Để Ta Ra Sức Vì...
Manh Manh Đát Tiểu Mập
2024-09-10 01:26:44
- Thanh Long đại nhân, anh thật muốn mời hắn ta gia nhập Vũ An Ti sao?
Linh Lung hỏi.
- Nếu như hắn ta thực sự là cổ võ Tông sư, đương nhiên phải mời chào gia nhập vào Vũ An Ti chúng ta rồi, nếu như hắn ta không phải, lại còn làm bị thương người của tôi....
Thanh Long lười biếng lên tiếng, những gì trong miệng cũng không có tiếp tục nói hết, chỉ là khí tức quanh người chợt lạnh lại.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Hiên đã nhiều ngày rất nhàn rỗi, mỗi ngày ở nhà nếm một chút trà, xem một ít sách cổ, ngoại trừ Trác Quân Đình ngẫu nhiên tới cửa ân cần thăm hỏi ra thì cũng không có chuyện gì khác.
Kỳ thực, Diệp Hiên đã chuẩn bị đi kinh đô trước, chỉ là hắn đang chờ Vũ An Ti tới tìm mình, dù sao mình cũng đã đánh trọng thương người của Vũ An Ti, nhưng thời gian trôi qua dài như vậy đối phương cũng không có nhúc nhích, hiển nhiên chuyện này cũng không bình thường.
Chỉ khi xử lý tốt tất cả mọi chuyện, Diệp Hiên mới có thể an tâm rời khỏi thành phố Giang Nam.
Một ngày này, một lá thư được đặt trước mặt Diệp Hiên, khi hắn xem xong nội dung, nụ nười liền hiện ra theo khóe miệng.
- Tới nhanh.
Diệp Hiên cười khẽ một tiếng, lá thư trong tay trực tiếp hóa thành tro tàn.
...
Vọng Nguyệt Lâu.
Khi Diệp Hiên vừa rồi bước vào nơi đây, Thiết Lực và Linh Lung cũng nhanh chóng ra chào đón.
- Diệp tiên sinh, Thanh Long đại nhân đang ở sảnh Thiên Vân đợi ngài.
Thiết Lực đưa tay ra dấu xin mời, trên khuôn mặt cũng không nhìn ra có bất kỳ biến hóa nào.
Sảnh Thiên Vân.
Thiết Lực vừa đẩy cửa phòng ra, Diệp Hiên cũng bước tiến vào phòng trong, Thiết Lực trực tiếp đóng cửa lại, yên lặng chờ ở ngoài cửa, mà trong sảnh Thiên Vân cũng chỉ còn lại Diệp Hiên và thanh niên trước mắt.
- Diệp Hiên? Cổ võ tông sư?
Thanh Long mỉm cười đứng dậy, không ngừng nhìn Diệp Hiên từ trên xuống dưới.
- Xem ra anh chính là người phụ trách Vũ An Ti?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
...
Trong lúc Thiết Lực và Linh Lung đang lo lắng chờ đợi, cũng đã qua một tiếng đồng hồ, trong phòng Thiên Vân cũng không truyền ra bất kỳ động tĩnh nào, điều này cũng làm cho hai người bọn họ không biết bên trong đó đang xảy ra chuyện gì.
Thiên vân sảnh đại cửa bị đẩy ra, Diệp Hiên lại nhẹ nhàng đi ra, hắn ta thản nhiên liếc mắt nhìn Thiết Lực và Linh Lung, sau đó cũng không quay đầu lại mà là đi ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
- Hai người vào đi.
Giữa lúc hai người Thiết Lực đang kinh ngạc, trong phòng Thiên Vân truyền đến giọng nói yếu ớt của Thanh Long, điều này cũng làm cho hai người nhanh chóng bước vào trong.
- Tổ trưởng Thanh Long... anh... anh đây là...?
Thiết Lực khiếp sợ lên tiếng, những gì anh ta nhìn thấy cực kỳ kinh người.
Trong sảnh Thiên Vân.
Sắc mặt Thanh Long tái nhợt, khóe miệng không cầm được mà tràn ra máu, quanh người càng nở rộ khí tức cực kỳ yếu ớt, hiển nhiên là bị thương nặng.
- Truyền lệnh của Thanh Long tôi, từ hôm nay trở đi Diệp Hiên chính là khách khanh của tổ địa Vũ An Ti chúng ta, cậu ta có bất kỳ yêu cầu gì, nhất định phải cố gắng hết sức tự thỏa mãn cậu ấy.
Thanh Long đưa hai cánh tay chống mặt bàn đứng dậy, giọng nói tuy suy yếu, nhưng lại như đinh đóng cột, không để cho người khác nghi vấn.
Chẳng qua là khi hắn tuyên bố mệnh lệnh này, hai người Thiết Lực đều hoảng sợ không thôi, đôi mắt nhìn Thanh Long càng là đầy quái dị.
Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Vũ An Ti tổng cộng có tám bộ, Thanh Long chính là tổ trưởng tổ Địa, ở Vũ An Ti cũng là nhân vật hết sức quan trọng, nhưng chính là nhân vật như vậy, thái độ lúc này lại làm cho hai người cực kỳ không hiểu được.
Toàn bộ Vũ An Ti cũng chỉ có mười vị khách khanh, ngoại trừ hai vị do Ti trưởng Vũ An ti giới thiệu, còn lại mỗi tổ thiết lập một chức vị khách khanh.
Chức vị này không phải chuyện đùa, chính là nghe điều không cần nghe lệnh, nói thẳng ra thì chính là khách khanh tự do, không chịu Vũ An Ti quản thúc, nhưng bản thân lại có quyền lợi cực lớn.
Mà khách khanh tổ địa không đủ mười lăm người, hôm nay Thanh Long đem cái vị trí này cho Diệp Hiên, chuyện này làm cho hai người Thiết Lực khiếp sợ tột cùng.
- Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đem mệnh lệnh của tôi truyền lại tổng bộ.
Lúc hai người Thiết Lực sững sờ, Thanh Long lại nghiêm nghị nói.
- Được, Thanh Long đại nhân.
Hai người Thiết Lực nhanh chóng tỉnh dậy, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức rời khỏi sảnh Thiên Vân đi truyền đạt lệnh của Thanh Long.
Trong sảnh Thiên Vân.
Khi hai người Thiết Lực rời khỏi, Thanh Long cũng không khống chế được tâm tình kích động của mình nữa, lúc này cơ thể đều run rẩy, sắc mặt càng có chút ửng hồng.
- Tiên thiên... Không ngờ là Tiên Thiên võ giả trong truyền thuyết... Sư... Sư tôn... thầy thấy không... Thế gian này thật sự có Tiên Thiên võ giả mà thầy nói!
Thanh Long run giọng tự nói, đôi mắt càng chảy ra hai hàng lệ.
Không có ai biết Thanh Long vừa mới trải qua cái gì, càng không có ai biết vì sao hắn ta lại kích động như thế, chỉ là bởi vì cái mệnh lệnh này của Thanh Long truyền lại cho tổng bộ Vũ An Ti đã trực tiếp làm cho cả Vũ An Ti xảy ra rung động cực lớn.
...
Bích Vân Hiên, biệt thự số chín.
Diệp Hiên ngồi dựa trên ghế xô-pha, trước người là một tờ giấy chứng nhận, mở tấm giấy chứng nhận này ra, một cái Quốc Huy hình rồng đập vào mắt, trên đầu giấy chứng nhận là một hàng chữ nhỏ.
Tính danh: Diệp Hiên.
Quân hàm: Lục quân thượng tá.
Chức vụ: Khách khanh tổ địa Vũ An Ti.
Nhìn tờ giấy chứng nhận trước mắt, sắc mặt Diệp Hiên khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc, không ngờ Thanh Long lại an bài cho mình một quân hàm Thượng tá.
Phải biết rằng ở trong Hạ quốc, quân nhân có địa vị cực cao, bọn họ chính là người bảo vệ quốc gia, càng là được nhân dân Hạ quốc tôn kính, Thanh Long cho cậu ta cái quân hàm này, trong đó cũng rất có hàm ý.
- Để tôi ra sức vì nước sao?
Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Linh Lung hỏi.
- Nếu như hắn ta thực sự là cổ võ Tông sư, đương nhiên phải mời chào gia nhập vào Vũ An Ti chúng ta rồi, nếu như hắn ta không phải, lại còn làm bị thương người của tôi....
Thanh Long lười biếng lên tiếng, những gì trong miệng cũng không có tiếp tục nói hết, chỉ là khí tức quanh người chợt lạnh lại.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Hiên đã nhiều ngày rất nhàn rỗi, mỗi ngày ở nhà nếm một chút trà, xem một ít sách cổ, ngoại trừ Trác Quân Đình ngẫu nhiên tới cửa ân cần thăm hỏi ra thì cũng không có chuyện gì khác.
Kỳ thực, Diệp Hiên đã chuẩn bị đi kinh đô trước, chỉ là hắn đang chờ Vũ An Ti tới tìm mình, dù sao mình cũng đã đánh trọng thương người của Vũ An Ti, nhưng thời gian trôi qua dài như vậy đối phương cũng không có nhúc nhích, hiển nhiên chuyện này cũng không bình thường.
Chỉ khi xử lý tốt tất cả mọi chuyện, Diệp Hiên mới có thể an tâm rời khỏi thành phố Giang Nam.
Một ngày này, một lá thư được đặt trước mặt Diệp Hiên, khi hắn xem xong nội dung, nụ nười liền hiện ra theo khóe miệng.
- Tới nhanh.
Diệp Hiên cười khẽ một tiếng, lá thư trong tay trực tiếp hóa thành tro tàn.
...
Vọng Nguyệt Lâu.
Khi Diệp Hiên vừa rồi bước vào nơi đây, Thiết Lực và Linh Lung cũng nhanh chóng ra chào đón.
- Diệp tiên sinh, Thanh Long đại nhân đang ở sảnh Thiên Vân đợi ngài.
Thiết Lực đưa tay ra dấu xin mời, trên khuôn mặt cũng không nhìn ra có bất kỳ biến hóa nào.
Sảnh Thiên Vân.
Thiết Lực vừa đẩy cửa phòng ra, Diệp Hiên cũng bước tiến vào phòng trong, Thiết Lực trực tiếp đóng cửa lại, yên lặng chờ ở ngoài cửa, mà trong sảnh Thiên Vân cũng chỉ còn lại Diệp Hiên và thanh niên trước mắt.
- Diệp Hiên? Cổ võ tông sư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Long mỉm cười đứng dậy, không ngừng nhìn Diệp Hiên từ trên xuống dưới.
- Xem ra anh chính là người phụ trách Vũ An Ti?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
...
Trong lúc Thiết Lực và Linh Lung đang lo lắng chờ đợi, cũng đã qua một tiếng đồng hồ, trong phòng Thiên Vân cũng không truyền ra bất kỳ động tĩnh nào, điều này cũng làm cho hai người bọn họ không biết bên trong đó đang xảy ra chuyện gì.
Thiên vân sảnh đại cửa bị đẩy ra, Diệp Hiên lại nhẹ nhàng đi ra, hắn ta thản nhiên liếc mắt nhìn Thiết Lực và Linh Lung, sau đó cũng không quay đầu lại mà là đi ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
- Hai người vào đi.
Giữa lúc hai người Thiết Lực đang kinh ngạc, trong phòng Thiên Vân truyền đến giọng nói yếu ớt của Thanh Long, điều này cũng làm cho hai người nhanh chóng bước vào trong.
- Tổ trưởng Thanh Long... anh... anh đây là...?
Thiết Lực khiếp sợ lên tiếng, những gì anh ta nhìn thấy cực kỳ kinh người.
Trong sảnh Thiên Vân.
Sắc mặt Thanh Long tái nhợt, khóe miệng không cầm được mà tràn ra máu, quanh người càng nở rộ khí tức cực kỳ yếu ớt, hiển nhiên là bị thương nặng.
- Truyền lệnh của Thanh Long tôi, từ hôm nay trở đi Diệp Hiên chính là khách khanh của tổ địa Vũ An Ti chúng ta, cậu ta có bất kỳ yêu cầu gì, nhất định phải cố gắng hết sức tự thỏa mãn cậu ấy.
Thanh Long đưa hai cánh tay chống mặt bàn đứng dậy, giọng nói tuy suy yếu, nhưng lại như đinh đóng cột, không để cho người khác nghi vấn.
Chẳng qua là khi hắn tuyên bố mệnh lệnh này, hai người Thiết Lực đều hoảng sợ không thôi, đôi mắt nhìn Thanh Long càng là đầy quái dị.
Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Vũ An Ti tổng cộng có tám bộ, Thanh Long chính là tổ trưởng tổ Địa, ở Vũ An Ti cũng là nhân vật hết sức quan trọng, nhưng chính là nhân vật như vậy, thái độ lúc này lại làm cho hai người cực kỳ không hiểu được.
Toàn bộ Vũ An Ti cũng chỉ có mười vị khách khanh, ngoại trừ hai vị do Ti trưởng Vũ An ti giới thiệu, còn lại mỗi tổ thiết lập một chức vị khách khanh.
Chức vị này không phải chuyện đùa, chính là nghe điều không cần nghe lệnh, nói thẳng ra thì chính là khách khanh tự do, không chịu Vũ An Ti quản thúc, nhưng bản thân lại có quyền lợi cực lớn.
Mà khách khanh tổ địa không đủ mười lăm người, hôm nay Thanh Long đem cái vị trí này cho Diệp Hiên, chuyện này làm cho hai người Thiết Lực khiếp sợ tột cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đem mệnh lệnh của tôi truyền lại tổng bộ.
Lúc hai người Thiết Lực sững sờ, Thanh Long lại nghiêm nghị nói.
- Được, Thanh Long đại nhân.
Hai người Thiết Lực nhanh chóng tỉnh dậy, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức rời khỏi sảnh Thiên Vân đi truyền đạt lệnh của Thanh Long.
Trong sảnh Thiên Vân.
Khi hai người Thiết Lực rời khỏi, Thanh Long cũng không khống chế được tâm tình kích động của mình nữa, lúc này cơ thể đều run rẩy, sắc mặt càng có chút ửng hồng.
- Tiên thiên... Không ngờ là Tiên Thiên võ giả trong truyền thuyết... Sư... Sư tôn... thầy thấy không... Thế gian này thật sự có Tiên Thiên võ giả mà thầy nói!
Thanh Long run giọng tự nói, đôi mắt càng chảy ra hai hàng lệ.
Không có ai biết Thanh Long vừa mới trải qua cái gì, càng không có ai biết vì sao hắn ta lại kích động như thế, chỉ là bởi vì cái mệnh lệnh này của Thanh Long truyền lại cho tổng bộ Vũ An Ti đã trực tiếp làm cho cả Vũ An Ti xảy ra rung động cực lớn.
...
Bích Vân Hiên, biệt thự số chín.
Diệp Hiên ngồi dựa trên ghế xô-pha, trước người là một tờ giấy chứng nhận, mở tấm giấy chứng nhận này ra, một cái Quốc Huy hình rồng đập vào mắt, trên đầu giấy chứng nhận là một hàng chữ nhỏ.
Tính danh: Diệp Hiên.
Quân hàm: Lục quân thượng tá.
Chức vụ: Khách khanh tổ địa Vũ An Ti.
Nhìn tờ giấy chứng nhận trước mắt, sắc mặt Diệp Hiên khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc, không ngờ Thanh Long lại an bài cho mình một quân hàm Thượng tá.
Phải biết rằng ở trong Hạ quốc, quân nhân có địa vị cực cao, bọn họ chính là người bảo vệ quốc gia, càng là được nhân dân Hạ quốc tôn kính, Thanh Long cho cậu ta cái quân hàm này, trong đó cũng rất có hàm ý.
- Để tôi ra sức vì nước sao?
Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro