấy mấy hộ sửng sốt, họ quay đầu nhìn lão giả đội trưởng đội hộ vệ!
Bọn họ chưa gặp tình huống này bao giờ!
Lão giả lạnh nhạt nhìn rồi bảo: "Người trẻ tuổi, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của cậu!"
"Nhưng lão phu khuyên cậu, đừng lo chuyện sống chết của người khác, cậu trả lại thẻ thân phận cho cô ta, tôi sẽ coi như như có chuyện gì xảy ra!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng phí lời nữa!"
"Đấu trường võ thuật có quy định cấm lên võ đài thay người khác không? Có hay không?"
Lão giả bật ra hai chữ: "Không có!"
"Không thì được rồi!"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, an ủi một câu: "Yên tâm đi, cô không cần lên võ đài đâu!"
Diệp Quỳnh thở phào một hơi!
Sau đó.
Cô ta lại căng thẳng: "Anh... có ổn không?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cô không biết thực lực của tôi à?"
Diệp Quỳnh sửng sốt, lập tức yên tâm luôn!
Nụ cười của Chu Nham đông cứng: "Thằng cha này điên rồi! Đi nộp mạng giúp người ta à?"
Bách Lý Thanh khẽ nhíu mày, nhắc nhở một câu: "Diệp công tử, theo quy định của đấu trường võ thuật! Mỗi trận phải thắng một đối thủ, độ khó của các trận tiếp theo sẽ tăng lên đấy!"
"Nếu anh chỉ đánh mười trận cho mình, độ khó chỉ tăng lên mười!"
"Nếu anh đánh giúp Diệp Quỳnh, thì buộc phải đánh đủ mười trận, rồi đánh thêm mười trận của anh nữa!"
"Anh phải đánh thắng 20 người liên tiếp, như thế xác suất sống sót của anh sẽ giảm đi rất nhiều!"
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn cô ta!
Anh cầm lấy thẻ thân phận của Diệp Quỳnh, đi đến võ đài của Bạo Viêm!
"Anh! Anh dám phớt lờ bản tiểu thư?"
Bách Lý Thanh tức đến giậm chân!
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã đi tới trước võ đài mà Bạo Viêm đang đứng!
Mọi người xung quanh sửng sốt: "Tên nhóc này đang cậy mạnh đấy hả?"
"Muốn anh hùng cứu mỹ nhân đây mà!"
"Anh hùng cứu mỹ nhân á? Cảnh giới Đại Đạo tầng một, khác gì tự đi nộp mạng đâu?"
Rất nhiều người lắc đầu!
Bạo Viêm trên võ đài tỏa ra sát ý cực kỳ mãnh liệt: "Nhóc con, cậu đang sỉ nhục Bạo Viêm tôi đấy à? Một phế vật cảnh giới Đại Đạo tầng một, mà cũng dám chấp nhận lên đài đánh với tôi?"
Vào khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước lên võ đài!
"Đi chết đi cho tôi!"
Bạo Viêm quát một tiếng!
Sau đó bất ngờ nhảy lên như sư tử vồ thỏ!
Bổ mạnh tới!
Diệp Bắc Minh lẳng lặng nhìn, hờ hững!
"Ha ha, tên nhóc này sợ choáng váng rồi!"
Rất nhiều người đứng xung quanh võ đài lắc đầu.
Đúng vào lúc mọi người tưởng, Diệp Bắc Minh sẽ bị Bạo Viêm đập chết, Diệp Bắc Minh hành động rồi!
Anh nhấc chân đá một cước!
Cú đá cực kỳ dứt khoát, nhanh nhẹn!
Răng rắc! Một tiếng thanh thúy vang lên, máu tươi bắn ra!
"A..."
Bạo Viêm hét thảm như chó chết, cả người bay ra ngoài, đập thẳng vào võ đài đối diện, sau đó phát ra một tiếng ầm vang dội!
Võ đài đối diện nổ tung!
Hai người đang đánh ở đối diện cúi đầu nhìn một cái, lập tức hít một ngụm khí lạnh, da đầu tê rần!
Chỉ thấy.
Bạo Viêm bị cắm đứng trên võ đài, nét mặt đầy kinh hãi, chết không nhắm mắt!
Giờ phút này, xung quanh im phăng phắc!
Ngay cả tiếng hít thở cũng dừng lại.
"Ừm?"
Lão giả đội trưởng đội hộ vệ giật giật hàng lông mày, nét mặt mấy hộ vệ bên cạnh cũng thay đổi!
"Sao có thể chứ?"
Chu Nhan trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng!
Anh ta mới đến cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng bốn, anh ta mà đánh một trận sống chết với Bạo Viêm thì cũng không thể giết chết đối phương đơn giản như thế được, thế mà Diệp Bắc Minh lại làm được?!
'Ực... đệt! Lúc ở nhà họ Diệp, nếu mình mà ra tay với tên này, liệu mình có chết không?'
Nghĩ tới đây.
Chu Nham lạnh cả người!
Anh ta chân thành nhìn Bách Lý Thanh một cái: "Đa tạ ơn cứu mạng của Bách Lý cô nương!"
Bách Lý Thanh cười nhẹ: "Ha ha, không hổ là thể chất Hỗn Độn!"
"Tin đồn không sai, cảnh giới của thể chất Hỗn Độn, không thể dùng cảnh giới võ đạo mà đo được!"
"Cảnh giới Đại Đạo tầng một? Đây chỉ là cảnh giới võ đạo của anh ta, chứ không phải cảnh giới chiến lực của anh ta! Cảnh giới chiến lực của tên này, chí ít phải ngang với Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, có khi là tầng bảy, tầng tám!"
Cùng lúc đó.
Thẻ bài thân phận thuộc về Diệp Bắc Minh sáng lên!
Đồng thời, thẻ bài thân phận trong tay một thanh niên đang ở trong đám đông cũng sáng lên!
"Tôi á? Không... tôi không muốn đánh với anh ta!"
Người thanh niên sợ đến nỗi quay người bỏ chạy.
Lão giả đội trưởng đội hộ vệ khẽ quát một tiếng: "Không đánh mà bỏ chạy, giết!"
Một thanh trường mâu bay ra, hung bạo đâm xuyên qua cơ thể người thanh niên đang bỏ chạy!
Cơ thể anh ta nổ tung, hóa thành một làn sương máu!
"Trận thứ hai, Diệp Bắc Minh, thắng!"
Trọng tài hô.
Giây tiếp theo.
Thẻ bài thân phận trong tay Diệp Bắc Minh lại sáng lên, đối thủ lần này là một người đàn ông trung niên ở cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng bốn!
Vừa bước lên võ đài, ông ta đã bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất!
Sau đó điên cuồng lao đến, như một cỗ máy chiến tranh vậy!
Diệp Bắc Minh vung tay lên đấm một quyền!
Gào!
Một con huyết long hư ảnh lao ra, người đàn ông hóa thành một làn sương máu ngay tại chỗ!
Trọng tài nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Trận thứ ba, Diệp Bắc Minh, thắng!"
Tiếp sau đó.
Trận thứ tư!
Trận thứ năm!
...
Trận thứ tám!
Trận thứ chín!
...
Trận thứ mười một!
Trận thứ mười hai!
...
Diệp Bắc Minh liên tục giành thắng lợi, hầu như mọi đối thủ đều bị anh giết trong một chiêu!
Xung quanh võ đài mà Diệp Bắc Minh đứng, người xem cũng càng ngày càng đông!
Chu Nham mặt trắng bệch, anh ta hoàn toàn không ngờ, tên này lại đánh giỏi đến vậy!
"Ha ha! Thú vị, càng ngày càng thú vị!"
Bách Lý Thanh ở bên cạnh đã ngồi xuống ghế, hạt dưa và trái cây đã được bày đủ!
Cô ta vừa ăn, đôi mắt xinh đẹp vừa đảo: "Nhưng cứ đánh mãi thế này thì nhạt nhẽo quá! Toàn là cục diện áp đảo, chi bằng chúng ta đổi cách chơi đi?"
Nói xong.
Bách Lý Thanh lôi ra một cục đá truyền âm!
Rót thần lực vào.
Giây tiếp theo.
Trong đá truyền âm truyền ra một giọng nói uể oải: "Thanh Nhi, sao thế?"
"Anh, anh có còn ở Tử Đấu Trường không?" Bách Lý Thanh mỉm cười.
Nghe thấy ba chữ 'Tử Đấu Trường', Chu Nham và mấy thanh niên ngồi bên cạnh tê cả da đầu!
Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp!
Tâm tư càng ác độc!
Đối phương trả lời: "Có đấy, sao thế? Chẳng phải em không thích Tử Đấu Trường máu me à? Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
Bách Lý Thanh cười yêu kiều: "Anh, có một tên nhóc rất lợi hại mới từ ngoài đến!"
"Anh ta không chỉ lên võ đài thay người khác, trước mắt đã thắng liên tục mười bốn trận, hơn nữa hầu như toàn là một chiêu xử xong người đối thủ!"
"Chi bằng, kéo anh ta vào Tử Đấu Trường chơi thử?"
Đối phương lập tức lên tinh thần!
Giọng nói đang uể oải cũng không kìm được cao lên mấy độ: "Ồ? Còn có người như vậy à?"
"Tên kia, đi ra ngoài một chuyến, đưa đồ chơi mới của tôi vào đây!"
"Thanh Nhi, hy vọng món đồ chơi mới mà em giới thiệu có thể làm anh chơi vui vẻ!"
"Đừng giống như tên khác, đập một cái đã vỡ, chơi một cái đã chết!"
Một bóng dáng đã chắn trước mặt cô ta: "Đợi đã!"
"Nhóc con, cậu dám cản chúng tôi?"
Mấy tên hộ vệ ánh mắt lạnh như băng, giọng nói tỏa ra sát ý!
Diệp Bắc Minh giật lấy thẻ thân phận trong tay Diệp Quỳnh: "Tôi lên đài thay cô ấy!"
"Cái gì?"
Mấy mấy hộ sửng sốt, họ quay đầu nhìn lão giả đội trưởng đội hộ vệ!
Bọn họ chưa gặp tình huống này bao giờ!
Lão giả lạnh nhạt nhìn rồi bảo: "Người trẻ tuổi, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của cậu!"
"Nhưng lão phu khuyên cậu, đừng lo chuyện sống chết của người khác, cậu trả lại thẻ thân phận cho cô ta, tôi sẽ coi như như có chuyện gì xảy ra!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng phí lời nữa!"
"Đấu trường võ thuật có quy định cấm lên võ đài thay người khác không? Có hay không?"
Lão giả bật ra hai chữ: "Không có!"
"Không thì được rồi!"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, an ủi một câu: "Yên tâm đi, cô không cần lên võ đài đâu!"
Diệp Quỳnh thở phào một hơi!
Sau đó.
Cô ta lại căng thẳng: "Anh... có ổn không?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cô không biết thực lực của tôi à?"
Diệp Quỳnh sửng sốt, lập tức yên tâm luôn!
Nụ cười của Chu Nham đông cứng: "Thằng cha này điên rồi! Đi nộp mạng giúp người ta à?"
Bách Lý Thanh khẽ nhíu mày, nhắc nhở một câu: "Diệp công tử, theo quy định của đấu trường võ thuật! Mỗi trận phải thắng một đối thủ, độ khó của các trận tiếp theo sẽ tăng lên đấy!"
"Nếu anh chỉ đánh mười trận cho mình, độ khó chỉ tăng lên mười!"
"Nếu anh đánh giúp Diệp Quỳnh, thì buộc phải đánh đủ mười trận, rồi đánh thêm mười trận của anh nữa!"
"Anh phải đánh thắng 20 người liên tiếp, như thế xác suất sống sót của anh sẽ giảm đi rất nhiều!"
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn cô ta!
Anh cầm lấy thẻ thân phận của Diệp Quỳnh, đi đến võ đài của Bạo Viêm!
"Anh! Anh dám phớt lờ bản tiểu thư?"
Bách Lý Thanh tức đến giậm chân!
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã đi tới trước võ đài mà Bạo Viêm đang đứng!
Mọi người xung quanh sửng sốt: "Tên nhóc này đang cậy mạnh đấy hả?"
"Muốn anh hùng cứu mỹ nhân đây mà!"
"Anh hùng cứu mỹ nhân á? Cảnh giới Đại Đạo tầng một, khác gì tự đi nộp mạng đâu?"
Rất nhiều người lắc đầu!
Bạo Viêm trên võ đài tỏa ra sát ý cực kỳ mãnh liệt: "Nhóc con, cậu đang sỉ nhục Bạo Viêm tôi đấy à? Một phế vật cảnh giới Đại Đạo tầng một, mà cũng dám chấp nhận lên đài đánh với tôi?"
Vào khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước lên võ đài!
"Đi chết đi cho tôi!"
Bạo Viêm quát một tiếng!
Sau đó bất ngờ nhảy lên như sư tử vồ thỏ!
Bổ mạnh tới!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Bắc Minh lẳng lặng nhìn, hờ hững!
"Ha ha, tên nhóc này sợ choáng váng rồi!"
Rất nhiều người đứng xung quanh võ đài lắc đầu.
Đúng vào lúc mọi người tưởng, Diệp Bắc Minh sẽ bị Bạo Viêm đập chết, Diệp Bắc Minh hành động rồi!
Anh nhấc chân đá một cước!
Cú đá cực kỳ dứt khoát, nhanh nhẹn!
Răng rắc! Một tiếng thanh thúy vang lên, máu tươi bắn ra!
"A..."
Bạo Viêm hét thảm như chó chết, cả người bay ra ngoài, đập thẳng vào võ đài đối diện, sau đó phát ra một tiếng ầm vang dội!
Võ đài đối diện nổ tung!
Hai người đang đánh ở đối diện cúi đầu nhìn một cái, lập tức hít một ngụm khí lạnh, da đầu tê rần!
Chỉ thấy.
Bạo Viêm bị cắm đứng trên võ đài, nét mặt đầy kinh hãi, chết không nhắm mắt!
Giờ phút này, xung quanh im phăng phắc!
Ngay cả tiếng hít thở cũng dừng lại.
"Ừm?"
Lão giả đội trưởng đội hộ vệ giật giật hàng lông mày, nét mặt mấy hộ vệ bên cạnh cũng thay đổi!
"Sao có thể chứ?"
Chu Nhan trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng!
Anh ta mới đến cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng bốn, anh ta mà đánh một trận sống chết với Bạo Viêm thì cũng không thể giết chết đối phương đơn giản như thế được, thế mà Diệp Bắc Minh lại làm được?!
'Ực... đệt! Lúc ở nhà họ Diệp, nếu mình mà ra tay với tên này, liệu mình có chết không?'
Nghĩ tới đây.
Chu Nham lạnh cả người!
Anh ta chân thành nhìn Bách Lý Thanh một cái: "Đa tạ ơn cứu mạng của Bách Lý cô nương!"
Bách Lý Thanh cười nhẹ: "Ha ha, không hổ là thể chất Hỗn Độn!"
"Tin đồn không sai, cảnh giới của thể chất Hỗn Độn, không thể dùng cảnh giới võ đạo mà đo được!"
"Cảnh giới Đại Đạo tầng một? Đây chỉ là cảnh giới võ đạo của anh ta, chứ không phải cảnh giới chiến lực của anh ta! Cảnh giới chiến lực của tên này, chí ít phải ngang với Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, có khi là tầng bảy, tầng tám!"
Cùng lúc đó.
Thẻ bài thân phận thuộc về Diệp Bắc Minh sáng lên!
Đồng thời, thẻ bài thân phận trong tay một thanh niên đang ở trong đám đông cũng sáng lên!
"Tôi á? Không... tôi không muốn đánh với anh ta!"
Người thanh niên sợ đến nỗi quay người bỏ chạy.
Lão giả đội trưởng đội hộ vệ khẽ quát một tiếng: "Không đánh mà bỏ chạy, giết!"
Một thanh trường mâu bay ra, hung bạo đâm xuyên qua cơ thể người thanh niên đang bỏ chạy!
Cơ thể anh ta nổ tung, hóa thành một làn sương máu!
"Trận thứ hai, Diệp Bắc Minh, thắng!"
Trọng tài hô.
Giây tiếp theo.
Thẻ bài thân phận trong tay Diệp Bắc Minh lại sáng lên, đối thủ lần này là một người đàn ông trung niên ở cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng bốn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa bước lên võ đài, ông ta đã bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất!
Sau đó điên cuồng lao đến, như một cỗ máy chiến tranh vậy!
Diệp Bắc Minh vung tay lên đấm một quyền!
Gào!
Một con huyết long hư ảnh lao ra, người đàn ông hóa thành một làn sương máu ngay tại chỗ!
Trọng tài nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Trận thứ ba, Diệp Bắc Minh, thắng!"
Tiếp sau đó.
Trận thứ tư!
Trận thứ năm!
...
Trận thứ tám!
Trận thứ chín!
...
Trận thứ mười một!
Trận thứ mười hai!
...
Diệp Bắc Minh liên tục giành thắng lợi, hầu như mọi đối thủ đều bị anh giết trong một chiêu!
Xung quanh võ đài mà Diệp Bắc Minh đứng, người xem cũng càng ngày càng đông!
Chu Nham mặt trắng bệch, anh ta hoàn toàn không ngờ, tên này lại đánh giỏi đến vậy!
"Ha ha! Thú vị, càng ngày càng thú vị!"
Bách Lý Thanh ở bên cạnh đã ngồi xuống ghế, hạt dưa và trái cây đã được bày đủ!
Cô ta vừa ăn, đôi mắt xinh đẹp vừa đảo: "Nhưng cứ đánh mãi thế này thì nhạt nhẽo quá! Toàn là cục diện áp đảo, chi bằng chúng ta đổi cách chơi đi?"
Nói xong.
Bách Lý Thanh lôi ra một cục đá truyền âm!
Rót thần lực vào.
Giây tiếp theo.
Trong đá truyền âm truyền ra một giọng nói uể oải: "Thanh Nhi, sao thế?"
"Anh, anh có còn ở Tử Đấu Trường không?" Bách Lý Thanh mỉm cười.
Nghe thấy ba chữ 'Tử Đấu Trường', Chu Nham và mấy thanh niên ngồi bên cạnh tê cả da đầu!
Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp!
Tâm tư càng ác độc!
Đối phương trả lời: "Có đấy, sao thế? Chẳng phải em không thích Tử Đấu Trường máu me à? Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
Bách Lý Thanh cười yêu kiều: "Anh, có một tên nhóc rất lợi hại mới từ ngoài đến!"
"Anh ta không chỉ lên võ đài thay người khác, trước mắt đã thắng liên tục mười bốn trận, hơn nữa hầu như toàn là một chiêu xử xong người đối thủ!"
"Chi bằng, kéo anh ta vào Tử Đấu Trường chơi thử?"
Đối phương lập tức lên tinh thần!
Giọng nói đang uể oải cũng không kìm được cao lên mấy độ: "Ồ? Còn có người như vậy à?"
"Tên kia, đi ra ngoài một chuyến, đưa đồ chơi mới của tôi vào đây!"
"Thanh Nhi, hy vọng món đồ chơi mới mà em giới thiệu có thể làm anh chơi vui vẻ!"
"Đừng giống như tên khác, đập một cái đã vỡ, chơi một cái đã chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro