Đại Viện Diệp G...
Manh Manh Đát Tiểu Mập
2024-09-10 01:26:44
Đã không thèm để ý, tại sao phải nói nhiều như vậy?
Mà cái này chính là cách nghĩ chân thật nhất của Diệp Hiên.
...
Sáng sớm hôm sau.
Một bộ cổ sam màu đen, một thanh lợi kiếm đỏ tươi nằm ngang ở trên bàn trà, mặt trời mới mọc từ hướng đông, ánh mặt trời vàng kim lóng lánh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, cũng để cho hai thứ này nở rộ lên vẻ thần bí.
Cổ sam, tên là Huyết Hải Chiến Y, kiếm, tên là Thị Huyết Ma Kiếm.
Hai vật này đều là Diệp Hiên chế tạo riêng dành cho chiến trường huyết hải, mỗi khi Diệp Hiên muốn tàn sát sinh linh, hắn đều sẽ mặc Huyết Hải Chiến Y, tay cầm Thị Huyết Ma Kiếm, chân càng chồng chất thi cốt vô số sinh linh.
Diệp gia!
Hai chữ đơn giản, cũng là một chấp niệm trong lòng Diệp Hiên, năm đó mẹ con hắn bị đuổi ra khỏi nhà, không biết đã gặp bao nhiêu chế giễu và cười nhạo, Diệp Hiên là một người có thù tất báo, thù này hắn chẳng bao giờ quên được.
Mặc vào Huyết Hải Chiến Y, tay cầm Thị Huyết Ma Kiếm, sợi tóc xám trắng rối tung rơi xuống, Diệp Hiên giống như lần nữa hóa thành Bất Tử Thiên Tôn ở giữa chiến trường huyết hải.
Đẩy cửa phòng đi ra khỏi khách sạn, Diệp Hiên bước chậm trong đường phố phồn hoa, nhưng cách ăn mặc của hắn lại khiến cho những ngươi qua đường vô cùng chú ý và tò mò.
Không có một gợn sóng, bước chậm mà đi, Diệp Hiên không thèm để ý đến ánh mắt của đám người xung quanh, mà phương hướng hắn đang đi lại chính là con đường quen thuộc đến đại viện Diệp gia trong trí nhớ.
Diệp gia, một trong tám đại gia tộc tại kinh đô, đối với toàn bộ Hạ quốc mà nói, Diệp gia rất có chỗ đứng ở kinh đô, là gia tộc nhất lưu của Hạ quốc.
Trong ba giới quân chính thương (*), còn không thiếu người của Diệp gia đảm nhiệm chức vị trọng yếu, mà gia chủ Diệp Thương Hải, càng từng đảm nhiệm qua vị trí lãnh đạo chính giới Hạ quốc, mặc dù bây giờ đã về hưu, nhưng lực ảnh hưởng lại không kém bao nhiêu.
[* Quân đội, chính trường, thương trường]
Một tòa hợp viện bốn góc, phong cách cổ xưa, tuy mặt tường thể hơi có loang lổ, nhưng ở cái kinh đô này, giá trị của tứ hợp viện này nhất định tính không ra.
Tiếng chiêng trống to lớn động trời, tiếng pháo dòn tan vang lên.
Trước cửa đại viện Diệp gia.
Xe cộ xa hoa đếm không hết đỗ đầy ở đây, người lui tới càng nối liền không dứt, nếu có phóng viên ở đây, tất nhiên sẽ hoảng sợ phát hiện, mỗi người bước vào đại viện Diệp gia đều là danh nhân của ba giới quân chính thương.
Hôm nay là một ngày tốt để vui mừng, chính là đại thọ bảy mươi tuổi của Diệp Thương Hải, một chữ đại thọ thật lớn dán ở mỗi bên đại viện Diệp gia, càng nắm chắc hơn mười tấm thọ yến trưng bày trong đó, tiếng tân khách ồn ào náo động bên tai không dứt.
- Thanh Trúc, hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông, con có thể tới khiến chú rất vui, cũng không cần quà cáp gì đâu.
Diệp Hàn Xuyên mỉm cười, nhìn Hạ Thanh Trúc, trong mắt đầy là vẻ cưng chiều.
- Ha ha.
Hạ Thiết Quân cười to nói:
- Lão Diệp, ông đây nói vậy có ý gì, đại thọ của ông Diệp, làm sao chúng tôi có thể mất lễ nghi được đây, Thanh Trúc còn không mau gọi chú Diệp.
- Chào chú Diệp.
Hạ Thanh Trúc lễ phép chào hỏi.
- Tốt tốt tốt.
Diệp Hàn Xuyên liền nói một hơi ba chữ ‘tốt , đôi mắt hơi di chuyển, trực tiếp bắt chuyện con trai Diệp Vũ bên cạnh, nói:
- Khó khăn lắm Thanh Trúc mới tới nhà chúng ta một lần, con cần phải làm thân nhiều hơn một chút mới tốt.
Diệp Vũ mặc một bộ âu phục màu đen, mang một đôi kính gọng vàng, mang cho một loại cảm giác hào hoa phong nhã, hắn ta ôn nhuận cười nói với Hạ Thanh Trúc:
- Thanh Trúc, đã lâu không gặp, chúng ta vào chỗ ngồi thôi.
- A, đây không phải là Thanh Trúc sao?
Không chờ Hạ Thanh Trúc trả lời, một tiếng cười duyên từ một bên truyền đến, chỉ thấy từ giữa nội viện có một đôi nam nữ trung niên đi ra, bên người lại dẫn theo một cậu trai.
- Thanh Trúc chào chú, chào dì.
Hạ Thanh Trúc vô cùng lễ phép.
Diệp Thương Hải tổng cộng có ban người con trai, cha con Diệp Hàn Xuyên là cả, mà giờ khắc này người đang đến chỗ Hạ Thanh Trúc, chính là ba người Diệp gia thứ hai.
Nếu như lúc này Diệp Hiên ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra, người phụ nữ đi ở phía trước, chính là vợ mà cha đẻ của hắn Diệp Thương Hạo cưới, mà người lai lịch của người phụ nữ này không nhỏ, càng là đại tiểu thư Nam Cung gia, một trong tám đại gia tộc ở kinh đô.
Mà người đứng sau người phụ nữ này dĩ nhiên chính là cha đẻ của Diệp Hiên, Diệp Thương Hạo và em trai của hắn, Diệp Bình.
- Bình nhi, còn không chào chị Thanh Trúc đi?
Nam Cung Vân cười một tiếng, quay đầu nói với Diệp Bình.
- Chào chị Thanh Trúc.
Diệp Bình và Diệp Linh Nhi chính là song sinh, càng chính là anh em cùng mẹ với Diệp Hiên, lúc này hắn mặc một bộ âu phục đơn giản, mỉm cười lên tiếng chào Hạ Thanh Trúc.
- Em... em là em trai Diệp Hiên?
Nhìn Diệp Bình trước mắt, đôi mắt Hạ Thanh Trúc sáng lên, trực tiếp hỏi.
Khi Hạ Thanh Trúc vừa dứt lời, Nam Cung Vân hơi biến sắc, nhưng là cũng không nói gì, mà Diệp Bình cũng ngẩn ra, trong đầu hiện lên hình ảnh Diệp Hiên, chỉ là hắn chậm rãi lắc đầu, nói:
- Diệp Hiên đích thật là anh trai em, chỉ là anh ấy sớm đã qua đời nhiều năm.
- Qua đời nhiều năm?
Nghe thấy Diệp Bình nói như thế, Hạ Thanh Trúc biến sắc, hôm qua cô còn gặp phải Diệp Hiên, làm sao có thể qua đời nhiều năm?
Giữa lúc Hạ Thanh Trúc cảm thấy lẫn lộn thời gian, Diệp Thương Hạo trầm giọng nói:
- Thanh Trúc, cái thằng nghịch tử kia đã sớm chết, hôm nay là ngày vui, cũng không cần đề cập tới nó làm gì.
Mà cái này chính là cách nghĩ chân thật nhất của Diệp Hiên.
...
Sáng sớm hôm sau.
Một bộ cổ sam màu đen, một thanh lợi kiếm đỏ tươi nằm ngang ở trên bàn trà, mặt trời mới mọc từ hướng đông, ánh mặt trời vàng kim lóng lánh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, cũng để cho hai thứ này nở rộ lên vẻ thần bí.
Cổ sam, tên là Huyết Hải Chiến Y, kiếm, tên là Thị Huyết Ma Kiếm.
Hai vật này đều là Diệp Hiên chế tạo riêng dành cho chiến trường huyết hải, mỗi khi Diệp Hiên muốn tàn sát sinh linh, hắn đều sẽ mặc Huyết Hải Chiến Y, tay cầm Thị Huyết Ma Kiếm, chân càng chồng chất thi cốt vô số sinh linh.
Diệp gia!
Hai chữ đơn giản, cũng là một chấp niệm trong lòng Diệp Hiên, năm đó mẹ con hắn bị đuổi ra khỏi nhà, không biết đã gặp bao nhiêu chế giễu và cười nhạo, Diệp Hiên là một người có thù tất báo, thù này hắn chẳng bao giờ quên được.
Mặc vào Huyết Hải Chiến Y, tay cầm Thị Huyết Ma Kiếm, sợi tóc xám trắng rối tung rơi xuống, Diệp Hiên giống như lần nữa hóa thành Bất Tử Thiên Tôn ở giữa chiến trường huyết hải.
Đẩy cửa phòng đi ra khỏi khách sạn, Diệp Hiên bước chậm trong đường phố phồn hoa, nhưng cách ăn mặc của hắn lại khiến cho những ngươi qua đường vô cùng chú ý và tò mò.
Không có một gợn sóng, bước chậm mà đi, Diệp Hiên không thèm để ý đến ánh mắt của đám người xung quanh, mà phương hướng hắn đang đi lại chính là con đường quen thuộc đến đại viện Diệp gia trong trí nhớ.
Diệp gia, một trong tám đại gia tộc tại kinh đô, đối với toàn bộ Hạ quốc mà nói, Diệp gia rất có chỗ đứng ở kinh đô, là gia tộc nhất lưu của Hạ quốc.
Trong ba giới quân chính thương (*), còn không thiếu người của Diệp gia đảm nhiệm chức vị trọng yếu, mà gia chủ Diệp Thương Hải, càng từng đảm nhiệm qua vị trí lãnh đạo chính giới Hạ quốc, mặc dù bây giờ đã về hưu, nhưng lực ảnh hưởng lại không kém bao nhiêu.
[* Quân đội, chính trường, thương trường]
Một tòa hợp viện bốn góc, phong cách cổ xưa, tuy mặt tường thể hơi có loang lổ, nhưng ở cái kinh đô này, giá trị của tứ hợp viện này nhất định tính không ra.
Tiếng chiêng trống to lớn động trời, tiếng pháo dòn tan vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước cửa đại viện Diệp gia.
Xe cộ xa hoa đếm không hết đỗ đầy ở đây, người lui tới càng nối liền không dứt, nếu có phóng viên ở đây, tất nhiên sẽ hoảng sợ phát hiện, mỗi người bước vào đại viện Diệp gia đều là danh nhân của ba giới quân chính thương.
Hôm nay là một ngày tốt để vui mừng, chính là đại thọ bảy mươi tuổi của Diệp Thương Hải, một chữ đại thọ thật lớn dán ở mỗi bên đại viện Diệp gia, càng nắm chắc hơn mười tấm thọ yến trưng bày trong đó, tiếng tân khách ồn ào náo động bên tai không dứt.
- Thanh Trúc, hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông, con có thể tới khiến chú rất vui, cũng không cần quà cáp gì đâu.
Diệp Hàn Xuyên mỉm cười, nhìn Hạ Thanh Trúc, trong mắt đầy là vẻ cưng chiều.
- Ha ha.
Hạ Thiết Quân cười to nói:
- Lão Diệp, ông đây nói vậy có ý gì, đại thọ của ông Diệp, làm sao chúng tôi có thể mất lễ nghi được đây, Thanh Trúc còn không mau gọi chú Diệp.
- Chào chú Diệp.
Hạ Thanh Trúc lễ phép chào hỏi.
- Tốt tốt tốt.
Diệp Hàn Xuyên liền nói một hơi ba chữ ‘tốt , đôi mắt hơi di chuyển, trực tiếp bắt chuyện con trai Diệp Vũ bên cạnh, nói:
- Khó khăn lắm Thanh Trúc mới tới nhà chúng ta một lần, con cần phải làm thân nhiều hơn một chút mới tốt.
Diệp Vũ mặc một bộ âu phục màu đen, mang một đôi kính gọng vàng, mang cho một loại cảm giác hào hoa phong nhã, hắn ta ôn nhuận cười nói với Hạ Thanh Trúc:
- Thanh Trúc, đã lâu không gặp, chúng ta vào chỗ ngồi thôi.
- A, đây không phải là Thanh Trúc sao?
Không chờ Hạ Thanh Trúc trả lời, một tiếng cười duyên từ một bên truyền đến, chỉ thấy từ giữa nội viện có một đôi nam nữ trung niên đi ra, bên người lại dẫn theo một cậu trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thanh Trúc chào chú, chào dì.
Hạ Thanh Trúc vô cùng lễ phép.
Diệp Thương Hải tổng cộng có ban người con trai, cha con Diệp Hàn Xuyên là cả, mà giờ khắc này người đang đến chỗ Hạ Thanh Trúc, chính là ba người Diệp gia thứ hai.
Nếu như lúc này Diệp Hiên ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra, người phụ nữ đi ở phía trước, chính là vợ mà cha đẻ của hắn Diệp Thương Hạo cưới, mà người lai lịch của người phụ nữ này không nhỏ, càng là đại tiểu thư Nam Cung gia, một trong tám đại gia tộc ở kinh đô.
Mà người đứng sau người phụ nữ này dĩ nhiên chính là cha đẻ của Diệp Hiên, Diệp Thương Hạo và em trai của hắn, Diệp Bình.
- Bình nhi, còn không chào chị Thanh Trúc đi?
Nam Cung Vân cười một tiếng, quay đầu nói với Diệp Bình.
- Chào chị Thanh Trúc.
Diệp Bình và Diệp Linh Nhi chính là song sinh, càng chính là anh em cùng mẹ với Diệp Hiên, lúc này hắn mặc một bộ âu phục đơn giản, mỉm cười lên tiếng chào Hạ Thanh Trúc.
- Em... em là em trai Diệp Hiên?
Nhìn Diệp Bình trước mắt, đôi mắt Hạ Thanh Trúc sáng lên, trực tiếp hỏi.
Khi Hạ Thanh Trúc vừa dứt lời, Nam Cung Vân hơi biến sắc, nhưng là cũng không nói gì, mà Diệp Bình cũng ngẩn ra, trong đầu hiện lên hình ảnh Diệp Hiên, chỉ là hắn chậm rãi lắc đầu, nói:
- Diệp Hiên đích thật là anh trai em, chỉ là anh ấy sớm đã qua đời nhiều năm.
- Qua đời nhiều năm?
Nghe thấy Diệp Bình nói như thế, Hạ Thanh Trúc biến sắc, hôm qua cô còn gặp phải Diệp Hiên, làm sao có thể qua đời nhiều năm?
Giữa lúc Hạ Thanh Trúc cảm thấy lẫn lộn thời gian, Diệp Thương Hạo trầm giọng nói:
- Thanh Trúc, cái thằng nghịch tử kia đã sớm chết, hôm nay là ngày vui, cũng không cần đề cập tới nó làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro