Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Huyền Thiên Thă...
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Trần Mặc nhớ kỹ, lần khủng hoảng kinh tế kia rất nhanh liền được mẹ hắn hóa giải, người An gia vô cùng chán nản, nhưng rốt cuộc cũng không kéo mặt mũi xuống để An Khả Duyệt đi giao du lại với Trần Mặc.
Sau này cha mẹ Trần Mặc đều mất, gia cảnh sa sút, Mai Đình càng cảm thấy may mắn bản thân bà ta năm đó lựa chọn sáng suốt đến cỡ nào.
An Thủ Nghĩa còn đỡ, khi Trần Mặc nghèo khổ, thường xuyên giúp đỡ, nhưng Mai Đình lại trái ngược với nịnh nọt trước kia, chê bai, chế giễu, nhục nhã, đả kích Trần Mặc.
Cuối cùng, An Khả Duyệt cũng dần dần cắt đứt liên lạc với Trần Mặc, sau này trong một lần họp lớp, Trần Mặc tình cờ nghe được, An Khả Duyệt rốt cuộc đã gả cho người trong lòng của cô ta - Trịnh Nguyên Hạo, song túc song phi, trở thành một đôi rất nhiều bạn học hâm mộ.
Trong đám người, thiếu niên tuấn tú bị những người khác vây xung quanh, mỉm cười, trêu chọc: "Có lẽ bạn học Trần Mặc phát huy cực kỳ tốt, đã sớm làm xong đề thi."
Đám người cười nhạo một trận, mọi người đều biết Trần Mặc học chả ra sao, thi chưa bao giờ vượt qua mức điểm chuẩn, sao có thể đã làm xong đề thi sớm? Người này rõ ràng đang xỉ nhục Trần Mặc!
"Anh Hạo sáng suốt!"
Hai tên thiếu niên vội vàng vuốt mông ngựa, ánh mắt đầy sự trêu chọc ác liệt nhìn Trần Mặc.
Vẻ mặt Trần Mặc không chút thay đổi nào, nhìn về thiếu niên nói chuyện lúc nãy kia, trong mắt lóe lên một tia xem thường.
Trịnh Nguyên Hạo, là con trai một của phó chủ tịch thành phố Vũ Châu, tình địch số một thời học sinh của hắn, vẫn luôn chèn ép Trần Mặc.
Khi cha mẹ Trần Mặc còn mạnh khỏe thì còn tốt một chút, sau này gia cảnh Trần Mặc suy sát, Trịnh Nguyên Hạo càng làm nghiêm trọng thêm, từng bước ép Trần Mặc vào đường cùng.
Khóe miệng Trần Mặc có có chút cong lên, trong đầu lặng lẽ thì thầm, Trịnh Nguyên Hạo? Hy vọng kiếp này mày đừng để tạo thất vọng!
Trần Mặc không để ý đến An Khả Duyệt và mấy người khiêu khích hắn, ánh mắt đảo qua đám người, cuối cùng dùng trên người một cô gái có chút ngây ngô có chút thẹn thùng đứng bên cạnh An Khả Duyệt. Cô ấy bây giờ, đang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Mặc.
Tưởng Dao, một người con trong gia đình buôn bán nhỏ bình thường, tính tình hiền lành, bởi vì Trần Mặc trong lúc vô tình cứu cô ấy trong tay mấy kẻ bá vương trong trường học (*), cho nên trong lòng có ấn tượng tốt với Trần Mặc.
(*) Những học sinh quậy phá trong trường
Kiếp trước, khi Trần Mặc phong quang(*), cô ấy lặng lẽ mừng thầm. Khi Trần Mặc nghèo khổ, cô ấy cũng không rời bỏ. Chỉ tiếc là kiếp trước Trần Mặc bị An Khả Duyệt mê hoặc đôi mắt, không nhìn thấy sự trả giá của Tưởng Dao, mãi đến khi tự sát mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
(*) Ý chỉ giàu sang
Hiện tại Tưởng Dao có thể bởi vì dậy thì trễ, không xuất chúng, nhưng đường nét xinh đẹp chú định cô ấy chính là một cô gái xinh đẹp. Trần Mặc nhớ, sau khi Tưởng Dao lên đại học, trực tiếp trở thành hoa khôi sánh vai với An Khả Duyệt.
Nhìn thấy Trần Mặc vậy mà không để ý đến mình, An giáo hoa khẽ nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ: "Nếu như không phải mẹ tôi bảo tôi giữ mối quan hệ với cậu, loại thiếu gia ăn chơi trác táng như cậu, tôi mới không thèm để ý đâu."
Chốc lát, có chút không vui lại nói một câu: "Trần Mặc, tôi đang hỏi cậu đó?"
Nhìn thấy An Khả Duyệt tức giận, bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Trần Mặc, An giáo hoa đang hỏi cậu đó!"
Nếu là Trần Mặc của kiếp trước, lúc này khẳng định sẽ xin lỗi An Khả Duyệt, sau đó giống như một con chó dỗ ngọt cho An Khả Duyệt vui vẻ, nhưng là
lần này...
Khóe miệng Trần Mặc kéo ra một nụ cười quái lạ.
"Dao Dao, kỳ thi lần này phát huy như thế nào?" Nhìn Tưởng Dao, Trần Mặc dịu dàng mỉm cười.
Tưởng Dạo giật mình, cô ấy không nghĩ đến Trần Mặc vậy mà không để ý đến An Khả Duyệt, ngược lại đi nói chuyện với cô ấy.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tưởng Dao.
Một cô gái bình thường vẫn luôn sống khiêm tốn lập tức không biết làm thế nào, cúi đầu xuống, đỏ mặt, giọng nói nhỏ như muỗi vo ve: "Cũng không tệ lám."
Trần Mặc bỗng nhiên đứng dậy, đi lên vuốt tóc rối trước trận Tưởng Dao, giống như anh trai đối xử với em gái, cười nói: "Vậy là được rồi, nếu như cậu có thể thi lọt top 10 toàn lớp, tớ có món quà bí mật cho cậu!"
"Thật sao?" Tưởng Dao trở nên kích động, bỗng nhiên ý thức được thái độ của Trần Mặc đối với mình quá mức thân mật, vội vàng cúi đầu xuống, lui về sau một bước, gương mặt cũng đã đỏ hết cổ.
Trần Mặc cười ha ha một tiếng: "Được rồi, tớ còn có việc, đi trước đây, ba ngày sau gặp lại! Nếu như gặp phải khó khăn gì, nhớ gọi điện cho tớ."
Dựa theo ký ức của Trần Mặc, không bao lâu sau, nhà Tưởng Dao sắp phải gặp một vấn đề lớn, xém chút nữa nhà tan cửa nát, nhờ có Lý Tố Phương trong lúc vô tình phát hiện được, mới hóa giải giúp nhà cô ấy.
Đời này Trần Mặc đã trọng sinh, đương nhiên không thể để chuyện như vậy xảy ra được.
Chính vào ba ngày sau, chính là ngày có công bố kết quả thi, Trần Mặc nhở, ngày đó cũng xảy ra một chuyện lớn làm thay đổi cả đời người của hắn.
Nhìn Trần Mặc nhanh chân rời đi, An Khả Duyệt khẽ cắn răng, mặc dù cô ta không để ý đến thái độ của Trần Mặc đối với mình, nhưng lần thức nhất bị Trần Mặc làm lơ, khiến vị thiên chi kiêu nữ quen được nam sinh nâng niu trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy mất mác một trận.
Đồng thời, cô ta còn có chút kinh ngạc, bởi vì vừa rồi trong nháy mắt đó, cô ta cảm thấy Trần Mặc giống như có chút khác biệt.
Tiểu đệ của Trịnh Nguyên Hạo bắt đầu bất bình thay An Khả Duyệt và Trịnh Nguyên Hạo.
"Hừ, kiêu căng! Lại dám không nhìn An giáo hoa và anh Hạo!"
"Có làm ra vẻ mà thôi, chỉ bằng nó, có tư cách gì so với anh Hạo!"
"Đúng đấy, tôi thấy Trần Mặc này là cố ý và đã mẻ không sợ rơi (*), muốn thu hút sự chú ý của An giáo hoa, loại mánh khóe này, ở cấp 2 tôi đã dùng
rồi."
(*) Cái bình đã bị mẻ rồi thì không cần giữ cẩn thận nữa, ý chỉ những người vô trách nhiệm, không cầu tiến
Trịnh Nguyên Hạo vẫn không lên tiếng, ánh mắt từ đầu đến cưới vẫn chưa từng dời đi khỏi người An Khả Duyệt, về phần xem thường của Trần Mặc, Trịnh Nguyên Hạo cơ bản không để trong lòng.
Một con người thì so đo với một con chó dại làm cái gì!
Hiện tại hành vi của Trần Mặc trong mắt hắn, không thể nghi ngờ chính là một con chó bị ép đến điên.
Tưởng Dao có chút lo lắng nhìn về phía An Khả Duyệt, cẩn thận nói: "Khả Duyệt, cậu sẽ không giận tổ chứ?"
An Khả Duyệt lấy lại tinh thần, nhìn Tưởng Dao, nghẹn ngào cười, nói: "Đồ ngốc này, sao tớ lại giận cậu chứ? Chúng ta chính là chị em tốt, đi, tớ mời cậu uống trà sữa!"
Sau này cha mẹ Trần Mặc đều mất, gia cảnh sa sút, Mai Đình càng cảm thấy may mắn bản thân bà ta năm đó lựa chọn sáng suốt đến cỡ nào.
An Thủ Nghĩa còn đỡ, khi Trần Mặc nghèo khổ, thường xuyên giúp đỡ, nhưng Mai Đình lại trái ngược với nịnh nọt trước kia, chê bai, chế giễu, nhục nhã, đả kích Trần Mặc.
Cuối cùng, An Khả Duyệt cũng dần dần cắt đứt liên lạc với Trần Mặc, sau này trong một lần họp lớp, Trần Mặc tình cờ nghe được, An Khả Duyệt rốt cuộc đã gả cho người trong lòng của cô ta - Trịnh Nguyên Hạo, song túc song phi, trở thành một đôi rất nhiều bạn học hâm mộ.
Trong đám người, thiếu niên tuấn tú bị những người khác vây xung quanh, mỉm cười, trêu chọc: "Có lẽ bạn học Trần Mặc phát huy cực kỳ tốt, đã sớm làm xong đề thi."
Đám người cười nhạo một trận, mọi người đều biết Trần Mặc học chả ra sao, thi chưa bao giờ vượt qua mức điểm chuẩn, sao có thể đã làm xong đề thi sớm? Người này rõ ràng đang xỉ nhục Trần Mặc!
"Anh Hạo sáng suốt!"
Hai tên thiếu niên vội vàng vuốt mông ngựa, ánh mắt đầy sự trêu chọc ác liệt nhìn Trần Mặc.
Vẻ mặt Trần Mặc không chút thay đổi nào, nhìn về thiếu niên nói chuyện lúc nãy kia, trong mắt lóe lên một tia xem thường.
Trịnh Nguyên Hạo, là con trai một của phó chủ tịch thành phố Vũ Châu, tình địch số một thời học sinh của hắn, vẫn luôn chèn ép Trần Mặc.
Khi cha mẹ Trần Mặc còn mạnh khỏe thì còn tốt một chút, sau này gia cảnh Trần Mặc suy sát, Trịnh Nguyên Hạo càng làm nghiêm trọng thêm, từng bước ép Trần Mặc vào đường cùng.
Khóe miệng Trần Mặc có có chút cong lên, trong đầu lặng lẽ thì thầm, Trịnh Nguyên Hạo? Hy vọng kiếp này mày đừng để tạo thất vọng!
Trần Mặc không để ý đến An Khả Duyệt và mấy người khiêu khích hắn, ánh mắt đảo qua đám người, cuối cùng dùng trên người một cô gái có chút ngây ngô có chút thẹn thùng đứng bên cạnh An Khả Duyệt. Cô ấy bây giờ, đang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Mặc.
Tưởng Dao, một người con trong gia đình buôn bán nhỏ bình thường, tính tình hiền lành, bởi vì Trần Mặc trong lúc vô tình cứu cô ấy trong tay mấy kẻ bá vương trong trường học (*), cho nên trong lòng có ấn tượng tốt với Trần Mặc.
(*) Những học sinh quậy phá trong trường
Kiếp trước, khi Trần Mặc phong quang(*), cô ấy lặng lẽ mừng thầm. Khi Trần Mặc nghèo khổ, cô ấy cũng không rời bỏ. Chỉ tiếc là kiếp trước Trần Mặc bị An Khả Duyệt mê hoặc đôi mắt, không nhìn thấy sự trả giá của Tưởng Dao, mãi đến khi tự sát mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
(*) Ý chỉ giàu sang
Hiện tại Tưởng Dao có thể bởi vì dậy thì trễ, không xuất chúng, nhưng đường nét xinh đẹp chú định cô ấy chính là một cô gái xinh đẹp. Trần Mặc nhớ, sau khi Tưởng Dao lên đại học, trực tiếp trở thành hoa khôi sánh vai với An Khả Duyệt.
Nhìn thấy Trần Mặc vậy mà không để ý đến mình, An giáo hoa khẽ nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ: "Nếu như không phải mẹ tôi bảo tôi giữ mối quan hệ với cậu, loại thiếu gia ăn chơi trác táng như cậu, tôi mới không thèm để ý đâu."
Chốc lát, có chút không vui lại nói một câu: "Trần Mặc, tôi đang hỏi cậu đó?"
Nhìn thấy An Khả Duyệt tức giận, bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Trần Mặc, An giáo hoa đang hỏi cậu đó!"
Nếu là Trần Mặc của kiếp trước, lúc này khẳng định sẽ xin lỗi An Khả Duyệt, sau đó giống như một con chó dỗ ngọt cho An Khả Duyệt vui vẻ, nhưng là
lần này...
Khóe miệng Trần Mặc kéo ra một nụ cười quái lạ.
"Dao Dao, kỳ thi lần này phát huy như thế nào?" Nhìn Tưởng Dao, Trần Mặc dịu dàng mỉm cười.
Tưởng Dạo giật mình, cô ấy không nghĩ đến Trần Mặc vậy mà không để ý đến An Khả Duyệt, ngược lại đi nói chuyện với cô ấy.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tưởng Dao.
Một cô gái bình thường vẫn luôn sống khiêm tốn lập tức không biết làm thế nào, cúi đầu xuống, đỏ mặt, giọng nói nhỏ như muỗi vo ve: "Cũng không tệ lám."
Trần Mặc bỗng nhiên đứng dậy, đi lên vuốt tóc rối trước trận Tưởng Dao, giống như anh trai đối xử với em gái, cười nói: "Vậy là được rồi, nếu như cậu có thể thi lọt top 10 toàn lớp, tớ có món quà bí mật cho cậu!"
"Thật sao?" Tưởng Dao trở nên kích động, bỗng nhiên ý thức được thái độ của Trần Mặc đối với mình quá mức thân mật, vội vàng cúi đầu xuống, lui về sau một bước, gương mặt cũng đã đỏ hết cổ.
Trần Mặc cười ha ha một tiếng: "Được rồi, tớ còn có việc, đi trước đây, ba ngày sau gặp lại! Nếu như gặp phải khó khăn gì, nhớ gọi điện cho tớ."
Dựa theo ký ức của Trần Mặc, không bao lâu sau, nhà Tưởng Dao sắp phải gặp một vấn đề lớn, xém chút nữa nhà tan cửa nát, nhờ có Lý Tố Phương trong lúc vô tình phát hiện được, mới hóa giải giúp nhà cô ấy.
Đời này Trần Mặc đã trọng sinh, đương nhiên không thể để chuyện như vậy xảy ra được.
Chính vào ba ngày sau, chính là ngày có công bố kết quả thi, Trần Mặc nhở, ngày đó cũng xảy ra một chuyện lớn làm thay đổi cả đời người của hắn.
Nhìn Trần Mặc nhanh chân rời đi, An Khả Duyệt khẽ cắn răng, mặc dù cô ta không để ý đến thái độ của Trần Mặc đối với mình, nhưng lần thức nhất bị Trần Mặc làm lơ, khiến vị thiên chi kiêu nữ quen được nam sinh nâng niu trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy mất mác một trận.
Đồng thời, cô ta còn có chút kinh ngạc, bởi vì vừa rồi trong nháy mắt đó, cô ta cảm thấy Trần Mặc giống như có chút khác biệt.
Tiểu đệ của Trịnh Nguyên Hạo bắt đầu bất bình thay An Khả Duyệt và Trịnh Nguyên Hạo.
"Hừ, kiêu căng! Lại dám không nhìn An giáo hoa và anh Hạo!"
"Có làm ra vẻ mà thôi, chỉ bằng nó, có tư cách gì so với anh Hạo!"
"Đúng đấy, tôi thấy Trần Mặc này là cố ý và đã mẻ không sợ rơi (*), muốn thu hút sự chú ý của An giáo hoa, loại mánh khóe này, ở cấp 2 tôi đã dùng
rồi."
(*) Cái bình đã bị mẻ rồi thì không cần giữ cẩn thận nữa, ý chỉ những người vô trách nhiệm, không cầu tiến
Trịnh Nguyên Hạo vẫn không lên tiếng, ánh mắt từ đầu đến cưới vẫn chưa từng dời đi khỏi người An Khả Duyệt, về phần xem thường của Trần Mặc, Trịnh Nguyên Hạo cơ bản không để trong lòng.
Một con người thì so đo với một con chó dại làm cái gì!
Hiện tại hành vi của Trần Mặc trong mắt hắn, không thể nghi ngờ chính là một con chó bị ép đến điên.
Tưởng Dao có chút lo lắng nhìn về phía An Khả Duyệt, cẩn thận nói: "Khả Duyệt, cậu sẽ không giận tổ chứ?"
An Khả Duyệt lấy lại tinh thần, nhìn Tưởng Dao, nghẹn ngào cười, nói: "Đồ ngốc này, sao tớ lại giận cậu chứ? Chúng ta chính là chị em tốt, đi, tớ mời cậu uống trà sữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro