Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Tháp Càn Khôn T...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
"Ặc..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Quỳnh bỗng chốc đỏ bừng.
Đặc biệt là hai vị trí mà Diệp Bắc Minh nhắc đến, thực sự cảm thấy có hơi kỳ lạ: "Được rồi! Tôi là chị của cậu, cậu dám trêu chọc tôi?"
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc!
Diệp Bắc Minh nói: “Không nói chuyện với cô nữa, cô có biết Diệp Tiên Phàm đang ở đâu không?”
"Diệp Tiên Phàm? Con người cậu ta tương đối quái gở, nơi ở của cậu ta ở khá xa, cậu tìm cậu ta làm gì?"
Diệp Quỳnh thấy hơi thắc mắc.
"Tôi tìm cậu ta có chút chuyện, cô dẫn tôi đi một chuyến đi!"
"Cậu đi theo tôi!"
Diệp Quỳnh gật đầu và dẫn Diệp Bắc Minh đi về một hướng nhất định.
Cùng lúc đó, sâu trong một tòa nhà cổ kính của nhà họ Diệp, Diệp Tiên Phàm đang ngồi trên đài câu cá.
Ông lão lưng còng đang quỳ trên mặt đất, báo cáo chuyện xảy ra trong đại điện của nhà họ Diệp!
"Ồ? Anh ta giết chết Thất trưởng lão của nhà họ Lạc?"
"Cảnh giới Tế Đạo cấp sáu? Dễ dàng giết chết chỉ trong nháy mắt?"
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Ông lão lưng còng kính cẩn quay đầu lại.
Ánh mắt của Diệp Tiên Phàm không ngừng lập lòe: "Tên này rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh ta thật sự chỉ là một kẻ ngốc, quá thẳng thắn, đắc tội nhà họ Lạc như vậy có ích lợi gì?"
"Nếu là tôi thì trực tiếp từ hôn thế là xong, anh ta..."
Anh ta còn chưa nói hết câu.
Một người hầu mảnh khảnh đi tới, quỳ trên mặt đất: "Công tử, thánh tử muốn gặp ngài!"
"Thánh tử? Diệp Mặc?" Diệp Tiên Phàm sửng sốt.
Người hầu lắc đầu: "Không phải, là Diệp Bắc Minh..."
"Diệp Bắc Minh, anh ta tới đây làm gì?" Diệp Tiên Phàm theo bản năng đứng dậy, suy tư mấy giây: "Đi, đi xem xem!"
Đi thẳng tới cổng lớn, Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh đang đứng ở đó.
Diệp Tiên Phàm cười nói: "Anh Diệp, sao anh lại tới đây? Tại sao còn đứng ở bên ngoài, mau vào trong đi!"
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt trực tiếp xuất hiện trong lòng bàn tay: "Cậu đã đặt ra cấm chế đối với Hỗn Độn Cốt này đúng không? Bây giờ lập tức giải trừ cấm chế đi!"
Diệp Tiên Phàm sửng sốt!
Anh ta không thể ngờ được Diệp Bắc Minh lại tới đây vì chuyện này!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bất ngờ truyền âm: "Nhóc con, cậu đang làm gì vậy?"
Diệp Bắc Minh trả lời: "Đơn giản! Nếu không giải quyết được phiền toái, thì giải quyết người gây ra phiền toái!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Lợi hại!”
Trong lòng Diệp Tiên Phàm buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Anh Diệp, Hỗn Độn Cốt này là đồ của anh, anh nên tự mình giải quyết cấm chế bên trong đó, đúng không?"
"Thứ này đã trả lại cho chủ của nó rồi, tại sao lại đến tìm tôi?"
"Sao vậy? Chẳng lẽ là... Anh Diệp không thể giải quyết được sao?"
"Có thể làm được, nhưng có chút phiền toái!"
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: "Rốt cuộc việc xử lý thứ này cũng không dễ dàng như xử lý cậu!"
"Cậu thấy có đúng không?"
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh liền tiến lên một bước!
Thân ảnh lóe lên, giống như một bóng ma xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiên Phàm, tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả Diệp Tiên Phàm cũng ngạc nhiên.
'Trên đời này ngoại trừ Hư Không Thuật, làm sao có tốc độ nhanh như vậy được? Chẳng lẽ anh ta học Hư Không Thuật?'
'Không thể nào! Đây là thần thông của tộc Bất Hủ, làm sao anh ta có thể biết được?'
Trong khi con ngươi anh ta co lại!
Diệp Bắc Minh đã giơ Hỗn Độn Cốt ra: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giải trừ cấm chế bên trong!"
"Nếu tôi không..."
Diệp Tiên Phàm còn chưa nói hết câu.
"Cậu không chịu? Cậu nghĩ rằng cậu là tôi sao!"
Diệp Bắc Minh tát anh ta một cái!
Bốp——!
Tốc độ nhanh đến mức Diệp Tiên Phàm thậm chí không kịp phản ứng!
Mặt anh ta đột nhiên đau nhói!
Cả người bay ra ngoài, toàn thân va vào cánh cửa gỗ cổ kính, mảnh vụn bay tứ tung và hoàn toàn nổ tung!
Quan trọng hơn là Diệp Tiên Phàm không thể ngờ được là Diệp Bắc Minh lại thật sự tát anh ta một cái!!!
Lại rất dứt khoát!
Rất gọn gàng!
"Diệp Bắc Minh!!!"
Diệp Tiên Phàm khẽ gầm lên một tiếng, từ trong đống đổ nát đứng dậy, trên mặt anh ta có năm dấu ngón tay trông rất đáng sợ!
"Hả?"
Đôi mắt đẹp của Diệp Quỳnh hơi co rúm lại, cứng đờ tại chỗ!
Một số người tu võ của nhà họ Diệp ở gần đó cũng nhanh chóng tụ tập lại sau khi nghe thấy tiếng huyên náo, khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Diệp Tiên Phàm đánh nhau, họ không khỏi bắt đầu bàn tán!
Diệp Bắc Minh không để ý tới lời bàn tán của mọi người, bình tĩnh nói: "Hiện tại tâm trạng tốt hơn chưa? Nếu cảm thấy ổn!"
"Lập tức!"
"Lập tức!"
"Loại bỏ cấm chế trong Hỗn Độn Cốt!"
"Nếu không, cái tát thứ hai sẽ tới!"
Diệp Bắc Minh giơ tay lên.
Diệp Tiên Phàm đứng đó, lửa giận trong mắt gần như thiêu rụi mọi thứ thành tro bụi!
Im lặng khoảng mười mấy hơi thở!
"Ha ha ha ha! Anh Diệp, thật xin lỗi, do tôi quên mất! Đáng lẽ anh nên sớm nói rõ ràng là anh không giải quyết được cấm chế này không phải là được sao? Nào, để tôi giúp anh!"
Diệp Tiên Phàm cười nói.
Trong giọng nói có một sự lạnh lùng vô tận!
Diệp Bắc Minh nói: "Tôi không giải quyết được cấm chế, chẳng lẽ cũng không giải quyết được cậu sao?"
Con ngươi của Diệp Tiên Phàm co rụt lại, gần như cắn nát răng hàm!
Nhịn!
Mọi giận dữ, hãy chịu đựng hết tất cả!
Anh ta giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt liền bay vào trong tay.
Một vài phù văn rơi xuống, chỉ với một cái vẫy tay, tất cả 108 thanh huyết kiếm đều được lấy ra từ Hỗn Độn Cốt!
Lúc này anh ta mới đưa Hỗn Độn Cốt trả lại cho Diệp Bắc Minh!
"Cảm ơn!"
Diệp Bắc Minh để lại hai chữ, xoay người rời đi.
Diệp Quỳnh sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng đi theo.
Diệp Tiên Phàm lảo đảo, tức giận gần như hộc máu: "Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, anh thật là không biết sống chết!"
"Tôi vốn đang nghĩ giữ anh lại thêm mấy ngày!"
"Nếu anh đã vội vàng chịu chết như vậy thì không cần thiết!!! Mỗi một phần máu thịt của anh đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho công pháp của tôi!!!"
…
Tùy tiện tìm một lý do và đuổi Diệp Quỳnh đi.
Diệp Bắc Minh trở về núi Huyền Phù, thần hồn tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn!
"Tiền bối!"
Tấm bia mộ thứ ba khẽ rung lên.
Bên trong vang lên một thanh âm: "Ký chủ, sao vậy?"
Diệp Bắc Minh nói: "Việc Hỗn Độn Cốt tôi đã giúp người xử lý! Tôi đã kiểm tra cấm chế bên trong, tất cả đã được giải trừ, khẳng định không có vấn đề gì!"
"Thật sao?"
Diệp Tiêu Dao có chút kích động.
Thần hồn lại lao ra, nhưng so với lần trước thì lại càng mờ ảo hơn!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt bay ra, rơi xuống trước mặt Diệp Tiêu Dao.
Diệp Tiêu Dao rất cảnh giác, tách ra một sợi thần hồn to bằng sợi tóc, đi vào trong Hỗn Độn Cốt!
Sau khi kiểm tra một lượt, đảm bảo không có vấn đề gì.
Vui mừng khôn xiết: "Đúng thật vậy, tốt! Quá tốt!"
"Ký chủ, Hỗn Độn Cốt không có vấn đề gì, bổn tọa có thể khôi phục một ít sức mạnh, có lẽ thật sự không cần phải chết!"
"Để khúc xương này lại, cậu hãy quay lại vào tối nay!"
"Nếu như tôi khôi phục tốt, đêm nay tôi có thể giúp cậu tìm được thần hồn của Hạ Nhược Tuyết!"
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh rất hưng phấn, nhanh chóng rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
Diệp Tiêu Dao nheo mắt lại, thần hồn không do dự nữa, trực tiếp chìm vào trong Hỗn Độn Cốt!
Trong giây lát.
Toàn bộ trên không trung của nghĩa địa Hỗn Độn, sấm sét ầm ầm, mây đen vô tận tụ tập!
Giống như ngày tận thế!
...
"Tức chết tôi, đúng là tức chết tôi mà!"
Lạc Lâm vẫn chưa trở về gia tộc.
Ngược lại đi tới một trang viên cách nhà họ Lạc trăm dặm!
Nơi này là phủ riêng của Lạc Lâm.
Long khí trong long mạch của nhà họ Lạc chảy xuôi dưới trang viên, thích hợp nhất để tu võ và lĩnh ngộ đại đạo!
"Lâm Nhi, không phải em đi từ hôn sao? Ai chọc em tức giận như vậy?" Một thanh niên tươi cười, làn da màu đồng, tóc cắt ngắn bước ra.
Giữa lông mày có khí thế mạnh mẽ!
Hắn ta bước tới, ôm lấy eo Lạc Lâm, còn nhéo mạnh một cái: "Nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em dạy cho hắn ta một bài học!"
Vẻ mặt Lạc Lâm ngượng ngùng: "Anh Hình Tôn, còn không phải là tên Diệp Tiêu Dao đã biến mất 1,8 tỷ năm trước! À, đúng rồi, bây giờ anh ta đổi tên là Diệp Bắc Minh!"
"Vừa rồi em đến nhà họ Diệp để từ hôn, anh ta còn sỉ nhục em, không phải em bỏ anh ta, mà là anh ta bỏ em!"
"Thậm chí còn giết chết một trưởng lão trong nhà em! Đúng là khiến em tức chết!"
Ánh mắt Hình Tôn lóe lên, có chút kinh ngạc: "Diệp Bắc Minh, em xác định cậu ta tên là Diệp Bắc Minh sao?"
"Có chuyện gì vậy?"
Lạc Lâm kinh ngạc.
Sắc mặt Hình Tôn dao động: "Anh mới từ Nam đại lục trở về, ở bên đó, Diệp Bắc Minh khá nổi tiếng..."
"Tên này còn thức tỉnh Hỗn Độn Đế Thể! Anh đã nói mà, trên thế giới này làm sao có thể có nhiều Hỗn Độn Thể như vậy được? Thì ra cậu ta chính là Diệp Tiêu Dao năm đó!"
Lạc Lâm ngạc ngạc kêu lên một tiếng, che miệng lại: "A? Hỗn Độn Đế Thể? Thật hay giả?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Quỳnh bỗng chốc đỏ bừng.
Đặc biệt là hai vị trí mà Diệp Bắc Minh nhắc đến, thực sự cảm thấy có hơi kỳ lạ: "Được rồi! Tôi là chị của cậu, cậu dám trêu chọc tôi?"
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc!
Diệp Bắc Minh nói: “Không nói chuyện với cô nữa, cô có biết Diệp Tiên Phàm đang ở đâu không?”
"Diệp Tiên Phàm? Con người cậu ta tương đối quái gở, nơi ở của cậu ta ở khá xa, cậu tìm cậu ta làm gì?"
Diệp Quỳnh thấy hơi thắc mắc.
"Tôi tìm cậu ta có chút chuyện, cô dẫn tôi đi một chuyến đi!"
"Cậu đi theo tôi!"
Diệp Quỳnh gật đầu và dẫn Diệp Bắc Minh đi về một hướng nhất định.
Cùng lúc đó, sâu trong một tòa nhà cổ kính của nhà họ Diệp, Diệp Tiên Phàm đang ngồi trên đài câu cá.
Ông lão lưng còng đang quỳ trên mặt đất, báo cáo chuyện xảy ra trong đại điện của nhà họ Diệp!
"Ồ? Anh ta giết chết Thất trưởng lão của nhà họ Lạc?"
"Cảnh giới Tế Đạo cấp sáu? Dễ dàng giết chết chỉ trong nháy mắt?"
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Ông lão lưng còng kính cẩn quay đầu lại.
Ánh mắt của Diệp Tiên Phàm không ngừng lập lòe: "Tên này rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh ta thật sự chỉ là một kẻ ngốc, quá thẳng thắn, đắc tội nhà họ Lạc như vậy có ích lợi gì?"
"Nếu là tôi thì trực tiếp từ hôn thế là xong, anh ta..."
Anh ta còn chưa nói hết câu.
Một người hầu mảnh khảnh đi tới, quỳ trên mặt đất: "Công tử, thánh tử muốn gặp ngài!"
"Thánh tử? Diệp Mặc?" Diệp Tiên Phàm sửng sốt.
Người hầu lắc đầu: "Không phải, là Diệp Bắc Minh..."
"Diệp Bắc Minh, anh ta tới đây làm gì?" Diệp Tiên Phàm theo bản năng đứng dậy, suy tư mấy giây: "Đi, đi xem xem!"
Đi thẳng tới cổng lớn, Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh đang đứng ở đó.
Diệp Tiên Phàm cười nói: "Anh Diệp, sao anh lại tới đây? Tại sao còn đứng ở bên ngoài, mau vào trong đi!"
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt trực tiếp xuất hiện trong lòng bàn tay: "Cậu đã đặt ra cấm chế đối với Hỗn Độn Cốt này đúng không? Bây giờ lập tức giải trừ cấm chế đi!"
Diệp Tiên Phàm sửng sốt!
Anh ta không thể ngờ được Diệp Bắc Minh lại tới đây vì chuyện này!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bất ngờ truyền âm: "Nhóc con, cậu đang làm gì vậy?"
Diệp Bắc Minh trả lời: "Đơn giản! Nếu không giải quyết được phiền toái, thì giải quyết người gây ra phiền toái!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Lợi hại!”
Trong lòng Diệp Tiên Phàm buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Anh Diệp, Hỗn Độn Cốt này là đồ của anh, anh nên tự mình giải quyết cấm chế bên trong đó, đúng không?"
"Thứ này đã trả lại cho chủ của nó rồi, tại sao lại đến tìm tôi?"
"Sao vậy? Chẳng lẽ là... Anh Diệp không thể giải quyết được sao?"
"Có thể làm được, nhưng có chút phiền toái!"
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: "Rốt cuộc việc xử lý thứ này cũng không dễ dàng như xử lý cậu!"
"Cậu thấy có đúng không?"
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh liền tiến lên một bước!
Thân ảnh lóe lên, giống như một bóng ma xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiên Phàm, tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả Diệp Tiên Phàm cũng ngạc nhiên.
'Trên đời này ngoại trừ Hư Không Thuật, làm sao có tốc độ nhanh như vậy được? Chẳng lẽ anh ta học Hư Không Thuật?'
'Không thể nào! Đây là thần thông của tộc Bất Hủ, làm sao anh ta có thể biết được?'
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi con ngươi anh ta co lại!
Diệp Bắc Minh đã giơ Hỗn Độn Cốt ra: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giải trừ cấm chế bên trong!"
"Nếu tôi không..."
Diệp Tiên Phàm còn chưa nói hết câu.
"Cậu không chịu? Cậu nghĩ rằng cậu là tôi sao!"
Diệp Bắc Minh tát anh ta một cái!
Bốp——!
Tốc độ nhanh đến mức Diệp Tiên Phàm thậm chí không kịp phản ứng!
Mặt anh ta đột nhiên đau nhói!
Cả người bay ra ngoài, toàn thân va vào cánh cửa gỗ cổ kính, mảnh vụn bay tứ tung và hoàn toàn nổ tung!
Quan trọng hơn là Diệp Tiên Phàm không thể ngờ được là Diệp Bắc Minh lại thật sự tát anh ta một cái!!!
Lại rất dứt khoát!
Rất gọn gàng!
"Diệp Bắc Minh!!!"
Diệp Tiên Phàm khẽ gầm lên một tiếng, từ trong đống đổ nát đứng dậy, trên mặt anh ta có năm dấu ngón tay trông rất đáng sợ!
"Hả?"
Đôi mắt đẹp của Diệp Quỳnh hơi co rúm lại, cứng đờ tại chỗ!
Một số người tu võ của nhà họ Diệp ở gần đó cũng nhanh chóng tụ tập lại sau khi nghe thấy tiếng huyên náo, khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Diệp Tiên Phàm đánh nhau, họ không khỏi bắt đầu bàn tán!
Diệp Bắc Minh không để ý tới lời bàn tán của mọi người, bình tĩnh nói: "Hiện tại tâm trạng tốt hơn chưa? Nếu cảm thấy ổn!"
"Lập tức!"
"Lập tức!"
"Loại bỏ cấm chế trong Hỗn Độn Cốt!"
"Nếu không, cái tát thứ hai sẽ tới!"
Diệp Bắc Minh giơ tay lên.
Diệp Tiên Phàm đứng đó, lửa giận trong mắt gần như thiêu rụi mọi thứ thành tro bụi!
Im lặng khoảng mười mấy hơi thở!
"Ha ha ha ha! Anh Diệp, thật xin lỗi, do tôi quên mất! Đáng lẽ anh nên sớm nói rõ ràng là anh không giải quyết được cấm chế này không phải là được sao? Nào, để tôi giúp anh!"
Diệp Tiên Phàm cười nói.
Trong giọng nói có một sự lạnh lùng vô tận!
Diệp Bắc Minh nói: "Tôi không giải quyết được cấm chế, chẳng lẽ cũng không giải quyết được cậu sao?"
Con ngươi của Diệp Tiên Phàm co rụt lại, gần như cắn nát răng hàm!
Nhịn!
Mọi giận dữ, hãy chịu đựng hết tất cả!
Anh ta giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt liền bay vào trong tay.
Một vài phù văn rơi xuống, chỉ với một cái vẫy tay, tất cả 108 thanh huyết kiếm đều được lấy ra từ Hỗn Độn Cốt!
Lúc này anh ta mới đưa Hỗn Độn Cốt trả lại cho Diệp Bắc Minh!
"Cảm ơn!"
Diệp Bắc Minh để lại hai chữ, xoay người rời đi.
Diệp Quỳnh sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng đi theo.
Diệp Tiên Phàm lảo đảo, tức giận gần như hộc máu: "Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, anh thật là không biết sống chết!"
"Tôi vốn đang nghĩ giữ anh lại thêm mấy ngày!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu anh đã vội vàng chịu chết như vậy thì không cần thiết!!! Mỗi một phần máu thịt của anh đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho công pháp của tôi!!!"
…
Tùy tiện tìm một lý do và đuổi Diệp Quỳnh đi.
Diệp Bắc Minh trở về núi Huyền Phù, thần hồn tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn!
"Tiền bối!"
Tấm bia mộ thứ ba khẽ rung lên.
Bên trong vang lên một thanh âm: "Ký chủ, sao vậy?"
Diệp Bắc Minh nói: "Việc Hỗn Độn Cốt tôi đã giúp người xử lý! Tôi đã kiểm tra cấm chế bên trong, tất cả đã được giải trừ, khẳng định không có vấn đề gì!"
"Thật sao?"
Diệp Tiêu Dao có chút kích động.
Thần hồn lại lao ra, nhưng so với lần trước thì lại càng mờ ảo hơn!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt bay ra, rơi xuống trước mặt Diệp Tiêu Dao.
Diệp Tiêu Dao rất cảnh giác, tách ra một sợi thần hồn to bằng sợi tóc, đi vào trong Hỗn Độn Cốt!
Sau khi kiểm tra một lượt, đảm bảo không có vấn đề gì.
Vui mừng khôn xiết: "Đúng thật vậy, tốt! Quá tốt!"
"Ký chủ, Hỗn Độn Cốt không có vấn đề gì, bổn tọa có thể khôi phục một ít sức mạnh, có lẽ thật sự không cần phải chết!"
"Để khúc xương này lại, cậu hãy quay lại vào tối nay!"
"Nếu như tôi khôi phục tốt, đêm nay tôi có thể giúp cậu tìm được thần hồn của Hạ Nhược Tuyết!"
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh rất hưng phấn, nhanh chóng rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
Diệp Tiêu Dao nheo mắt lại, thần hồn không do dự nữa, trực tiếp chìm vào trong Hỗn Độn Cốt!
Trong giây lát.
Toàn bộ trên không trung của nghĩa địa Hỗn Độn, sấm sét ầm ầm, mây đen vô tận tụ tập!
Giống như ngày tận thế!
...
"Tức chết tôi, đúng là tức chết tôi mà!"
Lạc Lâm vẫn chưa trở về gia tộc.
Ngược lại đi tới một trang viên cách nhà họ Lạc trăm dặm!
Nơi này là phủ riêng của Lạc Lâm.
Long khí trong long mạch của nhà họ Lạc chảy xuôi dưới trang viên, thích hợp nhất để tu võ và lĩnh ngộ đại đạo!
"Lâm Nhi, không phải em đi từ hôn sao? Ai chọc em tức giận như vậy?" Một thanh niên tươi cười, làn da màu đồng, tóc cắt ngắn bước ra.
Giữa lông mày có khí thế mạnh mẽ!
Hắn ta bước tới, ôm lấy eo Lạc Lâm, còn nhéo mạnh một cái: "Nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em dạy cho hắn ta một bài học!"
Vẻ mặt Lạc Lâm ngượng ngùng: "Anh Hình Tôn, còn không phải là tên Diệp Tiêu Dao đã biến mất 1,8 tỷ năm trước! À, đúng rồi, bây giờ anh ta đổi tên là Diệp Bắc Minh!"
"Vừa rồi em đến nhà họ Diệp để từ hôn, anh ta còn sỉ nhục em, không phải em bỏ anh ta, mà là anh ta bỏ em!"
"Thậm chí còn giết chết một trưởng lão trong nhà em! Đúng là khiến em tức chết!"
Ánh mắt Hình Tôn lóe lên, có chút kinh ngạc: "Diệp Bắc Minh, em xác định cậu ta tên là Diệp Bắc Minh sao?"
"Có chuyện gì vậy?"
Lạc Lâm kinh ngạc.
Sắc mặt Hình Tôn dao động: "Anh mới từ Nam đại lục trở về, ở bên đó, Diệp Bắc Minh khá nổi tiếng..."
"Tên này còn thức tỉnh Hỗn Độn Đế Thể! Anh đã nói mà, trên thế giới này làm sao có thể có nhiều Hỗn Độn Thể như vậy được? Thì ra cậu ta chính là Diệp Tiêu Dao năm đó!"
Lạc Lâm ngạc ngạc kêu lên một tiếng, che miệng lại: "A? Hỗn Độn Đế Thể? Thật hay giả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro