Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Tiến hành tìm đ...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nhóc con, cậu nghiêm túc đấy à?"
Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định: "Tuyệt đối chính xác! Tôi chắc chắn mình có cảm giác này."
"Người bên cạnh tôi, có khi đều đã bị lợi dụng! Ông không thấy, con đường tôi đi may mắn một cách nghịch thiên à?"
"Tất nhiên, thực lực của tôi cũng chiếm một phần! Nhưng mỗi khi gặp phải nguy hiểm, đều vừa khéo xuất hiện bước ngoặt."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: "Sao cậu phát hiện ra vậy?"
Diệp Bắc Minh nói: "Lần gần đây nhất, lúc đánh với thước Vô Lượng, tôi đã phát hiện ra!"
"Lần giao chiến với thước Vô Lượng, tôi thấy tuyệt vọng chưa từng có!"
"Uy lực của binh khí Đại Đế, với thực lực của tôi hiện giờ, dù bất kỳ ai ra tay thì tôi cũng chết chắc!"
"Ha ha..."
Diệp Bắc Minh lắc đầu cười nhạt: "Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Dao Trì lại ra tay!"
"Ông có tin được không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau, nó mới yếu ớt bật ra một câu: "Nghe cậu nói vậy, đúng là có vấn đề!"
"Hít..."
Nghĩ đến những điều này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít một ngụm khí lạnh: "Ai mà giỏi thế, có thể vô thanh vô thức khống chế cậu? Rốt cuộc hắn định làm cái gì?"
Diệp Bắc Minh híp mắt: "Hắn muốn làm cái gì tôi không biết, tôi chỉ muốn tìm ra người này!"
"Nhóc con, cậu định làm thế nào?"
"Tìm đường chết!"
"Tìm đường chết á?"
"Đúng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định: "Hắn không muốn tôi chết, bắt tôi nâng cao cảnh giới, tôi cứ chết cho hắn xem đấy!"
Một khắc đồng hồ sau.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã ra khỏi huyết trì, xuất hiện trước mặt mọi người!
Tuyết Trung Ảnh nở nụ cười, tiến lên đón: "Đại nhân, ngài ra..."
Bốp!
Còn chưa nói hết câu, một cái tát vang dội đã giáng lên mặt Tuyết Trung Ảnh!
Tiếng tát vang lên cực kỳ rõ ràng!
Tuyết Trung Ảnh sững người, môi run run, trong mắt tràn ngập lửa giận!
Anh ta cúi gằm mặt: "Đại nhân, tôi đã làm sai gì à?"
Xung quanh im phăng phắc, mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt!
Tình huống gì đây?
Sao tự nhiên Diệp Bắc Minh lại đánh người?
Tuyết Trung Ảnh còn không dám đánh trả?
Diệp Bắc Minh cười: "Ta hoàn toàn không phải Đại Đế chuyển thế gì cả, ngươi nhận nhầm người rồi!"
"Địa Long Tinh Nguyên là cái gì, ta hoàn toàn không biết, Dao Trì, Dao Hi gì gì đó cũng là ta lừa ngươi thôi!"
"Đánh với ngươi ba canh giờ, ta không thể đánh bại ngươi, nếu ta mà đánh bại ngươi được thì ta đã giết ngươi từ lâu rồi!"
"Còn nữa, ngươi đúng là một kẻ vô dụng!"
Anh nói xong!
Toàn trường lặng ngắt!
Tuyết Trung Ảnh trợn tròn mắt, nuốt ngụm nước miếng: "Đại nhân, ngài đang nói gì vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Còn chưa đủ rõ ràng à? Ta không hề có thực lực giết ngươi!"
"Hơn nữa, ta vừa ăn một viên Tam Diệu Bất Tử, bây giờ thần lực đã cạn kiệt!"
"Ngươi xem, trong đan điền của ta chẳng còn tí thần lực nào!"
Anh không có bất cứ sự phòng bị nào!
Để lộ đan điền ra trước mặt tất cả mọi người!
Đúng vậy, đan điền của Diệp Bắc Minh trống trải!
Không có tí phản ứng nào!
Tuyết Trung Ảnh sững sờ!
Diệp Bắc Minh thấy anh ta không dám ra tay, tiếp tục tiến lên một bước: "Ta là Hỗn Độn Đế Thể! Trong người ta toàn là Hỗn Độn Đế Huyết đấy!"
"Còn đây nữa, mẫu thạch Hỗn Độn, các ngươi không muốn có nó à?"
Anh vung tay lên, lấy ra một tảng mẫu thạch Hỗn Độn to bằng cái chậu rửa mặt!
Vứt xuống dưới chân!
Bịch! Nó rơi xuống đất kêu cái bịch!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mẫu thạch Hỗn Độn, hai tròng mắt gần như nhỏ ra máu!
Bụp!
Điều làm mọi người bất ngờ là, Tuyết Trung Ảnh quỳ bụp xuống đất, điên cuồng dập đầu: "Hu hu hu... đại nhân, ngài đừng đùa nữa!"
"Tôi biết ngài muốn làm gì? Giết người cũng chỉ mất nhát dao thôi, ngài muốn giết tôi thì cứ ra tay thẳng đi!"
"Sao phải lừa tôi thế này? Hu hu hu... ngài cứ ra tay đi!"
"Mẹ ơi đáng sợ quá! Hu hu hu..."
Tuyết Trung Ảnh sợ quá khóc luôn rồi!
Không giống giả vờ tí nào!
Anh ta sợ thật sự!
'Trời ơi! Rốt cuộc đại nhân đã trải qua chuyện gì? Lẽ nào ngài ấy bị kích thích gì ở dưới huyết trì sao? Không thì sao lại dọa mình như vậy!'
'Mình biết rồi, đại nhân lấy đức phục người, muốn tìm một cái cớ để giết mình! Chỉ cần mình ra tay, ngài ấy có thể giết mình luôn, khỏi bị gánh nặng tâm lý!'
'Không được, mình không được ra tay, mình không được ra tay!" Tuyết Trung Ảnh gào thét trong lòng.
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Đồ vô dụng này, ra tay đi!"
"Không không không... đừng mà!"
Tuyết Trung Ảnh nước mắt nước mũi tèm lem, ôm đùi Diệp Bắc Minh: "Đại nhân, tôi biết sai rồi!"
"Cầu xin ngài đừng diễn nữa!"
Diệp Bắc Minh: "..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: "Ha ha ha ha, nhóc con, cậu xem cậu dọa cậu ta sợ đến mức nào kìa!"
Diệp Bắc Minh cạn lời: "Tôi không có dọa cậu ta, tiểu Tháp, ông xem tôi có còn sức để phản kháng không?"
"Trong tay anh ta có một kiện binh khí Đại Đế gần hoàn chỉnh, dù ông có ra tay, anh ta cũng có cơ hội giết tôi nhỉ?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Cậu ta không nghĩ đây là một cơ hội!"
Diệp Bắc Minh quyết định, thêm một mồi lửa!
Anh vung tay rạch một nhát lên cổ tay mình!
Hỗn Độn Đế Huyết nhỏ tí tách xuống đất!
"Ngươi xem, đây là Hỗn Độn Đế Huyết! Còn cả mẫu thạch Hỗn Độn nữa, bất cứ ai lấy được hai thứ này thì đều có thể tạo ra một cơ thể mang thể chất Hỗn Độn!" Diệp Bắc Minh hô to với mọi người.
Các tu võ giả ở hiện trường ngây người!
Tên này điên rồi à?
"Bắc Minh, anh ta định làm gì vậy?" Diệp Quỳnh ngây người đứng im tại chỗ.
"Giết cậu ta đi!"
"Mẹ nó! Tôi không chịu nổi nữa rồi, Hỗn Độn Đế Huyết ngay trước mặt, cướp cho tôi!" Mười mấy bóng dáng lao lên, xông thẳng về phía Diệp Bắc Minh.
"Mẹ kiếp, cút hết cho tôi!"
Tuyết Trung Ảnh bất ngờ nổi giận!
Một cây giáo dài xuất hiện trong tay, trông anh ta như một chiến thần!
Một người một giáo, lao ra đánh!
Tất cả hóa thành huyết vụ!
Sau khi giết xong mười mấy người, Tuyết Trung Ảnh lại xông tới, quỳ trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ôm chặt đùi anh: "Đại nhân ơi... những người này không phải do tôi ra lệnh đâu! Đại nhân minh giám, chuyện này không liên quan đến tôi!"
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Được, ta biết rồi!"
"Thực ra, ngươi ra tay cũng không sao á!"
"Không!"
Tuyết Trung Ảnh điên cuồng lắc đầu: "Không được, tuyệt đối không được!"
"Tuyết Trung Ảnh tôi tình nguyện làm con chó của đại nhân, chứ tuyệt đối không ra tay với đại nhân! Gâu gâu gâu gâu..."
Diệp Bắc Minh sững sờ!
Nghẹn họng nhìn trân trối!
Tuyết Trung Ảnh bị dọa hãi thật hả!
Đường đường là thánh tử Tuyết tộc, thế mà lại đi sủa tiếng chó trước mặt mọi người, chứ không dám ra tay với Diệp Bắc Minh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được cười to: "Ha ha ha ha, nhóc con! Tên này bị cậu dọa cho sợ mất mật rồi, xem ra cậu ta không dám ra tay với cậu nữa đâu!"
"Haiz."
Diệp Bắc Minh thở dài: "Ngươi đi đi!"
"Cảm ơn, cảm ơn đại nhân!"
Bịch bịch bịch bịch!
Tuyết Trung Ảnh dập đầu mười mấy cái liên tiếp, sau đó biến mất như thể được ân xá!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Tiếp theo phải làm sao?"
Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Nếu trong tối đã có một đôi tay không muốn tôi chết! Vậy tôi sẽ tìm đường chết đến cùng!"
"Tôi cũng muốn xem xem, hắn còn giữ mạnh cho tôi kiểu gì!"
"Tập trung đi về phía Dao Hi, Dao Trì, đi tìm bọn họ!"
Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định: "Tuyệt đối chính xác! Tôi chắc chắn mình có cảm giác này."
"Người bên cạnh tôi, có khi đều đã bị lợi dụng! Ông không thấy, con đường tôi đi may mắn một cách nghịch thiên à?"
"Tất nhiên, thực lực của tôi cũng chiếm một phần! Nhưng mỗi khi gặp phải nguy hiểm, đều vừa khéo xuất hiện bước ngoặt."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: "Sao cậu phát hiện ra vậy?"
Diệp Bắc Minh nói: "Lần gần đây nhất, lúc đánh với thước Vô Lượng, tôi đã phát hiện ra!"
"Lần giao chiến với thước Vô Lượng, tôi thấy tuyệt vọng chưa từng có!"
"Uy lực của binh khí Đại Đế, với thực lực của tôi hiện giờ, dù bất kỳ ai ra tay thì tôi cũng chết chắc!"
"Ha ha..."
Diệp Bắc Minh lắc đầu cười nhạt: "Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Dao Trì lại ra tay!"
"Ông có tin được không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau, nó mới yếu ớt bật ra một câu: "Nghe cậu nói vậy, đúng là có vấn đề!"
"Hít..."
Nghĩ đến những điều này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít một ngụm khí lạnh: "Ai mà giỏi thế, có thể vô thanh vô thức khống chế cậu? Rốt cuộc hắn định làm cái gì?"
Diệp Bắc Minh híp mắt: "Hắn muốn làm cái gì tôi không biết, tôi chỉ muốn tìm ra người này!"
"Nhóc con, cậu định làm thế nào?"
"Tìm đường chết!"
"Tìm đường chết á?"
"Đúng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định: "Hắn không muốn tôi chết, bắt tôi nâng cao cảnh giới, tôi cứ chết cho hắn xem đấy!"
Một khắc đồng hồ sau.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã ra khỏi huyết trì, xuất hiện trước mặt mọi người!
Tuyết Trung Ảnh nở nụ cười, tiến lên đón: "Đại nhân, ngài ra..."
Bốp!
Còn chưa nói hết câu, một cái tát vang dội đã giáng lên mặt Tuyết Trung Ảnh!
Tiếng tát vang lên cực kỳ rõ ràng!
Tuyết Trung Ảnh sững người, môi run run, trong mắt tràn ngập lửa giận!
Anh ta cúi gằm mặt: "Đại nhân, tôi đã làm sai gì à?"
Xung quanh im phăng phắc, mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt!
Tình huống gì đây?
Sao tự nhiên Diệp Bắc Minh lại đánh người?
Tuyết Trung Ảnh còn không dám đánh trả?
Diệp Bắc Minh cười: "Ta hoàn toàn không phải Đại Đế chuyển thế gì cả, ngươi nhận nhầm người rồi!"
"Địa Long Tinh Nguyên là cái gì, ta hoàn toàn không biết, Dao Trì, Dao Hi gì gì đó cũng là ta lừa ngươi thôi!"
"Đánh với ngươi ba canh giờ, ta không thể đánh bại ngươi, nếu ta mà đánh bại ngươi được thì ta đã giết ngươi từ lâu rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn nữa, ngươi đúng là một kẻ vô dụng!"
Anh nói xong!
Toàn trường lặng ngắt!
Tuyết Trung Ảnh trợn tròn mắt, nuốt ngụm nước miếng: "Đại nhân, ngài đang nói gì vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Còn chưa đủ rõ ràng à? Ta không hề có thực lực giết ngươi!"
"Hơn nữa, ta vừa ăn một viên Tam Diệu Bất Tử, bây giờ thần lực đã cạn kiệt!"
"Ngươi xem, trong đan điền của ta chẳng còn tí thần lực nào!"
Anh không có bất cứ sự phòng bị nào!
Để lộ đan điền ra trước mặt tất cả mọi người!
Đúng vậy, đan điền của Diệp Bắc Minh trống trải!
Không có tí phản ứng nào!
Tuyết Trung Ảnh sững sờ!
Diệp Bắc Minh thấy anh ta không dám ra tay, tiếp tục tiến lên một bước: "Ta là Hỗn Độn Đế Thể! Trong người ta toàn là Hỗn Độn Đế Huyết đấy!"
"Còn đây nữa, mẫu thạch Hỗn Độn, các ngươi không muốn có nó à?"
Anh vung tay lên, lấy ra một tảng mẫu thạch Hỗn Độn to bằng cái chậu rửa mặt!
Vứt xuống dưới chân!
Bịch! Nó rơi xuống đất kêu cái bịch!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mẫu thạch Hỗn Độn, hai tròng mắt gần như nhỏ ra máu!
Bụp!
Điều làm mọi người bất ngờ là, Tuyết Trung Ảnh quỳ bụp xuống đất, điên cuồng dập đầu: "Hu hu hu... đại nhân, ngài đừng đùa nữa!"
"Tôi biết ngài muốn làm gì? Giết người cũng chỉ mất nhát dao thôi, ngài muốn giết tôi thì cứ ra tay thẳng đi!"
"Sao phải lừa tôi thế này? Hu hu hu... ngài cứ ra tay đi!"
"Mẹ ơi đáng sợ quá! Hu hu hu..."
Tuyết Trung Ảnh sợ quá khóc luôn rồi!
Không giống giả vờ tí nào!
Anh ta sợ thật sự!
'Trời ơi! Rốt cuộc đại nhân đã trải qua chuyện gì? Lẽ nào ngài ấy bị kích thích gì ở dưới huyết trì sao? Không thì sao lại dọa mình như vậy!'
'Mình biết rồi, đại nhân lấy đức phục người, muốn tìm một cái cớ để giết mình! Chỉ cần mình ra tay, ngài ấy có thể giết mình luôn, khỏi bị gánh nặng tâm lý!'
'Không được, mình không được ra tay, mình không được ra tay!" Tuyết Trung Ảnh gào thét trong lòng.
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Đồ vô dụng này, ra tay đi!"
"Không không không... đừng mà!"
Tuyết Trung Ảnh nước mắt nước mũi tèm lem, ôm đùi Diệp Bắc Minh: "Đại nhân, tôi biết sai rồi!"
"Cầu xin ngài đừng diễn nữa!"
Diệp Bắc Minh: "..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: "Ha ha ha ha, nhóc con, cậu xem cậu dọa cậu ta sợ đến mức nào kìa!"
Diệp Bắc Minh cạn lời: "Tôi không có dọa cậu ta, tiểu Tháp, ông xem tôi có còn sức để phản kháng không?"
"Trong tay anh ta có một kiện binh khí Đại Đế gần hoàn chỉnh, dù ông có ra tay, anh ta cũng có cơ hội giết tôi nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Cậu ta không nghĩ đây là một cơ hội!"
Diệp Bắc Minh quyết định, thêm một mồi lửa!
Anh vung tay rạch một nhát lên cổ tay mình!
Hỗn Độn Đế Huyết nhỏ tí tách xuống đất!
"Ngươi xem, đây là Hỗn Độn Đế Huyết! Còn cả mẫu thạch Hỗn Độn nữa, bất cứ ai lấy được hai thứ này thì đều có thể tạo ra một cơ thể mang thể chất Hỗn Độn!" Diệp Bắc Minh hô to với mọi người.
Các tu võ giả ở hiện trường ngây người!
Tên này điên rồi à?
"Bắc Minh, anh ta định làm gì vậy?" Diệp Quỳnh ngây người đứng im tại chỗ.
"Giết cậu ta đi!"
"Mẹ nó! Tôi không chịu nổi nữa rồi, Hỗn Độn Đế Huyết ngay trước mặt, cướp cho tôi!" Mười mấy bóng dáng lao lên, xông thẳng về phía Diệp Bắc Minh.
"Mẹ kiếp, cút hết cho tôi!"
Tuyết Trung Ảnh bất ngờ nổi giận!
Một cây giáo dài xuất hiện trong tay, trông anh ta như một chiến thần!
Một người một giáo, lao ra đánh!
Tất cả hóa thành huyết vụ!
Sau khi giết xong mười mấy người, Tuyết Trung Ảnh lại xông tới, quỳ trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ôm chặt đùi anh: "Đại nhân ơi... những người này không phải do tôi ra lệnh đâu! Đại nhân minh giám, chuyện này không liên quan đến tôi!"
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Được, ta biết rồi!"
"Thực ra, ngươi ra tay cũng không sao á!"
"Không!"
Tuyết Trung Ảnh điên cuồng lắc đầu: "Không được, tuyệt đối không được!"
"Tuyết Trung Ảnh tôi tình nguyện làm con chó của đại nhân, chứ tuyệt đối không ra tay với đại nhân! Gâu gâu gâu gâu..."
Diệp Bắc Minh sững sờ!
Nghẹn họng nhìn trân trối!
Tuyết Trung Ảnh bị dọa hãi thật hả!
Đường đường là thánh tử Tuyết tộc, thế mà lại đi sủa tiếng chó trước mặt mọi người, chứ không dám ra tay với Diệp Bắc Minh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được cười to: "Ha ha ha ha, nhóc con! Tên này bị cậu dọa cho sợ mất mật rồi, xem ra cậu ta không dám ra tay với cậu nữa đâu!"
"Haiz."
Diệp Bắc Minh thở dài: "Ngươi đi đi!"
"Cảm ơn, cảm ơn đại nhân!"
Bịch bịch bịch bịch!
Tuyết Trung Ảnh dập đầu mười mấy cái liên tiếp, sau đó biến mất như thể được ân xá!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Tiếp theo phải làm sao?"
Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Nếu trong tối đã có một đôi tay không muốn tôi chết! Vậy tôi sẽ tìm đường chết đến cùng!"
"Tôi cũng muốn xem xem, hắn còn giữ mạnh cho tôi kiểu gì!"
"Tập trung đi về phía Dao Hi, Dao Trì, đi tìm bọn họ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro