Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Giao Dịch (1)
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Trần Mặc đi qua, ngồi xổm trước quầy hàng của vị đạo sĩ kia, tuỳ ý lật qua lật lại mấy thứ trên quầy hàng.
"Cặp ngọc thạch Sư Tử này bao nhiêu tiền?"
Vị đạo sĩ thản nhiên im lặng một chút, giống như cảm thấy Trần Mặc còn rất trẻ, không giống người mua, không yên lòng trả lời: "Một ngàn."
"Vậy bức hoạ này thì sao?" Trần Mặc chỉ vào một bác sĩ nữ đồ hỏi.
"Mô phỏng theo danh tác của Đường Dần, một ngàn."
"Vậy tảng đá này thì sao?" Trần Mặc chỉ vào phía sau cùng quầy hàng, ở góc xó xỉnh không dễ bị phát hiện kia, có một hòn đá kỳ quái màu xanh to bằng miệng bát.
Nhìn vị trí trưng bày viên đá này, giống như là dùng để đè vải bố, không được chủ nhân coi trọng.
"Cái đó là do đạo sĩ tôi nhặt được ở trên núi, cảm thấy đặc biệt, liền mang về, nếu như cậu muốn, tôi có thể tặng lại cho cậu, nhưng mà cậu phải nói cho tôi biết hòn đá kia có thể làm được cái gì?" Đạo sĩ nhìn Trần Mặc, trong mắt hiện ra ánh sáng.
Trần Mặc có chút kinh ngạc, mình đã rất cẩn thận rồi, không nghĩ tới vẫn bị đạo sĩ phát hiện ra mánh khoé.
Mục tiêu của Trần Mặc, chính là hòn đá kỳ lạ màu xanh kia, mặc dù nhìn bên ngoài chính là một hòn đá bình thường, nhưng Trần Mặc có thể cảm nhận được bên trong nó có chứa đựng nguyên lục đất trời.
Hòn đá này, mọi người đều chỉ nhìn bên ngoài, ví dụ như Bạch ngọc Hoà Điền ngọc (*), bên trong chứa đựng nguyên lực đất trời thực ra ít đến đáng thương. Thậm chí có những ngọc cơ bản không có chút nguyên lục đất trời tý nào, mặc dù được điêu khắc thành trang sức xinh đẹp, tinh xảo để đeo trên người, thì đối với thân thể không có chút ích lợi gì.
(*) Có tên gọi khác là Dương chi Ngọc, có phẩm chất cấp thượng đẳng nhất trong các loại Bạch ngọc, Hoà Điền ngọc: Ngọc được sản xuất ở Hoà Điền, Trung Quốc
Trái lại những viên ngọc nhìn thấy rất xấu kia, lại chứa đựng nguyên lực đất trời, đối với con người trái lại có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Hòn đá màu xanh này, chính là ngọc thạch chứa đựng nguyên lực đất trời hiếm thấy, mà lượng chứa đựng nguyên lực đất trời còn vô cùng nhiều, so với mong đợi ban đầu của Trần Mặc thì cao hơn rất nhiều.
Đương nhiên, bên trong ngọc thạch chứa đựng nguyên lực đất trời càng nhiên, thì Tụ Linh trận được bố trí ra có hiệu quả càng tốt.
Trần Mặc nhìn thấy ngọc thạch màu xanh kia được trưng bày ở góc xó xỉnh cho rằng đạo sĩ kia cơ bảng không quá coi trọng, vốn định đầu cơ trục lợi, âm thầm mua khối ngọc thạch kia. Nhưng mà, Trần Mặc vẫn quá xem thường đạo sĩ này.
Trần Mặc nhìn đạo sĩ, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn thế mà không nhìn thấy tâm tư của đạo sĩ này? Hơn nữa, trên người đạo sĩ này không có chút linh lực dao động nào, đích xác là người bình thường không thể nghi ngờ, nếu không phải đạo sĩ này trong tâm không có tạp niệm thì chính là lòng dạ cực sâu (*).
(*)Ý chỉ người gian xảo, khôn ngoan
"Thành giao!" Trần Mặc quả quyết đồng ý, nhưng lại tăng thêm một điều kiện: "Tôi có thể nói cho ông biết tác dụng của hòn đá kia, nhưng ông phải nói cho tôi biết, ông phát hiện hòn đá này ở chỗ nào!"
Đạo sĩ nhìn Trần Mặc, hơi suy tư một lát, gật đầu nói: "Có thể!"
Nói xong, đạo sĩ đứng lên, thuần thục thu dọn quầy hàng, lấy hòn đá màu xanh kia đưa cho Trần Mặc: "Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, cậu đi theo tôi!"
Trần Mặc nhận lấy hòn đá, trong tay ước lượng, đủ để hắn bố trí một Tụ Linh trận, hơn nữa còn thừa không ít. Đợi đến khi hắn đột phá tầng hai Ngưng Khí, còn có thể dùng ngọc thạch còn lại, chế tạo một vài ngọc bội hộ thân đơn giản.
Đạo sĩ dẫn Trần Mặc đi vào một nhà lầu dân cư cũ nát.
Lầu năm, nhà đạo sĩ, ở phòng ba.
Mở cửa phòng, đạo sĩ này ra dấu mời vào: "Vào đi!"
Trần Mặc gật đầu, đánh giá xung quanh nhà đạo sĩ.
"Tuỳ tiện ngồi!"
Đạo sĩ nói xong, buông bao bố lớn đựng những thứ đồ cổ, tranh chữ kia xuống, sau đó mở tủ ra, cầm túi trà, đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Bố trí trong nhà đạo sĩ rất kỳ lạ, trên vách tường treo đầy tranh chữ, Trần Mặc đối với mấy cái này không hiểu lắm, nhưng dựa theo ánh mắt của hắn, có thể nhìn ra hai trong số bức tranh đó có hơi thở xa xưa.
Trên tủ của phòng bếp, trên tủ đựng sách, trưng đủ loại đồ ngọc cổ, nhìn thấy mà hoa mắt, nhưng mà trên những vật kia, Trần Mặc lại không cảm nhận được chút nguyên lực đất trời nào.
"Đây đều là đồ cổ sưu tầm, cậu có cảm thấy hứng thú hay không?" Đạo sĩ pha trà xong, hỏi Trần Mặc vẫn đứng trong phòng khách nhìn như cũ.
Trần Mặc lắc đầu, đi lại, ngồi đối diện đạo sĩ: "Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với hòn đá kia, nhất là loại tảng đá thiên nhiên chưa từng được điêu khắc."
Đạo sĩ cười khổ: "Vậy thì khó rồi, một hòn đá quái lạ màu xanh kia, là trước kia tôi lên núi hái thuốc chú ý, nên mang về."
Trần Mặc bình tĩnh hỏi: "Ngọn núi nào? Trên núi có nhiều hòn đá như vậy không?"
Đạo sĩ lắc đầu: "Không nhiều, tôi chỉ phát hiện một hòn này. Lúc đó tôi phát hiện cây thuốc kia, vậy mà sinh trưởng trên hòn đả quái lạ màu xanh này, nên tôi cảm thấy hòn đá đó có chút đặc biệt, nên mang về theo."
Hòn đá kia chứa đựng nguyên lực đất trời, thúc đẩy cây thuốc sinh trưởng cũng không có gì lạ, trong lòng Trần Mặc thoải mái hơn, xem ra đạo sĩ phát hiện ra hòn đá xanh này, đơn thuần là ngẫu nhiên.
"Cậu còn chưa nói cho tôi biết, hòn đá đó có tác dụng gì?" Đạo sĩ nhấp một ngụm trà, chăm chú nhìn Trần Mặc hỏi.
Trần Mặc khẳng định không thể ăn ngay nói thật, thân phận người tu tiên tạm thời không thể bại lộ.
"Thực ra tôi chơi đổ thạch (*), tôi nhìn thấy chất lượng tảng đá kia không tệ, rất có thể mở được nguyên liệu tốt, cho nên liền muốn cầm đi đổ thạch một lần, liều một lần!"
(*) Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thủy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây.
Đạo sĩ cười một tiếng: "Xem như cậu không muốn nói, cũng không cần lấy lý do này lừa gạt tôi, mặc dù tôi không hiểu đổ thạch, nhưng cái thứ này chỉ to như vậy, liếc mắt liền có thể nhìn ra ngay, có thể mở ra được cái thứ gì tốt chứ?"
Trần Mặc nhíu mày, đạo sĩ này hiểu được rất nhiều. Nhưng trong lúc nhất thời hắn không nghĩ ra được lý do nào tốt, chỉ có thể tỏ vẻ kiên trì: "Lời tôi nói chính là thật."
Đạo sĩ bỗng nhiên cười thần bí: "Cậu thanh niên, nếu như cầu nguyện ý nói ra tác dụng chân chính của hòn đả này, tôi có thể dùng một bí mật đổi cho cậu. Lúc trước tôi ở chỗ đó, phát hiện hòn đá kia."
Trần Mặc có chút rung động, theo hắn biết, chỗ có thể dựng dục ra khối ngọc thạch này, khẳng định là một chỗ có linh khí cực kỳ dồi dào, nếu như ở chỗ đó tu luyện, khẳng định sẽ đạt được thành tựu lớn.
Hơn nữa không chừng chỗ kia còn dùng dục ra thiên tài địa bảo khác, đạo sĩ này là người trần mắt thịt, khẳng định không phát hiện được.
"Cặp ngọc thạch Sư Tử này bao nhiêu tiền?"
Vị đạo sĩ thản nhiên im lặng một chút, giống như cảm thấy Trần Mặc còn rất trẻ, không giống người mua, không yên lòng trả lời: "Một ngàn."
"Vậy bức hoạ này thì sao?" Trần Mặc chỉ vào một bác sĩ nữ đồ hỏi.
"Mô phỏng theo danh tác của Đường Dần, một ngàn."
"Vậy tảng đá này thì sao?" Trần Mặc chỉ vào phía sau cùng quầy hàng, ở góc xó xỉnh không dễ bị phát hiện kia, có một hòn đá kỳ quái màu xanh to bằng miệng bát.
Nhìn vị trí trưng bày viên đá này, giống như là dùng để đè vải bố, không được chủ nhân coi trọng.
"Cái đó là do đạo sĩ tôi nhặt được ở trên núi, cảm thấy đặc biệt, liền mang về, nếu như cậu muốn, tôi có thể tặng lại cho cậu, nhưng mà cậu phải nói cho tôi biết hòn đá kia có thể làm được cái gì?" Đạo sĩ nhìn Trần Mặc, trong mắt hiện ra ánh sáng.
Trần Mặc có chút kinh ngạc, mình đã rất cẩn thận rồi, không nghĩ tới vẫn bị đạo sĩ phát hiện ra mánh khoé.
Mục tiêu của Trần Mặc, chính là hòn đá kỳ lạ màu xanh kia, mặc dù nhìn bên ngoài chính là một hòn đá bình thường, nhưng Trần Mặc có thể cảm nhận được bên trong nó có chứa đựng nguyên lục đất trời.
Hòn đá này, mọi người đều chỉ nhìn bên ngoài, ví dụ như Bạch ngọc Hoà Điền ngọc (*), bên trong chứa đựng nguyên lực đất trời thực ra ít đến đáng thương. Thậm chí có những ngọc cơ bản không có chút nguyên lục đất trời tý nào, mặc dù được điêu khắc thành trang sức xinh đẹp, tinh xảo để đeo trên người, thì đối với thân thể không có chút ích lợi gì.
(*) Có tên gọi khác là Dương chi Ngọc, có phẩm chất cấp thượng đẳng nhất trong các loại Bạch ngọc, Hoà Điền ngọc: Ngọc được sản xuất ở Hoà Điền, Trung Quốc
Trái lại những viên ngọc nhìn thấy rất xấu kia, lại chứa đựng nguyên lực đất trời, đối với con người trái lại có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Hòn đá màu xanh này, chính là ngọc thạch chứa đựng nguyên lực đất trời hiếm thấy, mà lượng chứa đựng nguyên lực đất trời còn vô cùng nhiều, so với mong đợi ban đầu của Trần Mặc thì cao hơn rất nhiều.
Đương nhiên, bên trong ngọc thạch chứa đựng nguyên lực đất trời càng nhiên, thì Tụ Linh trận được bố trí ra có hiệu quả càng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mặc nhìn thấy ngọc thạch màu xanh kia được trưng bày ở góc xó xỉnh cho rằng đạo sĩ kia cơ bảng không quá coi trọng, vốn định đầu cơ trục lợi, âm thầm mua khối ngọc thạch kia. Nhưng mà, Trần Mặc vẫn quá xem thường đạo sĩ này.
Trần Mặc nhìn đạo sĩ, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn thế mà không nhìn thấy tâm tư của đạo sĩ này? Hơn nữa, trên người đạo sĩ này không có chút linh lực dao động nào, đích xác là người bình thường không thể nghi ngờ, nếu không phải đạo sĩ này trong tâm không có tạp niệm thì chính là lòng dạ cực sâu (*).
(*)Ý chỉ người gian xảo, khôn ngoan
"Thành giao!" Trần Mặc quả quyết đồng ý, nhưng lại tăng thêm một điều kiện: "Tôi có thể nói cho ông biết tác dụng của hòn đá kia, nhưng ông phải nói cho tôi biết, ông phát hiện hòn đá này ở chỗ nào!"
Đạo sĩ nhìn Trần Mặc, hơi suy tư một lát, gật đầu nói: "Có thể!"
Nói xong, đạo sĩ đứng lên, thuần thục thu dọn quầy hàng, lấy hòn đá màu xanh kia đưa cho Trần Mặc: "Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, cậu đi theo tôi!"
Trần Mặc nhận lấy hòn đá, trong tay ước lượng, đủ để hắn bố trí một Tụ Linh trận, hơn nữa còn thừa không ít. Đợi đến khi hắn đột phá tầng hai Ngưng Khí, còn có thể dùng ngọc thạch còn lại, chế tạo một vài ngọc bội hộ thân đơn giản.
Đạo sĩ dẫn Trần Mặc đi vào một nhà lầu dân cư cũ nát.
Lầu năm, nhà đạo sĩ, ở phòng ba.
Mở cửa phòng, đạo sĩ này ra dấu mời vào: "Vào đi!"
Trần Mặc gật đầu, đánh giá xung quanh nhà đạo sĩ.
"Tuỳ tiện ngồi!"
Đạo sĩ nói xong, buông bao bố lớn đựng những thứ đồ cổ, tranh chữ kia xuống, sau đó mở tủ ra, cầm túi trà, đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Bố trí trong nhà đạo sĩ rất kỳ lạ, trên vách tường treo đầy tranh chữ, Trần Mặc đối với mấy cái này không hiểu lắm, nhưng dựa theo ánh mắt của hắn, có thể nhìn ra hai trong số bức tranh đó có hơi thở xa xưa.
Trên tủ của phòng bếp, trên tủ đựng sách, trưng đủ loại đồ ngọc cổ, nhìn thấy mà hoa mắt, nhưng mà trên những vật kia, Trần Mặc lại không cảm nhận được chút nguyên lực đất trời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây đều là đồ cổ sưu tầm, cậu có cảm thấy hứng thú hay không?" Đạo sĩ pha trà xong, hỏi Trần Mặc vẫn đứng trong phòng khách nhìn như cũ.
Trần Mặc lắc đầu, đi lại, ngồi đối diện đạo sĩ: "Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với hòn đá kia, nhất là loại tảng đá thiên nhiên chưa từng được điêu khắc."
Đạo sĩ cười khổ: "Vậy thì khó rồi, một hòn đá quái lạ màu xanh kia, là trước kia tôi lên núi hái thuốc chú ý, nên mang về."
Trần Mặc bình tĩnh hỏi: "Ngọn núi nào? Trên núi có nhiều hòn đá như vậy không?"
Đạo sĩ lắc đầu: "Không nhiều, tôi chỉ phát hiện một hòn này. Lúc đó tôi phát hiện cây thuốc kia, vậy mà sinh trưởng trên hòn đả quái lạ màu xanh này, nên tôi cảm thấy hòn đá đó có chút đặc biệt, nên mang về theo."
Hòn đá kia chứa đựng nguyên lực đất trời, thúc đẩy cây thuốc sinh trưởng cũng không có gì lạ, trong lòng Trần Mặc thoải mái hơn, xem ra đạo sĩ phát hiện ra hòn đá xanh này, đơn thuần là ngẫu nhiên.
"Cậu còn chưa nói cho tôi biết, hòn đá đó có tác dụng gì?" Đạo sĩ nhấp một ngụm trà, chăm chú nhìn Trần Mặc hỏi.
Trần Mặc khẳng định không thể ăn ngay nói thật, thân phận người tu tiên tạm thời không thể bại lộ.
"Thực ra tôi chơi đổ thạch (*), tôi nhìn thấy chất lượng tảng đá kia không tệ, rất có thể mở được nguyên liệu tốt, cho nên liền muốn cầm đi đổ thạch một lần, liều một lần!"
(*) Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thủy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây.
Đạo sĩ cười một tiếng: "Xem như cậu không muốn nói, cũng không cần lấy lý do này lừa gạt tôi, mặc dù tôi không hiểu đổ thạch, nhưng cái thứ này chỉ to như vậy, liếc mắt liền có thể nhìn ra ngay, có thể mở ra được cái thứ gì tốt chứ?"
Trần Mặc nhíu mày, đạo sĩ này hiểu được rất nhiều. Nhưng trong lúc nhất thời hắn không nghĩ ra được lý do nào tốt, chỉ có thể tỏ vẻ kiên trì: "Lời tôi nói chính là thật."
Đạo sĩ bỗng nhiên cười thần bí: "Cậu thanh niên, nếu như cầu nguyện ý nói ra tác dụng chân chính của hòn đả này, tôi có thể dùng một bí mật đổi cho cậu. Lúc trước tôi ở chỗ đó, phát hiện hòn đá kia."
Trần Mặc có chút rung động, theo hắn biết, chỗ có thể dựng dục ra khối ngọc thạch này, khẳng định là một chỗ có linh khí cực kỳ dồi dào, nếu như ở chỗ đó tu luyện, khẳng định sẽ đạt được thành tựu lớn.
Hơn nữa không chừng chỗ kia còn dùng dục ra thiên tài địa bảo khác, đạo sĩ này là người trần mắt thịt, khẳng định không phát hiện được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro