Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Giả (2)
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Mười phút sau, cảnh sát vẫn không đến, đàn em tiểu đệ lại đến thêm năm người, toàn bộ đều ngồi trong quán ăn, quán ăn vốn dĩ không lớn, lập tức trở nên hơi chen chúc.
Một đám học sinh cấp ba, nhìn thấy cảnh tượng này, có mấy bạn học nhát gan sợ phiền phức đã bắt đầu đánh trông lui quân.
"Tưởng Dao, mẹ tớ gọi cho tớ, bảo tỷ trở về có việc, xin lỗi, tớ phải đi trước." Một học sinh nữ đeo mắt kính đứng lên nói, ánh mắt cũng không dám nhìn Tưởng Dao.
Những bạn học khác đều vẻ mặt khinh thường nhìn học sinh nữ kia, điện thoại của cô ấy cơ bản không có reo lên.
Trong mắt Tưởng Dao lóe lên sự thất vọng, thường nói hoạn nạn gặp chân tình, câu nói này quả nhiên không sai!
"Ừ, đã có việc thì về trước đi, đi đường cẩn thận!" Tưởng Dao Cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Đúng tôi, cha tớ bảo tớ buổi chiều về sớm một chút, phải đi đến nhà bà ngoại tớ, xin lỗi Dao Dao, tớ cũng phải đi trước!" Một học sinh nam cũng đi theo, nói với Tưởng Dao một câu, cúi đầu, vội vàng rời đi.
"Hèn nhát!"
Chu Hào bỗng nhiên tức giận mắng một tiếng, đồng thời, cũng tức giận quát: "Còn ai muốn đi nữa thì đúng ra! Nhà Dao Dao gặp nạn, ai cũng chạy nhanh hơn thở, còn có tình bạn cái gì? Hôm nay chỉ cần rời đi giữa chừng, sau này đừng nói quen biết Chu Hào tôi!"
Nguy hiểm trước mặt, dũng cảm đứng ra, hành vi này của Chu Hào, lập tức nhận được ánh mắt kính nể của một đám học sinh.
Ngay cả Tưởng Dao cũng cảm kích nhìn Chu Hào: "Chu Hào, cám ơn cậu!"
Lý Cường vội vàng phối hợp nói: "Chu Hào nói rất đúng, lúc này mới có thể cho chúng ta thấy sự trân quý của tình nghĩa bạn học, nếu ai dám bỏ đi, đợi sau khi khai giảng, tôi nhất định sẽ khiến người đó thanh bại danh liệt trong trường!"
Lần này, không ai còn dám kiếm cớ chạy trốn nữa, nếu như chuyện hôm nay lan truyền trong trường học, vậy sau này thật sự không cần lăn lộn ở trường học nữa.
"Anh Hào nghĩa bạc vân thiên(*), sau này Triệu Lâm tôi sẽ đi theo cậu!" Một tên học sinh nam vốn dĩ vẫn luôn nịnh bợ Chu Hào, ngang nhiên vuốt mông ngựa Chu Hào.
(*) Hành động có ý nghĩa, tình nghĩa lớn đến nỗi che cả mây trời
"Chu Hào, hay!" Đa số học sinh nào đều giơ ngón cái với Chu Hào.
Thời lớp mười hai, là thời đơn thuần, cũng dễ xúc động nhất, cũng là thời dễ bị người khác đầu độc nhất.
Hai người Chu Hào và Lý Cường kẻ xướng người họa, lập tức thu hoạch được ấn tượng tốt của phần lớn bạn học. Chuyện vừa rồi cố ý chèn ép Trần Mặc, lại bị Trần Mặc vả mặt, đã bị đám người chủ động xem nhẹ đi.
Chu Hào, thành công lật lại một ván!
Lúc đầu bởi vì bao lì xì một ngàn kia, Trần Mặc gần như trở thành tiêu điểm trong đám người nhưng so với chuyện Chu Hào làm vào giờ phút này, cái bao lì xì của Trần Mặc, cơ bản không đáng nhắc tới.
Không ai tiếp tục chú ý Trần Mặc, ngay cả Triệu Cương và mấy tên bạn học có mối quan hệ tương đối tốt với Trần Mặc, cũng là vẻ mặt kính nể nhìn Chu Hào, thầm nghĩ trong lòng: "Rất nghĩa khí!"
Chu Hào đắc ý nhìn Trần Mặc, phát hiện Trần Mặc ngồi ở đó vẻ mặt không có biểu cảm gì, xem ra Trần Mặc đã bị mình đả kích, không khỏi càng thêm hăng hải.
"Dao Dao, cậu đừng lo, những người này tớ biết, mặc dù ở hai đầu con đường này, nhưng cha mẹ tớ cũng có thể nói chuyện với anh ta, xem ở mặt mũi cha mẹ tớ, anh ta sẽ không làm khó nhà cậu."
Tưởng Dao lập tức vui mừng: "Thật sao? Vậy thật cám ơn cậu!"
Ngay cả Tưởng Dao cũng cám ơn mình, Chu Hào mở cờ trong bụng, đắc ý nhìn về phía Trần Mặc: "Không cần khách sáo, chuyện nhỏ mà thôi, Chu Hào tớ không giống với một số người, đưa một cái bao lì xì còn cố ý chơi đủ trò gian trá như vậy, giống như sợ người khác không biết!"
Câu nói này, dụng ý quá mức rõ ràng, chỉ thẳng tên Trần Mặc!
"Anh Hào mới là anh hùng thật sự, những cái thủ đoạn nhỏ kia so với chuyện hiện tại anh làm, cơ bản không đáng nhắc tới." Lý Cường thừa cơ vuốt mông ngựa.
Những bạn học khác cũng ầmí gật đầu phụ họa, Trần Mặc lại một lần nữa bị đám người khinh thường.
Đám người Triệu Cương vì bất bình thay cho Trần Mặc, nhưng bất đắc dĩ là hiện tại Hy vọng của Chu Hào đã đạt đến đỉnh điểm, há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói cái gì.
Tưởng Dao khẽ nhíu mày, mặc dù cô ấy muốn mượn thế lực nhà Chi Hào, nhưng lại không đồng ý Chu Hào thừa cơ nhục nhã Trần Mặc.
Ngay khi Tưởng Dao chuẩn bị lên tiếng thanh minh cho Trần Mặc, Trần Mặc chợt mở miệng: "Cậu nói thêm một câu nữa, một tay tôi sẽ đập chết cậu!"
Giọng nói lạnh như băng, giống như từ trên chín tầng trời truyền xuống!
Trần Mặc thật sự tức giận rồi!
Một đám học sinh cấp ba, nhìn thấy cảnh tượng này, có mấy bạn học nhát gan sợ phiền phức đã bắt đầu đánh trông lui quân.
"Tưởng Dao, mẹ tớ gọi cho tớ, bảo tỷ trở về có việc, xin lỗi, tớ phải đi trước." Một học sinh nữ đeo mắt kính đứng lên nói, ánh mắt cũng không dám nhìn Tưởng Dao.
Những bạn học khác đều vẻ mặt khinh thường nhìn học sinh nữ kia, điện thoại của cô ấy cơ bản không có reo lên.
Trong mắt Tưởng Dao lóe lên sự thất vọng, thường nói hoạn nạn gặp chân tình, câu nói này quả nhiên không sai!
"Ừ, đã có việc thì về trước đi, đi đường cẩn thận!" Tưởng Dao Cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Đúng tôi, cha tớ bảo tớ buổi chiều về sớm một chút, phải đi đến nhà bà ngoại tớ, xin lỗi Dao Dao, tớ cũng phải đi trước!" Một học sinh nam cũng đi theo, nói với Tưởng Dao một câu, cúi đầu, vội vàng rời đi.
"Hèn nhát!"
Chu Hào bỗng nhiên tức giận mắng một tiếng, đồng thời, cũng tức giận quát: "Còn ai muốn đi nữa thì đúng ra! Nhà Dao Dao gặp nạn, ai cũng chạy nhanh hơn thở, còn có tình bạn cái gì? Hôm nay chỉ cần rời đi giữa chừng, sau này đừng nói quen biết Chu Hào tôi!"
Nguy hiểm trước mặt, dũng cảm đứng ra, hành vi này của Chu Hào, lập tức nhận được ánh mắt kính nể của một đám học sinh.
Ngay cả Tưởng Dao cũng cảm kích nhìn Chu Hào: "Chu Hào, cám ơn cậu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Cường vội vàng phối hợp nói: "Chu Hào nói rất đúng, lúc này mới có thể cho chúng ta thấy sự trân quý của tình nghĩa bạn học, nếu ai dám bỏ đi, đợi sau khi khai giảng, tôi nhất định sẽ khiến người đó thanh bại danh liệt trong trường!"
Lần này, không ai còn dám kiếm cớ chạy trốn nữa, nếu như chuyện hôm nay lan truyền trong trường học, vậy sau này thật sự không cần lăn lộn ở trường học nữa.
"Anh Hào nghĩa bạc vân thiên(*), sau này Triệu Lâm tôi sẽ đi theo cậu!" Một tên học sinh nam vốn dĩ vẫn luôn nịnh bợ Chu Hào, ngang nhiên vuốt mông ngựa Chu Hào.
(*) Hành động có ý nghĩa, tình nghĩa lớn đến nỗi che cả mây trời
"Chu Hào, hay!" Đa số học sinh nào đều giơ ngón cái với Chu Hào.
Thời lớp mười hai, là thời đơn thuần, cũng dễ xúc động nhất, cũng là thời dễ bị người khác đầu độc nhất.
Hai người Chu Hào và Lý Cường kẻ xướng người họa, lập tức thu hoạch được ấn tượng tốt của phần lớn bạn học. Chuyện vừa rồi cố ý chèn ép Trần Mặc, lại bị Trần Mặc vả mặt, đã bị đám người chủ động xem nhẹ đi.
Chu Hào, thành công lật lại một ván!
Lúc đầu bởi vì bao lì xì một ngàn kia, Trần Mặc gần như trở thành tiêu điểm trong đám người nhưng so với chuyện Chu Hào làm vào giờ phút này, cái bao lì xì của Trần Mặc, cơ bản không đáng nhắc tới.
Không ai tiếp tục chú ý Trần Mặc, ngay cả Triệu Cương và mấy tên bạn học có mối quan hệ tương đối tốt với Trần Mặc, cũng là vẻ mặt kính nể nhìn Chu Hào, thầm nghĩ trong lòng: "Rất nghĩa khí!"
Chu Hào đắc ý nhìn Trần Mặc, phát hiện Trần Mặc ngồi ở đó vẻ mặt không có biểu cảm gì, xem ra Trần Mặc đã bị mình đả kích, không khỏi càng thêm hăng hải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dao Dao, cậu đừng lo, những người này tớ biết, mặc dù ở hai đầu con đường này, nhưng cha mẹ tớ cũng có thể nói chuyện với anh ta, xem ở mặt mũi cha mẹ tớ, anh ta sẽ không làm khó nhà cậu."
Tưởng Dao lập tức vui mừng: "Thật sao? Vậy thật cám ơn cậu!"
Ngay cả Tưởng Dao cũng cám ơn mình, Chu Hào mở cờ trong bụng, đắc ý nhìn về phía Trần Mặc: "Không cần khách sáo, chuyện nhỏ mà thôi, Chu Hào tớ không giống với một số người, đưa một cái bao lì xì còn cố ý chơi đủ trò gian trá như vậy, giống như sợ người khác không biết!"
Câu nói này, dụng ý quá mức rõ ràng, chỉ thẳng tên Trần Mặc!
"Anh Hào mới là anh hùng thật sự, những cái thủ đoạn nhỏ kia so với chuyện hiện tại anh làm, cơ bản không đáng nhắc tới." Lý Cường thừa cơ vuốt mông ngựa.
Những bạn học khác cũng ầmí gật đầu phụ họa, Trần Mặc lại một lần nữa bị đám người khinh thường.
Đám người Triệu Cương vì bất bình thay cho Trần Mặc, nhưng bất đắc dĩ là hiện tại Hy vọng của Chu Hào đã đạt đến đỉnh điểm, há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói cái gì.
Tưởng Dao khẽ nhíu mày, mặc dù cô ấy muốn mượn thế lực nhà Chi Hào, nhưng lại không đồng ý Chu Hào thừa cơ nhục nhã Trần Mặc.
Ngay khi Tưởng Dao chuẩn bị lên tiếng thanh minh cho Trần Mặc, Trần Mặc chợt mở miệng: "Cậu nói thêm một câu nữa, một tay tôi sẽ đập chết cậu!"
Giọng nói lạnh như băng, giống như từ trên chín tầng trời truyền xuống!
Trần Mặc thật sự tức giận rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro