Vũ An Ti Đến (1...
Manh Manh Đát Tiểu Mập
2024-09-10 01:26:44
- Anh.
Diệp Hiên vừa vào cửa, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh Nhi trắng bệch, cuống quít đi tới chỗ Diệp Hiên, mà ở sau lưng cô lại có một thanh niên mặt sắc lạnh lùng nghiêm nghị, đang ở yên lặng nhìn kỹ Diệp Hiên.
- Linh nhi, em vào phòng trước.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Anh, anh ta là Bắc Xuyên bang....
Diệp Linh Nhi lo lắng lên tiếng, như không chờ cô nói xong, Diệp Hiên đã cắt ngang, nói:
- Đi đi.
Diệp Hiên vừa dứt lời, trong mắt Diệp Linh Nhi lại có vẻ âu lo, nhưng vẫn nghe theo lời Diệp Hiên, trở lại phòng của mình.
- Cậu là Diệp Tiên Sinh?
Thanh niên bước chậm tới chỗ Diệp Hiên, trực tiếp lấy ra một tấm thiệp vàng đưa cho Diệp Hiên, nói:
- Bang chủ chúng tôi ngưỡng mộ Diệp Tiên Sinh đã lâu, mời ngài ba ngày sau đến Vọng Nguyệt Lâu tụ họp một chút.
Nhận lấy tấm thiệp vàng, Diệp Hiên vẫn chưa xem, thuận tay ném ngoài lên trên bàn, mà điều này cũng làm cho thanh niên nghĩ lầm Diệp Hiên không dám phó ước, trên khuôn mặt càng hiện lên nụ cười nhạt, nói:
- Hy vọng Diệp Tiên Sinh có thể đại giá quang lâm, nếu không thì bác sĩ Hạ Thu... Ha hả!
Thanh niên nói xong, cũng không ngừng lại, trực tiếp xoay người rời khỏi Diệp gia, cho đến khi người này biến khỏi mắt Diệp Hiên, Diệp Hiên từ đầu đến cuối cũng chưa trả lời.
Đông —— đông —— Đùng!
Diệp Hiên nắm chặt tay, sắc mặt bình tĩnh lạ thường, chỉ là hai tròng mắt khép mở, một tia sáng đỏ lóe lên một cái rồi biến mất, cho đến khi Diệp Hiên ngồi một lúc lâu, cũng chưa hề đụng tới tấm thiệp vàng trên bàn.
Bắc Xuyên bang có thể tìm tới cửa, hiển nhiên đã tra rõ ràng lai lịch của hắn, càng là bắt nhốt Hạ Thu tới uy hiếp hắn, hiển nhiên anh em Lý gia chết, đối phương cũng đã biết là hắn làm.
Chỉ là…. Diệp Hiên hắn cũng không có thật sự đặt Bắc Xuyên bang ở trong mắt, điều thật sự làm cho hắn có chút cố kỵ, chính là con vật khổng lồ Hạ quốc này.
Diệp Hiên cũng không phải một người lỗ mãng, còn có tu vi tuyệt đối mạnh mẽ, trước năm tuổi càng là sống tại Diệp gia ở kinh đô, cũng biết rất nhiều bí mật người thường không biết.
Thế giới này có Cổ Võ Giả, còn có một chút Dị Năng Giả, mà con vật khổng lồ Hạ quốc này, càng nắm chắc bộ môn thần bí này hơn để ước thúc những Cổ Võ Giả cùng Dị Năng Giả.
Diệp Hiên rất hiểu rõ, đã Bắc Xuyên bang có thể tra được hắn, bộ môn thần bí của Hạ quốc cũng tuyệt không phải ngồi không, chỉ sợ sớm đã chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Nếu như Diệp Hiên cần mẫn nhưng một mình, cũng sẽ không đem ngoài đặt trong mắt, chỉ là trong nhà còn có mẹ và em gái, nếu như hắn thật chống đối cùng những này bộ môn thần bí này, chỉ sợ sẽ liên luỵ đến người nhà trong đó.
Dù sao đối phương cũng đại biểu cho Hạ quốc, nếu thật nằm ở mặt đối lập, hiển nhiên đây không phải là điều mà Diệp Hiên muốn thấy.
Nghĩ tới đây, Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, có thể đây chính là nỗi khổ vạn trượng hồng trần mà hư ảnh nói, cũng là vì nguyên nhân cực lực gì không cho hắn trở về nhân gian.
Tản ra tâm tư trong lòng, Diệp Hiên cười một tiếng, trong mắt cũng không bất kỳ sầu lo gì, tuy hắn không muốn đụng chạm cùng những bộ môn thần bí này, nhưng cũng không đại biểu hắn Diệp Hiên sợ bọn họ, thân là một người trên phàm nhân, nếu như bọn họ thức thời, tự nhiên bình an vô sự.
Nhưng nếu muốn đối địch cùng hắn, nói không chừng Diệp Hiên sẽ đem chuyện mình hóa thành Bất Tử Thiên Tôn để cho một số người biết, cái gì gọi là khủng bố thật sự.
Siêu thoát khỏi phàm nhân, lục dục vô tình, chưởng quản quyền sinh sát, danh hào Bất Tử Thiên Tôn, nếu không phải không bỏ được chuyện phàm trần, Diệp Hiên sớm gia nhập Tiên Giới, đi tìm thứ mà sâu trong tim mình mong muốn.
- Anh, anh không thể đi.
Không biết gì, Diệp Linh Nhi từ trong phòng đi ra, hiển nhiên những gì vừa rồi thanh niên kia đã nói, đều bị cô nghe lọt vào trong tai, điều này cũng làm cho cô cực lực muốn khuyên lơn Diệp Hiên.
- Chuyện của anh, em đừng hỏi, chuyện này cũng đừng nói cho mẹ, để mẹ khỏi lo lắng, đây là thư thông báo trúng tuyển của trường Thiên Lam, ngày mai em phải đi đến trường học báo cáo.
Diệp Hiên thuận tay đưa thư thông báo trúng tuyển cho Diệp Linh Nhi rồi xoay người trở về trong phòng.
Vọng Nguyệt Lâu, ở vào trung tâm thành phố Giang Nam, tại toàn bộ thành phố Giang Nam mà nói, Vọng Nguyệt Lâu là một nhà hàng năm sao mang tính biểu tượng, càng là nơi tiêu tiền trong mắt người nghèo, trong đó có cơ sở giải trí hoàn thiện, chuyên môn tiếp đãi một ít người có địa vị.
Ở chỗ này, chỉ có thứ bạn không tưởng tượng nổi, không có chuyện Vọng Nguyệt Lâu không làm được, chỉ cần bạn có tiền, nơi đây có thể tự thỏa mãn mọi yêu cầu của bạn.
Mà Vọng Nguyệt Lâu nổi danh như thế này, không chỉ có là phục vụ chu đáo, càng bởi vì tuyệt đối không có ai dám nháo sự ở chỗ này, bởi vì ông chủ phía sau quán rượu này chính là Vũ Quân.
Vũ Quân, bang chủ Bắc Xuyên bang, càng một cao thủ cổ võ, tu vi bước vào tầng Ám Kình, ở toàn bộ thành phố Giang Nam mà nói, cũng tuyệt đối đứng ở trước top mười.
Vọng Nguyệt Lâu, sảnh Thiên Vân.
Thức ăn phong phú bày đầy cả một bàn tròn, mùi rượu thơm nồng ở phiêu đãng sảnh Thiên Vân, Vũ Quân ngồi ở vị trí đầu não, hai bên chính là hơn mười thuộc hạ, đang ở lẳng lặng đợi Diệp Hiên đến.
Vũ Quân híp hai mắt lại, sắc mặt không có một gợn sóng, chỉ là đang dùng ngón tay trỏ gõ bàn, âm thanh không ngừng quanh quẩn ở sảnh Thiên Vân.
- Lão đại, cậu ta tới.
Một tên thuộc hạ bước nhanh tới đường vào sảnh Thiên Vân.
- Mời hắn vào.
Vũ Quân trực tiếp phân phó cho thuộc hạ.
Chỉ chốc lát, cửa sảnh Thiên Vân bị đẩy ra, sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, bước chậm vào trong sảnh Thiên Vân.
- Ha ha!
Nhìn thấy Diệp Hiên xuất hiện, Vũ Quân cười to đứng dậy, nghênh đón Diệp Hiên, nói:
- Ngưỡng mộ Diệp Tiên Sinh đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là nhân trung chi long (*), xin mời ngồi.
(*) Rồng trong loài người.
Cũng không gặp nhau là đánh đấm, cũng không sát khí nghiêm trọng túc như dự đoán, Vũ Quân tựa như nhìn thấy bạn già bao năm không gặp, thời khắc này lại hơi lộ ra vẻ thân thiết.
Diệp Hiên vừa vào cửa, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh Nhi trắng bệch, cuống quít đi tới chỗ Diệp Hiên, mà ở sau lưng cô lại có một thanh niên mặt sắc lạnh lùng nghiêm nghị, đang ở yên lặng nhìn kỹ Diệp Hiên.
- Linh nhi, em vào phòng trước.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Anh, anh ta là Bắc Xuyên bang....
Diệp Linh Nhi lo lắng lên tiếng, như không chờ cô nói xong, Diệp Hiên đã cắt ngang, nói:
- Đi đi.
Diệp Hiên vừa dứt lời, trong mắt Diệp Linh Nhi lại có vẻ âu lo, nhưng vẫn nghe theo lời Diệp Hiên, trở lại phòng của mình.
- Cậu là Diệp Tiên Sinh?
Thanh niên bước chậm tới chỗ Diệp Hiên, trực tiếp lấy ra một tấm thiệp vàng đưa cho Diệp Hiên, nói:
- Bang chủ chúng tôi ngưỡng mộ Diệp Tiên Sinh đã lâu, mời ngài ba ngày sau đến Vọng Nguyệt Lâu tụ họp một chút.
Nhận lấy tấm thiệp vàng, Diệp Hiên vẫn chưa xem, thuận tay ném ngoài lên trên bàn, mà điều này cũng làm cho thanh niên nghĩ lầm Diệp Hiên không dám phó ước, trên khuôn mặt càng hiện lên nụ cười nhạt, nói:
- Hy vọng Diệp Tiên Sinh có thể đại giá quang lâm, nếu không thì bác sĩ Hạ Thu... Ha hả!
Thanh niên nói xong, cũng không ngừng lại, trực tiếp xoay người rời khỏi Diệp gia, cho đến khi người này biến khỏi mắt Diệp Hiên, Diệp Hiên từ đầu đến cuối cũng chưa trả lời.
Đông —— đông —— Đùng!
Diệp Hiên nắm chặt tay, sắc mặt bình tĩnh lạ thường, chỉ là hai tròng mắt khép mở, một tia sáng đỏ lóe lên một cái rồi biến mất, cho đến khi Diệp Hiên ngồi một lúc lâu, cũng chưa hề đụng tới tấm thiệp vàng trên bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bắc Xuyên bang có thể tìm tới cửa, hiển nhiên đã tra rõ ràng lai lịch của hắn, càng là bắt nhốt Hạ Thu tới uy hiếp hắn, hiển nhiên anh em Lý gia chết, đối phương cũng đã biết là hắn làm.
Chỉ là…. Diệp Hiên hắn cũng không có thật sự đặt Bắc Xuyên bang ở trong mắt, điều thật sự làm cho hắn có chút cố kỵ, chính là con vật khổng lồ Hạ quốc này.
Diệp Hiên cũng không phải một người lỗ mãng, còn có tu vi tuyệt đối mạnh mẽ, trước năm tuổi càng là sống tại Diệp gia ở kinh đô, cũng biết rất nhiều bí mật người thường không biết.
Thế giới này có Cổ Võ Giả, còn có một chút Dị Năng Giả, mà con vật khổng lồ Hạ quốc này, càng nắm chắc bộ môn thần bí này hơn để ước thúc những Cổ Võ Giả cùng Dị Năng Giả.
Diệp Hiên rất hiểu rõ, đã Bắc Xuyên bang có thể tra được hắn, bộ môn thần bí của Hạ quốc cũng tuyệt không phải ngồi không, chỉ sợ sớm đã chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Nếu như Diệp Hiên cần mẫn nhưng một mình, cũng sẽ không đem ngoài đặt trong mắt, chỉ là trong nhà còn có mẹ và em gái, nếu như hắn thật chống đối cùng những này bộ môn thần bí này, chỉ sợ sẽ liên luỵ đến người nhà trong đó.
Dù sao đối phương cũng đại biểu cho Hạ quốc, nếu thật nằm ở mặt đối lập, hiển nhiên đây không phải là điều mà Diệp Hiên muốn thấy.
Nghĩ tới đây, Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, có thể đây chính là nỗi khổ vạn trượng hồng trần mà hư ảnh nói, cũng là vì nguyên nhân cực lực gì không cho hắn trở về nhân gian.
Tản ra tâm tư trong lòng, Diệp Hiên cười một tiếng, trong mắt cũng không bất kỳ sầu lo gì, tuy hắn không muốn đụng chạm cùng những bộ môn thần bí này, nhưng cũng không đại biểu hắn Diệp Hiên sợ bọn họ, thân là một người trên phàm nhân, nếu như bọn họ thức thời, tự nhiên bình an vô sự.
Nhưng nếu muốn đối địch cùng hắn, nói không chừng Diệp Hiên sẽ đem chuyện mình hóa thành Bất Tử Thiên Tôn để cho một số người biết, cái gì gọi là khủng bố thật sự.
Siêu thoát khỏi phàm nhân, lục dục vô tình, chưởng quản quyền sinh sát, danh hào Bất Tử Thiên Tôn, nếu không phải không bỏ được chuyện phàm trần, Diệp Hiên sớm gia nhập Tiên Giới, đi tìm thứ mà sâu trong tim mình mong muốn.
- Anh, anh không thể đi.
Không biết gì, Diệp Linh Nhi từ trong phòng đi ra, hiển nhiên những gì vừa rồi thanh niên kia đã nói, đều bị cô nghe lọt vào trong tai, điều này cũng làm cho cô cực lực muốn khuyên lơn Diệp Hiên.
- Chuyện của anh, em đừng hỏi, chuyện này cũng đừng nói cho mẹ, để mẹ khỏi lo lắng, đây là thư thông báo trúng tuyển của trường Thiên Lam, ngày mai em phải đi đến trường học báo cáo.
Diệp Hiên thuận tay đưa thư thông báo trúng tuyển cho Diệp Linh Nhi rồi xoay người trở về trong phòng.
Vọng Nguyệt Lâu, ở vào trung tâm thành phố Giang Nam, tại toàn bộ thành phố Giang Nam mà nói, Vọng Nguyệt Lâu là một nhà hàng năm sao mang tính biểu tượng, càng là nơi tiêu tiền trong mắt người nghèo, trong đó có cơ sở giải trí hoàn thiện, chuyên môn tiếp đãi một ít người có địa vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở chỗ này, chỉ có thứ bạn không tưởng tượng nổi, không có chuyện Vọng Nguyệt Lâu không làm được, chỉ cần bạn có tiền, nơi đây có thể tự thỏa mãn mọi yêu cầu của bạn.
Mà Vọng Nguyệt Lâu nổi danh như thế này, không chỉ có là phục vụ chu đáo, càng bởi vì tuyệt đối không có ai dám nháo sự ở chỗ này, bởi vì ông chủ phía sau quán rượu này chính là Vũ Quân.
Vũ Quân, bang chủ Bắc Xuyên bang, càng một cao thủ cổ võ, tu vi bước vào tầng Ám Kình, ở toàn bộ thành phố Giang Nam mà nói, cũng tuyệt đối đứng ở trước top mười.
Vọng Nguyệt Lâu, sảnh Thiên Vân.
Thức ăn phong phú bày đầy cả một bàn tròn, mùi rượu thơm nồng ở phiêu đãng sảnh Thiên Vân, Vũ Quân ngồi ở vị trí đầu não, hai bên chính là hơn mười thuộc hạ, đang ở lẳng lặng đợi Diệp Hiên đến.
Vũ Quân híp hai mắt lại, sắc mặt không có một gợn sóng, chỉ là đang dùng ngón tay trỏ gõ bàn, âm thanh không ngừng quanh quẩn ở sảnh Thiên Vân.
- Lão đại, cậu ta tới.
Một tên thuộc hạ bước nhanh tới đường vào sảnh Thiên Vân.
- Mời hắn vào.
Vũ Quân trực tiếp phân phó cho thuộc hạ.
Chỉ chốc lát, cửa sảnh Thiên Vân bị đẩy ra, sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, bước chậm vào trong sảnh Thiên Vân.
- Ha ha!
Nhìn thấy Diệp Hiên xuất hiện, Vũ Quân cười to đứng dậy, nghênh đón Diệp Hiên, nói:
- Ngưỡng mộ Diệp Tiên Sinh đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là nhân trung chi long (*), xin mời ngồi.
(*) Rồng trong loài người.
Cũng không gặp nhau là đánh đấm, cũng không sát khí nghiêm trọng túc như dự đoán, Vũ Quân tựa như nhìn thấy bạn già bao năm không gặp, thời khắc này lại hơi lộ ra vẻ thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro