Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Mã Hậu Pháo(*)...
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Trần Mặc tát một bạt tai lên mặt Trương Hổ, Trương Hổ ngửa đầu phun ra một ngụm máu và hai cái răng. Cả người hắn ta cũng bị một cái tát này đánh bay, té lăn trên mặt đất.
Một cái tát này, so với Trương Hổ đánh Chu Hào, lục đạo mạnh hơn không chỉ gấp mười lần!
Nửa bên mặt của Trương Hổ trong nháy mắt sưng thành đầu heo, vừa tức Vừa sợ, lạnh lùng quát Trần Mặc: "Thằng nhóc, mày dám đanh tao! Tao..."
Lời phía sau còn chưa kịp nói ra, Trần Mặc đã đá một cuộc vào bụng Trương Hổ, cả người Trương Hồ liền bay ra ngoài, đập vào trên tường mới dừng lại.
Vừa há miệng lại phun ra một ngụm máu, Trương Hổ cảm giác được lục phủ ngũ tạng đều bị một cước này đá nát, trong dạ dày càng giống như dời sông lấp biển, hắn ta đau đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
"Con me no..."
Trương Hổ còn đang muốn mắng, Trần Mặc trực tiếp đi lên, một chân giẫm trên mặt Trương Hổ, cả gương mặt đều bị cú giẫm này làm cho thay đổi hình dạng.
"Anh tiếp tục mắng một câu, tôi trực tiếp giẫm chết anh!" Giọng nói Trần Mặc lạnh như băng, giống như là đến từ địa ngục, cơn lạnh lẽo xuyên thấy linh hồn ở sâu bên trong Trương Hổ.
Bây giờ Trần Mặc giống như một vị ma thần, tất cả mọi người đều không có chút nghi ngờ nào, Trần Mặc thật sự dám giết Trương Hổ!
Những tên đàn em kia của Trương Hổ, có mấy người nằm trên mặt đấy, có mấy người muốn thừa dịp hỗn loạn báo cảnh sát, bây giờ cũng vội vàng từ bỏ, sợ vỡ mật.
Đám người Triệu Cương cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Trần Mặc hiện lên sự hoảng sợ, bọn họ đột nhiên cảm thấy, Trần Mặc vào giờ phút này khiến cho bọn họ cảm thấy lạ lẫm.
Trương Hổ cuối cùng cũng sợ rồi, hắn nằm ngay trung tâm lửa giận của Trần Mặc, Trần Mặc không che giấu sát ý một tý nào, dọa đến độ hắn ta xem chút tè ra quần.
"Đại, đại ca, em sau rồi, tha cho em đi, em nguyện ý bồi thường!"
Trần Mặc nhìn xuống Trương Hổ, trong mắt không mang theo một chút tình cảm nào, giống như Thiết Diện Phán quan: "Toàn bộ tổn thất hôm nay, anh đồng ý bồi thường gấp mười lần hay không?"
"Nguyện ý!" Trương Hổ nào dám không đồng ý? So với cái mạng nhỏ này, tiền tài đều là vật ngoài thân.
"Xin lỗi chú, dì trước mặt mọi người, anh có đồng ý hay không?"
"Đồng ý!" Giọng nói của Trương Hổ khàn khàn.
Trần Mặc gật đầu, vết máu dính trên chân, cọ lên người Trương Hổ, xoay người, thản nhiên như không có việc đi đến trước mặt Tưởng Dao.
"Dao Dao, thấy chưa, tớ đã nói rồi, đồ đập hư sẽ bắt anh ta bồi thường gấp mười!" Trần Mặc cười xán lạn, thuần khiết giống như đứa trẻ, giống như những chuyện vừa rồi, cơ bản không liên quan đến hắn.
Cha mẹ Tưởng Dao nhìn Trần Mặc, mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại để lộ ra một tia lo lắng.
Tưởng Dao lại không có nhiều lo lắng như vậy, nhìn thấy Trần Mặc đại triển thần uy (*), cô ấy miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ: "Cám ơn anh, anh Trần Mặc!"
(*) Bộc lộ ra uy nghiêm, oai phong.
Lúc này, Chu Hào vẫn luôn trốn ở bên ngoài, đột nhiên chạy vào, hô lớn: "Dao Dao, đừng sợ, tớ đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay!"
"A? Đây là có chuyện gì? Ai đã giải quyết hết bọn họ?" Chu Hào làm bộ bị hoảng sợ.
Một đám bạn học lập tức khinh thường "mã hậu pháo!"
Nhưng Chu Hào lại không có chút xấu hổ nào, quay người nhìn Trương Hổ: "Trương Hổ, tôi đã báo cảnh sát, lúc này, tôi xem anh còn dám phách lối không!"
Trương Hổ nhìn Chu Hào, nhanh chóng củi đầu xuống, trên gương mặt vặn vẹo lại nở nụ cười không ai phát giác.
Trần Mặc đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Chu Hào, ánh mắt lộ ra sự chán ghét không chút nào che giấu: "Tôi không rõ, vì sao cậu muốn làm như vậy?"
Đám người kinh ngạc, không rõ vì sao Trần Mặc lại hỏi như vậy, Chu Hào lại làm cái gì?
"Người khác nhìn vào thì thấy có lẽ cậu trùng hợp báo cảnh sát, sau đó chạy vào tranh công. Nhưng mà tôi biết, cậu vẫn luôn đứng quan sát ở bên ngoài, không có khả năng không nhìn ra chỗ này đã không cần đến cảnh sát!"
"Cậu đang cố ý giúp anh ta!"
Trần Mặc chỉ vào Trương Hổ ngã trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Chu Hào.
Bây giờ các bạn học mới hiểu được, Vừa rồi Trương Hổ vẫn luôn muốn bảo cảnh sát, lại bị Trần Mặc ngăn lại. Sau đó Chu Hào chạy vào, nói mình đã báo cảnh sát, đây rõ ràng chính là đang giúp Trương Hổ!
Triểu Cương tức giận mắng: "Mẹ nó, vốn dĩ tôi tưởng rằng tên này chỉ là một mã hậu pháo, không nghĩ đến cậu ta có thể ác độc đến độ này!"
"Nói đi Chu Hào, sao cậu phải giúp bọn họ!" Vẻ mặt của Tưởng Dao cũng trắng bệch, tức giận nhìn Chu Hào.
Chu Hào lại lộ ra vẻ mặt oan ức, vô tội nói: "Tôi không hiểu mọi người đang nói cái gì? Tôi vừa rồi giả bộ sợ hãi rời đi, vì muốn thừa dịp báo cảnh sát, thật không nghĩ đến sau khi quay lại mọi người đã giải quyết xong rồi."
"Trần Mặc, tôi biết cậu vẫn ghi hận tôi ở trong lòng, nhưng mà cậu cũng không thể đổ oan cho người tốt!" Chu Hào cố ý đổi chủ đề.
Trên mặt Chu Hào đều là vô tội, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh, VÌ cái gì, cậu ta muốn cho Trương Hổ và Trần Mặc lưỡng bại câu thương.
Chu Hào ghét Trần Mặc đoạt lấy sự nổi tiếng của cậu ta, nhưng cậu ta càng thêm hận Trương Hổ, nếu không phải Trương Hổ không tuân thủ ước định, hiện tại cậu ta có lẽ đã được các bạn học nịnh nọt như chúa cứu thế, nào có chỗ cho Trần Mặc diễu võ giương oai!
Cho nên, thấy Trương Hổ bị Trần Mặc đại triển thần ủy đánh bại, Chu Hào cũng xem như cũng hả giận, nhưng sau khi đánh bại Trương Hổ, Trần Mặc khẳng định sẽ bị các bạn học xem như thần mà cúng bái. Chu Hào cậu ta sẽ có tiếng xấu là một tên vứt bỏ bạn học, bỏ chạy giữa trận, cậu ta không phục, cậu ta đã có tiếng xấu, nhưng Trần Mặc cũng tuyệt đối đừng nghĩ được tốt!
Nhưng mà những ý nghĩ này Chu Hào chắc chắn sẽ không nói ra, xem như Trần Mặc nhìn ra cậu ta có vấn đề, chỉ cần cậu ta không thừa nhận, không có chứng cứ thì Trần Mặc cũng không làm gì được cậu tal
Một cái tát này, so với Trương Hổ đánh Chu Hào, lục đạo mạnh hơn không chỉ gấp mười lần!
Nửa bên mặt của Trương Hổ trong nháy mắt sưng thành đầu heo, vừa tức Vừa sợ, lạnh lùng quát Trần Mặc: "Thằng nhóc, mày dám đanh tao! Tao..."
Lời phía sau còn chưa kịp nói ra, Trần Mặc đã đá một cuộc vào bụng Trương Hổ, cả người Trương Hồ liền bay ra ngoài, đập vào trên tường mới dừng lại.
Vừa há miệng lại phun ra một ngụm máu, Trương Hổ cảm giác được lục phủ ngũ tạng đều bị một cước này đá nát, trong dạ dày càng giống như dời sông lấp biển, hắn ta đau đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
"Con me no..."
Trương Hổ còn đang muốn mắng, Trần Mặc trực tiếp đi lên, một chân giẫm trên mặt Trương Hổ, cả gương mặt đều bị cú giẫm này làm cho thay đổi hình dạng.
"Anh tiếp tục mắng một câu, tôi trực tiếp giẫm chết anh!" Giọng nói Trần Mặc lạnh như băng, giống như là đến từ địa ngục, cơn lạnh lẽo xuyên thấy linh hồn ở sâu bên trong Trương Hổ.
Bây giờ Trần Mặc giống như một vị ma thần, tất cả mọi người đều không có chút nghi ngờ nào, Trần Mặc thật sự dám giết Trương Hổ!
Những tên đàn em kia của Trương Hổ, có mấy người nằm trên mặt đấy, có mấy người muốn thừa dịp hỗn loạn báo cảnh sát, bây giờ cũng vội vàng từ bỏ, sợ vỡ mật.
Đám người Triệu Cương cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Trần Mặc hiện lên sự hoảng sợ, bọn họ đột nhiên cảm thấy, Trần Mặc vào giờ phút này khiến cho bọn họ cảm thấy lạ lẫm.
Trương Hổ cuối cùng cũng sợ rồi, hắn nằm ngay trung tâm lửa giận của Trần Mặc, Trần Mặc không che giấu sát ý một tý nào, dọa đến độ hắn ta xem chút tè ra quần.
"Đại, đại ca, em sau rồi, tha cho em đi, em nguyện ý bồi thường!"
Trần Mặc nhìn xuống Trương Hổ, trong mắt không mang theo một chút tình cảm nào, giống như Thiết Diện Phán quan: "Toàn bộ tổn thất hôm nay, anh đồng ý bồi thường gấp mười lần hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nguyện ý!" Trương Hổ nào dám không đồng ý? So với cái mạng nhỏ này, tiền tài đều là vật ngoài thân.
"Xin lỗi chú, dì trước mặt mọi người, anh có đồng ý hay không?"
"Đồng ý!" Giọng nói của Trương Hổ khàn khàn.
Trần Mặc gật đầu, vết máu dính trên chân, cọ lên người Trương Hổ, xoay người, thản nhiên như không có việc đi đến trước mặt Tưởng Dao.
"Dao Dao, thấy chưa, tớ đã nói rồi, đồ đập hư sẽ bắt anh ta bồi thường gấp mười!" Trần Mặc cười xán lạn, thuần khiết giống như đứa trẻ, giống như những chuyện vừa rồi, cơ bản không liên quan đến hắn.
Cha mẹ Tưởng Dao nhìn Trần Mặc, mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại để lộ ra một tia lo lắng.
Tưởng Dao lại không có nhiều lo lắng như vậy, nhìn thấy Trần Mặc đại triển thần uy (*), cô ấy miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ: "Cám ơn anh, anh Trần Mặc!"
(*) Bộc lộ ra uy nghiêm, oai phong.
Lúc này, Chu Hào vẫn luôn trốn ở bên ngoài, đột nhiên chạy vào, hô lớn: "Dao Dao, đừng sợ, tớ đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay!"
"A? Đây là có chuyện gì? Ai đã giải quyết hết bọn họ?" Chu Hào làm bộ bị hoảng sợ.
Một đám bạn học lập tức khinh thường "mã hậu pháo!"
Nhưng Chu Hào lại không có chút xấu hổ nào, quay người nhìn Trương Hổ: "Trương Hổ, tôi đã báo cảnh sát, lúc này, tôi xem anh còn dám phách lối không!"
Trương Hổ nhìn Chu Hào, nhanh chóng củi đầu xuống, trên gương mặt vặn vẹo lại nở nụ cười không ai phát giác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mặc đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Chu Hào, ánh mắt lộ ra sự chán ghét không chút nào che giấu: "Tôi không rõ, vì sao cậu muốn làm như vậy?"
Đám người kinh ngạc, không rõ vì sao Trần Mặc lại hỏi như vậy, Chu Hào lại làm cái gì?
"Người khác nhìn vào thì thấy có lẽ cậu trùng hợp báo cảnh sát, sau đó chạy vào tranh công. Nhưng mà tôi biết, cậu vẫn luôn đứng quan sát ở bên ngoài, không có khả năng không nhìn ra chỗ này đã không cần đến cảnh sát!"
"Cậu đang cố ý giúp anh ta!"
Trần Mặc chỉ vào Trương Hổ ngã trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Chu Hào.
Bây giờ các bạn học mới hiểu được, Vừa rồi Trương Hổ vẫn luôn muốn bảo cảnh sát, lại bị Trần Mặc ngăn lại. Sau đó Chu Hào chạy vào, nói mình đã báo cảnh sát, đây rõ ràng chính là đang giúp Trương Hổ!
Triểu Cương tức giận mắng: "Mẹ nó, vốn dĩ tôi tưởng rằng tên này chỉ là một mã hậu pháo, không nghĩ đến cậu ta có thể ác độc đến độ này!"
"Nói đi Chu Hào, sao cậu phải giúp bọn họ!" Vẻ mặt của Tưởng Dao cũng trắng bệch, tức giận nhìn Chu Hào.
Chu Hào lại lộ ra vẻ mặt oan ức, vô tội nói: "Tôi không hiểu mọi người đang nói cái gì? Tôi vừa rồi giả bộ sợ hãi rời đi, vì muốn thừa dịp báo cảnh sát, thật không nghĩ đến sau khi quay lại mọi người đã giải quyết xong rồi."
"Trần Mặc, tôi biết cậu vẫn ghi hận tôi ở trong lòng, nhưng mà cậu cũng không thể đổ oan cho người tốt!" Chu Hào cố ý đổi chủ đề.
Trên mặt Chu Hào đều là vô tội, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh, VÌ cái gì, cậu ta muốn cho Trương Hổ và Trần Mặc lưỡng bại câu thương.
Chu Hào ghét Trần Mặc đoạt lấy sự nổi tiếng của cậu ta, nhưng cậu ta càng thêm hận Trương Hổ, nếu không phải Trương Hổ không tuân thủ ước định, hiện tại cậu ta có lẽ đã được các bạn học nịnh nọt như chúa cứu thế, nào có chỗ cho Trần Mặc diễu võ giương oai!
Cho nên, thấy Trương Hổ bị Trần Mặc đại triển thần ủy đánh bại, Chu Hào cũng xem như cũng hả giận, nhưng sau khi đánh bại Trương Hổ, Trần Mặc khẳng định sẽ bị các bạn học xem như thần mà cúng bái. Chu Hào cậu ta sẽ có tiếng xấu là một tên vứt bỏ bạn học, bỏ chạy giữa trận, cậu ta không phục, cậu ta đã có tiếng xấu, nhưng Trần Mặc cũng tuyệt đối đừng nghĩ được tốt!
Nhưng mà những ý nghĩ này Chu Hào chắc chắn sẽ không nói ra, xem như Trần Mặc nhìn ra cậu ta có vấn đề, chỉ cần cậu ta không thừa nhận, không có chứng cứ thì Trần Mặc cũng không làm gì được cậu tal
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro