Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Trung Châu, nhà...
Ss Tần
2024-12-04 23:24:37
Ong!
Một chưởng phong khủng bố tạt thẳng vào mặt!
Diệp Bại hoảng sợ nhắm mắt lại, mái tóc dài của ông ta bị thổi tung tán loạn!
Khi mở mắt ra lần nữa, bàn tay Diệp Bắc Minh cách mặt ông ta không đến mười cm, cỗ lực lượng Hỗn Độn khủng khiếp kia suýt thì đánh vào mặt!
Nếu tiến thêm một bước nữa, đầu ông ta chắc chắn nổ tung!
Tên này, định giết ông ta thật!
"Cô nói gì cơ?"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa lên tiếng với ánh mắt nghiêm túc!
Thoạt nhìn, cô ta giống một cô gái bình thường khoảng hai mươi tuổi!
Mặt trái xoan, mắt to, mắt hai mí, mũi cao thẳng!
Eo thon dáng đẹp!
Chân dài!
Khuôn mặt đẹp đến mức khó tin, tuyệt đối thuộc dạng cấp bậc nữ thần!
Chỉ có mỗi khuyết điểm duy nhất là vòng một phẳng lì, cực kỳ bằng phẳng!
"Tôi tên là Diệp Quỳnh, tôi đến từ nhà họ Diệp ở Trung Châu! Diệp Bắc Minh, chúng tôi đoán anh rất có khả năng là máu mủ bị thất lạc của nhà họ Diệp tôi một tỷ tám trăm triệu năm trước!"
Diệp Quỳnh hít sâu một hơi, nói xong.
Nét mặt Diệp Bắc Minh lạnh nhạt, anh im lặng xem cô ta diễn!
Đương nhiên anh biết thân thế của mình!
Hoa Hạ, Long Quốc!
Sao có thể là máu mủ bị thất lạc một tỷ tám trăm triệu năm của nhà họ Diệp được chứ?
Lôi kéo quá đà à!
Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Diệp Quỳnh còn tưởng lời mình nói có hiệu quả!
Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Thiên, Diệp Bại đang quỳ dưới sàn, tiếp tục nói: "Anh sinh ra đã mang thể chất Hỗn Độn! Và cũng là người có thể chất Hỗn Độn đầu tiên ra đời ở nhà họ Diệp trong vòng hàng tỉ năm trở lại đây!"
"Vốn dĩ, chuyện này là chuyện cơ mật quan trọng nhất của nhà họ Diệp! Tiếc là sau đó không cẩn thận bị lộ ra ngoài!"
"Có người muốn trừ khử anh, có một lần, ba mươi mấy vị cảnh giới Tế Đạo đánh vào nhà họ Diệp, cha mẹ anh vì bảo vệ anh mà qua đời!"
"Khi các trưởng lão trong gia tộc chạy tới, anh đã mất tích! Chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm anh, nhưng vẫn không tìm được tung tích của anh!"
"Mãi đến gần đây, có một tin đồn rằng xuất hiện một người có thể chất Hỗn Độn! Trưởng lão gia tộc đã bói quẻ!"
"Anh, Diệp Bắc Minh, chính là người mang thể chất hỗn độn đã mất tích một tỷ tám trăm triệu năm của nhà họ Diệp!"
Nghe đến đây.
Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật khóe miệng!
Nói bậy!
Con mẹ nó nói bậy quá!
"Tiểu Tháp, nhà họ Diệp ở Trung Châu này thú vị nhỉ! Thấy tôi ngưng tụ được Hỗn Độn đế thể, nên tới lôi kéo quan hệ à?" Diệp Bắc Minh thấy buồn cười.
"Nếu không phải tôi biết thân phận của mình, có khi đã bị họ lừa gạt rồi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nhà họ Diệp ở Trung Châu, hình như cũng là một chủng tộc đế huyết!"
"Lỡ có binh khí Đại Đế thì sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa nhắc nhở một cái, ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên!
Thấy thời cơ đã đến.
Diệp Quỳnh mỉm cười tiến lên: "Bắc Minh, tôi lớn hơn anh một chút, xét theo bối phận, tôi là chị của anh!"
"Anh thả Diệp Thiên với trưởng lão Diệp Bại ra đi!"
"Trưởng lão Diệp Bại là người thuộc nhất mạch của tổ tiên, trong người ông ấy chảy dòng máu của nhất mạch! Bình thường ở trong tộc, bọn tôi cũng đối xử với ông ấy như lão tổ!"
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: "Thế nên, vừa nãy ông ta ra tay với tôi, cũng là chuyện đương nhiên à?"
Diệp Quỳnh nhíu mày, nhìn hai người kia: "Diệp Thiên, trưởng lão Diệp Bại, hai người còn không xin lỗi Bắc Minh đi!"
Mồm Diệp Thiên toàn máu: "Cái gì? Bảo tôi xin lỗi cậu ta á?"
Anh ta đỏ ngầu mắt, rồi gào lên như chó điên: "Thằng ranh này đánh tôi ra nông nỗi này, thế mà còn bắt tôi xin lỗi?"
"Không! Có! Khả năng!"
Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Nói ra câu đó!
Diệp Bại khàn giọng, trầm giọng quát: "Hồi lão phu hầu hạ các vị tổ tiên, cũng chưa quỳ bao giờ!"
"Tên súc sinh này coi thường thân phận của lão phu, còn bắt lão phu quỳ?"
"Cho dù về đến gia tộc, lão phu vẫn nói như cũ, xử lý theo gia pháp!"
Mấy lão giả khác cũng cười khẩy bảo: "Bây giờ mới gặp mặt đã không coi chúng ta ra gì, sau này về gia tộc há chẳng phải còn ngang ngược hơn à?"
Thấy hai người không hợp tác, Diệp Quỳnh trầm mặt.
"Trưởng lão Diệp Bại, ngài chắc chứ?"
"Ngài không định tuân theo ý của mấy vị lão tổ, đúng không?"
Thấy Diệp Quỳnh tức giận.
Diệp Bại giật mình!
Thầm kêu không ổn!
'Tên súc sinh chết tiệt, sao không chết ở bên ngoài đi! Bây giờ lại trở về! Hỗn độn đế thể? Mày tưởng mày có thể trưởng thành thật sao?'
Ngẩng đầu lên, ông ta hung tợn nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Sau đó cực kỳ không tình nguyện nói: "Diệp công tử, xin lỗi! Lão phu, sai rồi!"
"Diệp Thiên, cậu thì sao?"
"Chị Quỳnh!"
"Hửm?"
Tuy Diệp Quỳnh còn trẻ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ khí thế của người đứng đầu!
Dọa cho Diệp Thiên rụt cổ, dùng cái mồm đầy máu gào lên: "Diệp Bắc Minh, xin lỗi!"
Hai người xin lỗi xong, Diệp Quỳnh mới mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, họ đã xin lỗi và cũng biết lỗi rồi, tha cho họ đi!"
"Cô coi tôi là trẻ lên ba đấy à?"
Diệp Bắc Minh bật cười: "Cô coi thái độ của họ xem, có giống đang nhận lỗi không?"
Ánh mắt Diệp Bại u ám: "Cậu còn muốn thế nào nữa?"
Diệp Thiên tức ghê gớm: "Tên kia, con mẹ nó, cậu đừng có mà không biết điều! Cha mẹ cậu đã chết hết rồi!"
"Cho dù cậu trở về nhà họ Diệp, có người chống lưng cho cậu chắc, cậu..."
Đang nói được một nửa!
Diệp Bắc Minh giơ chân đá một cú mạnh vào đan điền Diệp Thiên, đan điền nổ tung, máu và thịt bắn tung tóe!
Đau đến nỗi anh ta lăn lộn trên mặt đất!
"Diệp Bắc Minh, cậu dám!" Diệp Bại cả kinh: "A..."
Tiếp đó là một tiếng hét thảm!
Một chân của Diệp Bại, bị Diệp Bắc Minh đá nát ngay tại chỗ!
"Đồ súc sinh, cậu dám... a!"
Lại một tiếng hét thảm nữa vang lên!
Đan điền của Diệp Bại cũng vỡ tung, bị Diệp Bắc Minh đá một cước xuyên qua!
Ông ta nằm chết dí dưới đế giày, điên cuồng ngọ ngoạy!
"Đồ súc sinh, giết cậu ta đi, các ông giết cậu ta cho tôi!" Diệp Bại cực kỳ phẫn nộ, bảy lão giả cảnh giới Tế Đạo khác lập tức phản ứng lại.
"Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang làm gì không?"
"Không ngờ cậu dám đối xử với Diệp Bại như vậy? Cậu to gan thật đấy!"
Bảy người tiến lên định động thủ.
"Tất cả dừng tay cho tôi!"
Diệp Quỳnh quát.
Cô ta đi lên chắn trước người Diệp Bắc Minh, lạnh giọng quát: "Các ông biết nhiệm vụ lần này của mình chứ? Lão tổ nói rồi! Đưa anh ấy khỏe mạnh về nhà, chứ không phải bảo các ông động thủ với anh ấy!"
Bảy người đứng im tại chỗ, quả nhiên không dám động thủ!
Diệp Quỳnh quay đầu lại nhìn Diệp Bắc Minh, ra sức nở nụ cười thân thiện: "Bắc Minh, tôi biết anh khó mà chấp nhận chuyện này!"
"Nhưng, sự thực là vậy, anh chính là máu mủ của nhà họ Diệp ở Trung Châu!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cô nhận nhầm người rồi!"
"Tôi không thể là người của nhà họ Diệp ở Trung Châu được, và trong cơ thể tôi lại càng không chảy dòng máu của nhà họ Diệp ở Trung Châu!"
"Còn nữa, mạng của hai người này, tôi muốn rồi!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh chuẩn bị ra tay, giết Diệp Thiên và Diệp Bại!
Diệp Quỳnh sờ ngón tay, nhẫn trữ vật trên ngón tay sáng lên!
Tiếp theo đó.
Một chiếc Như Ý hình rồng xuất hiện trong tay!
"Bắc Minh, đây là thánh vật của nhà họ Diệp ở Trung Châu tôi!"
"Bất cứ người con cháu nào nhà họ Diệp, chỉ cần nhỏ máu lên đây, thì sẽ có phản ứng, chứng thực thân phận!"
Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn.
Huyết Như Ý có hình dáng cổ xưa, một con huyết long quấn quanh!
Anh chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã thấy có cảm giác quen thuộc, tựa như có gì đó tương đồng với huyết long của anh!
"Nhỏ thì nhỏ! Tôi nói cho cô biết, chắc chắn cô nhận sai người rồi!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh đưa một ngón tay ra, cắt qua đầu ngón tay!
Một giọt Hỗn Độn đế huyết nhỏ lên Huyết như ý hình rồng!
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng mây, Huyết như ý xông ra một con huyết long hư ảnh, nó bay lượn trong đại điện đế cung Hồng Hoang, rồng gầm rú không ngừng!
"Huyết mạch cộng hưởng, huyết long thức tỉnh!"
"Bắc Minh, trong người anh đang chảy dòng máu của nhà họ Diệp, anh còn dám bảo anh không phải máu mủ của nhà họ Diệp ở Trung Châu?"
Nhìn thấy cảnh này!
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
"Đù! Tiểu Tháp, chuyện này là sao?"
Anh vẫn luôn chắc rằng, mình tuyệt đối không có quan hệ gì với nhà họ Diệp ở Trung Châu, nhưng cảnh tượng trước mặt đã làm đảo lộn nhận thức của anh!
Một chưởng phong khủng bố tạt thẳng vào mặt!
Diệp Bại hoảng sợ nhắm mắt lại, mái tóc dài của ông ta bị thổi tung tán loạn!
Khi mở mắt ra lần nữa, bàn tay Diệp Bắc Minh cách mặt ông ta không đến mười cm, cỗ lực lượng Hỗn Độn khủng khiếp kia suýt thì đánh vào mặt!
Nếu tiến thêm một bước nữa, đầu ông ta chắc chắn nổ tung!
Tên này, định giết ông ta thật!
"Cô nói gì cơ?"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa lên tiếng với ánh mắt nghiêm túc!
Thoạt nhìn, cô ta giống một cô gái bình thường khoảng hai mươi tuổi!
Mặt trái xoan, mắt to, mắt hai mí, mũi cao thẳng!
Eo thon dáng đẹp!
Chân dài!
Khuôn mặt đẹp đến mức khó tin, tuyệt đối thuộc dạng cấp bậc nữ thần!
Chỉ có mỗi khuyết điểm duy nhất là vòng một phẳng lì, cực kỳ bằng phẳng!
"Tôi tên là Diệp Quỳnh, tôi đến từ nhà họ Diệp ở Trung Châu! Diệp Bắc Minh, chúng tôi đoán anh rất có khả năng là máu mủ bị thất lạc của nhà họ Diệp tôi một tỷ tám trăm triệu năm trước!"
Diệp Quỳnh hít sâu một hơi, nói xong.
Nét mặt Diệp Bắc Minh lạnh nhạt, anh im lặng xem cô ta diễn!
Đương nhiên anh biết thân thế của mình!
Hoa Hạ, Long Quốc!
Sao có thể là máu mủ bị thất lạc một tỷ tám trăm triệu năm của nhà họ Diệp được chứ?
Lôi kéo quá đà à!
Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Diệp Quỳnh còn tưởng lời mình nói có hiệu quả!
Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Thiên, Diệp Bại đang quỳ dưới sàn, tiếp tục nói: "Anh sinh ra đã mang thể chất Hỗn Độn! Và cũng là người có thể chất Hỗn Độn đầu tiên ra đời ở nhà họ Diệp trong vòng hàng tỉ năm trở lại đây!"
"Vốn dĩ, chuyện này là chuyện cơ mật quan trọng nhất của nhà họ Diệp! Tiếc là sau đó không cẩn thận bị lộ ra ngoài!"
"Có người muốn trừ khử anh, có một lần, ba mươi mấy vị cảnh giới Tế Đạo đánh vào nhà họ Diệp, cha mẹ anh vì bảo vệ anh mà qua đời!"
"Khi các trưởng lão trong gia tộc chạy tới, anh đã mất tích! Chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm anh, nhưng vẫn không tìm được tung tích của anh!"
"Mãi đến gần đây, có một tin đồn rằng xuất hiện một người có thể chất Hỗn Độn! Trưởng lão gia tộc đã bói quẻ!"
"Anh, Diệp Bắc Minh, chính là người mang thể chất hỗn độn đã mất tích một tỷ tám trăm triệu năm của nhà họ Diệp!"
Nghe đến đây.
Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật khóe miệng!
Nói bậy!
Con mẹ nó nói bậy quá!
"Tiểu Tháp, nhà họ Diệp ở Trung Châu này thú vị nhỉ! Thấy tôi ngưng tụ được Hỗn Độn đế thể, nên tới lôi kéo quan hệ à?" Diệp Bắc Minh thấy buồn cười.
"Nếu không phải tôi biết thân phận của mình, có khi đã bị họ lừa gạt rồi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nhà họ Diệp ở Trung Châu, hình như cũng là một chủng tộc đế huyết!"
"Lỡ có binh khí Đại Đế thì sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa nhắc nhở một cái, ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên!
Thấy thời cơ đã đến.
Diệp Quỳnh mỉm cười tiến lên: "Bắc Minh, tôi lớn hơn anh một chút, xét theo bối phận, tôi là chị của anh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh thả Diệp Thiên với trưởng lão Diệp Bại ra đi!"
"Trưởng lão Diệp Bại là người thuộc nhất mạch của tổ tiên, trong người ông ấy chảy dòng máu của nhất mạch! Bình thường ở trong tộc, bọn tôi cũng đối xử với ông ấy như lão tổ!"
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: "Thế nên, vừa nãy ông ta ra tay với tôi, cũng là chuyện đương nhiên à?"
Diệp Quỳnh nhíu mày, nhìn hai người kia: "Diệp Thiên, trưởng lão Diệp Bại, hai người còn không xin lỗi Bắc Minh đi!"
Mồm Diệp Thiên toàn máu: "Cái gì? Bảo tôi xin lỗi cậu ta á?"
Anh ta đỏ ngầu mắt, rồi gào lên như chó điên: "Thằng ranh này đánh tôi ra nông nỗi này, thế mà còn bắt tôi xin lỗi?"
"Không! Có! Khả năng!"
Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Nói ra câu đó!
Diệp Bại khàn giọng, trầm giọng quát: "Hồi lão phu hầu hạ các vị tổ tiên, cũng chưa quỳ bao giờ!"
"Tên súc sinh này coi thường thân phận của lão phu, còn bắt lão phu quỳ?"
"Cho dù về đến gia tộc, lão phu vẫn nói như cũ, xử lý theo gia pháp!"
Mấy lão giả khác cũng cười khẩy bảo: "Bây giờ mới gặp mặt đã không coi chúng ta ra gì, sau này về gia tộc há chẳng phải còn ngang ngược hơn à?"
Thấy hai người không hợp tác, Diệp Quỳnh trầm mặt.
"Trưởng lão Diệp Bại, ngài chắc chứ?"
"Ngài không định tuân theo ý của mấy vị lão tổ, đúng không?"
Thấy Diệp Quỳnh tức giận.
Diệp Bại giật mình!
Thầm kêu không ổn!
'Tên súc sinh chết tiệt, sao không chết ở bên ngoài đi! Bây giờ lại trở về! Hỗn độn đế thể? Mày tưởng mày có thể trưởng thành thật sao?'
Ngẩng đầu lên, ông ta hung tợn nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Sau đó cực kỳ không tình nguyện nói: "Diệp công tử, xin lỗi! Lão phu, sai rồi!"
"Diệp Thiên, cậu thì sao?"
"Chị Quỳnh!"
"Hửm?"
Tuy Diệp Quỳnh còn trẻ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ khí thế của người đứng đầu!
Dọa cho Diệp Thiên rụt cổ, dùng cái mồm đầy máu gào lên: "Diệp Bắc Minh, xin lỗi!"
Hai người xin lỗi xong, Diệp Quỳnh mới mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, họ đã xin lỗi và cũng biết lỗi rồi, tha cho họ đi!"
"Cô coi tôi là trẻ lên ba đấy à?"
Diệp Bắc Minh bật cười: "Cô coi thái độ của họ xem, có giống đang nhận lỗi không?"
Ánh mắt Diệp Bại u ám: "Cậu còn muốn thế nào nữa?"
Diệp Thiên tức ghê gớm: "Tên kia, con mẹ nó, cậu đừng có mà không biết điều! Cha mẹ cậu đã chết hết rồi!"
"Cho dù cậu trở về nhà họ Diệp, có người chống lưng cho cậu chắc, cậu..."
Đang nói được một nửa!
Diệp Bắc Minh giơ chân đá một cú mạnh vào đan điền Diệp Thiên, đan điền nổ tung, máu và thịt bắn tung tóe!
Đau đến nỗi anh ta lăn lộn trên mặt đất!
"Diệp Bắc Minh, cậu dám!" Diệp Bại cả kinh: "A..."
Tiếp đó là một tiếng hét thảm!
Một chân của Diệp Bại, bị Diệp Bắc Minh đá nát ngay tại chỗ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồ súc sinh, cậu dám... a!"
Lại một tiếng hét thảm nữa vang lên!
Đan điền của Diệp Bại cũng vỡ tung, bị Diệp Bắc Minh đá một cước xuyên qua!
Ông ta nằm chết dí dưới đế giày, điên cuồng ngọ ngoạy!
"Đồ súc sinh, giết cậu ta đi, các ông giết cậu ta cho tôi!" Diệp Bại cực kỳ phẫn nộ, bảy lão giả cảnh giới Tế Đạo khác lập tức phản ứng lại.
"Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang làm gì không?"
"Không ngờ cậu dám đối xử với Diệp Bại như vậy? Cậu to gan thật đấy!"
Bảy người tiến lên định động thủ.
"Tất cả dừng tay cho tôi!"
Diệp Quỳnh quát.
Cô ta đi lên chắn trước người Diệp Bắc Minh, lạnh giọng quát: "Các ông biết nhiệm vụ lần này của mình chứ? Lão tổ nói rồi! Đưa anh ấy khỏe mạnh về nhà, chứ không phải bảo các ông động thủ với anh ấy!"
Bảy người đứng im tại chỗ, quả nhiên không dám động thủ!
Diệp Quỳnh quay đầu lại nhìn Diệp Bắc Minh, ra sức nở nụ cười thân thiện: "Bắc Minh, tôi biết anh khó mà chấp nhận chuyện này!"
"Nhưng, sự thực là vậy, anh chính là máu mủ của nhà họ Diệp ở Trung Châu!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cô nhận nhầm người rồi!"
"Tôi không thể là người của nhà họ Diệp ở Trung Châu được, và trong cơ thể tôi lại càng không chảy dòng máu của nhà họ Diệp ở Trung Châu!"
"Còn nữa, mạng của hai người này, tôi muốn rồi!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh chuẩn bị ra tay, giết Diệp Thiên và Diệp Bại!
Diệp Quỳnh sờ ngón tay, nhẫn trữ vật trên ngón tay sáng lên!
Tiếp theo đó.
Một chiếc Như Ý hình rồng xuất hiện trong tay!
"Bắc Minh, đây là thánh vật của nhà họ Diệp ở Trung Châu tôi!"
"Bất cứ người con cháu nào nhà họ Diệp, chỉ cần nhỏ máu lên đây, thì sẽ có phản ứng, chứng thực thân phận!"
Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn.
Huyết Như Ý có hình dáng cổ xưa, một con huyết long quấn quanh!
Anh chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã thấy có cảm giác quen thuộc, tựa như có gì đó tương đồng với huyết long của anh!
"Nhỏ thì nhỏ! Tôi nói cho cô biết, chắc chắn cô nhận sai người rồi!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh đưa một ngón tay ra, cắt qua đầu ngón tay!
Một giọt Hỗn Độn đế huyết nhỏ lên Huyết như ý hình rồng!
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng mây, Huyết như ý xông ra một con huyết long hư ảnh, nó bay lượn trong đại điện đế cung Hồng Hoang, rồng gầm rú không ngừng!
"Huyết mạch cộng hưởng, huyết long thức tỉnh!"
"Bắc Minh, trong người anh đang chảy dòng máu của nhà họ Diệp, anh còn dám bảo anh không phải máu mủ của nhà họ Diệp ở Trung Châu?"
Nhìn thấy cảnh này!
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
"Đù! Tiểu Tháp, chuyện này là sao?"
Anh vẫn luôn chắc rằng, mình tuyệt đối không có quan hệ gì với nhà họ Diệp ở Trung Châu, nhưng cảnh tượng trước mặt đã làm đảo lộn nhận thức của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro