Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Như Người Dưng...

Manh Manh Đát Tiểu Mập

2024-09-10 01:26:44

Chỉ là đối với những lời nghị luận của những người thường này, Diệp Hiên cũng không thèm để ý, hiện tại hắn đang hao hụt huyết khí, thức ăn trước mặt chính là bổ sung tốt nhất đối với hắn.

Dao nĩa đều dùng, đều là các mặt hàng tinh tế, Diệp Hiên ăn cũng không nhanh, nhưng rất nghiêm túc, mỗi một phần thịt bò đều bị hắn ăn sạch, trực tiếp hóa thành một làn nguyên khí nhè nhẹ ở bụng, tuy những nguyên khí này cũng không phải là rất nhiều, nhưng dù ít vẫn còn hơn không.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một giờ trôi qua, đống thức ăn trước mặt Diệp Hiên cũng đang dần dần vơi đi, mà giờ khắc này chính là thời gian ăn cơm, người lui tới với nhà hàng cũng dần dần nhiều lên.

- Thanh Trúc, tôi đã đặt chỗ ngồi tốt, mời tới bên này.

Chợt, một giọng nam ấm áp vang lên, từ bên ngoài đi vào một đôi thanh niên nam nữ, nam mặt như quan ngọc, tựa như Phan An (*) tại thế, người mặc một bộ âu phục không rẻ, đang mỉm cười đối với cô gái ở bên cạnh.

[*Người đẹp trai rất nổi tiếng của Trung Quốc cổ đại].

Một cô gái với mái tóc đen dài, da thịt trắng như ngà voi, trên khuôn mặt không có trang điểm chút nào, đôi mắt khép mở tựa như tinh thần lóe lên, trong lúc nhìn quanh làm cho người ta có một loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng với khí chất kinh diễm, gần giống như Cửu Thiên Tiên Nữ trong truyền thuyết.

Quần anh tụ hội, Kim Đồng Ngọc Nữ, tựa như chính là những lời mô tả dành cho đôi thanh niên nam nữ này, trong một không gian như thế, cũng chỉ có bọn họ mới xứng như vậy.

Vắng vẻ, không chút âm thanh nào, khi đôi nam nữ bước vào nhà hàng, trực tiếp làm cho toàn bộ khách hàng đang dùng bữa dừng lại, đôi mắt nhìn về cặp đôi này là càng đầy sự tự ti.

Phan Tử Ngọc nhìn ăn tình cảnh trong phòng, trong mắt xẹt qua vẻ đắc ý, hắn ta là đại công tử nhà họ Phan, bất luận đi tới nơi nào cũng đều được người khác chú ý, hắn rất hưởng thụ cái ánh mắt hâm mộ đối với mình này.

Huống hồ hôm nay nữ thần bên người rốt cục cũng đồng ý đi ăn với mình, cái này làm sao lại không khiến cho nội tâm của hắn ta cảm thấy kích thích được?

Bỗng nhiên!

Khi nhà hàng yên lặng, một hồi âm thanh mút nhai từ từ truyền đến, tuy âm thanh cũng không quá lớn, nhưng ngay lúc toàn bộ nhà hàng đang lặng yên như thế này, cái âm thanh kia lại có chút chói tai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ừm?

Phan Tử Ngọc nhíu mày một cái, ánh mắt bay thẳng đến nguồn âm thanh, đập vào mi mắt đương nhiên chính là Diệp Hiên đang miệng lớn ăn miếng thịt bò.

- Hừ, thật đúng là loại người nào cũng có.

Phan Tử Ngọc bất mãn hừ lạnh, trên mặt lóe ra vẻ khó coi sau đó rất nhanh biến mất, sau đó muốn mời Hạ Thanh Trúc đi đến chỗ mình đã đặt trước, nhưng khi hắn ta thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Thanh Trúc, cả người tức thì dại ra.

Phan Tử Ngọc thấy cái gì?

Thời khắc này, đôi mắt như ánh sao của Hạ Thanh Trúc đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên đang dùng bữa, cơ thể cô càng đang không ngừng run rẩy, đôi môi đỏ hồng lúc đầu lúc này đã tái nhợt, chứng minh trong lòng cô kích động đến trình độ nào.

Một bước, hai bước, ba bước...

Hạ Thanh Trúc không biết mình đã đi bao lâu, nhưng cô vẫn đi tới trước mắt Diệp Hiên, khi cô nhìn thấy gò má Diệp Hiên hé mở, cả người tựa như đánh mất linh hồn.

Tuy Diệp Hiên đang dùng bữa ăn, nhưng khi thần thức cảm ứng, tự nhiên biết có người đang đi tới chỗ mình, điều này cũng làm cho hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người kia.

Khoảnh khắc liếc mắt nhìn lên, tâm tư hỗn loạn, lúc ánh mắt Diệp Hiên và Hạ Thanh Trúc mắt tiếp xúc nhau, thời gian ngay lúc này tựa như chợt dừng lại.

Kinh ngạc, giật mình, còn có chút tự giễu!

Những tâm tình này xẹt qua ở trong mắt Diệp Hiên, làm thế nào hắn cũng không ngờ, chẳng qua vừa đến kinh đô, nhưng lại bất chợt nhìn thấy cô gái đã từng là thanh mai trúc mã của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Anh... anh không có chết?

Hạ Thanh Trúc cực lực bình ổn nhưng tâm tình lại vô cùng kích động, cô muốn mình tỉnh táo một chút, nhưng âm thanh trong miệng lại không cầm được mà khẽ run.

- Bốn năm không gặp, em vẫn xinh đẹp như xưa.

Lúc này, Diệp Hiên khôi phục lại bình tĩnh, tất cả tâm tình phức tạp trong mắt đều đã biến mất, âm thanh cũng hiện ra vẻ bình thản.

- Diệp... Diệp Hiên... làm sao anh còn sống được?

Hạ Thanh Trúc giống như nhớ tới cái đêm muộn cô rời khỏi bệnh viện Giang Nam kia, khuôn mặt tinh xảo có chút tái đi.

- Có thể mạng anh tốt, ông trời đều không muốn nhận.

Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, lần nữa cắt tảng thịt bò trong dĩa, không ngừng đưa vào trong miệng.

- Phải, bất kể như thế nào, anh cũng là con trai nối dõi của Diệp gia, năm đó cha anh cũng sẽ không muốn thấy anh chết, nhất định đi tìm bác sĩ tốt chất cho anh phải không?

Đôi mắt Hạ Thanh Trúc lập tức sáng lên, giống như đã đoán được nguyên nhân Diệp Hiên vẫn còn sống.

Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn cứ yên lặng không một tiếng động, có thể ở trong mắt Hạ Thanh Trúc, Diệp Hiên hiển nhiên là chỉ biết cam chịu.

Bốn năm sau gặp lại, hai người giống như đã quên đi thời khắc chia ly ở bệnh viện năm đó, qua vài câu ân cần thăm hỏi, nỗi lòng kích động lúc đầu trong lòng Hạ Thanh Trúc cũng dần dần ổn định lại.

Bởi vì Hạ Thanh Trúc phát hiện, hai người cũng không thể trở về như trước được nữa, gần giống như người xa lạ một hỏi một đáp, mà điều này cũng làm cho trong lòng cô cảm thấy thoải mái, đối đãi với Diệp Hiên như một người bạn bình thường, khí chất trong trẻo lạnh lùng cũng dần dần nổi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Số ký tự: 0