Thế Nào Đến Quái Bác Sĩ (2)
Tuyết Phàm
2024-05-30 04:29:47
- Biết chút y thuật.
- Vậy giấy phép của anh thì sao?
- Ân...
Hàn Ngọc Lương nhăn mày rậm, trầm ngâm nói.
- Tại hạ...
Nguy rồi, một hồi đại kiếp nạn, mất hết không ít trí nhớ, không rõ ràng lắm đó là vật gì. Làm nghề y muốn chẳng lẽ không phải thủ đoạn thần kỳ sao?
Diệp Xuân Anh bất đắc dĩ khoát tay áo, giọng ôn nhu nói.
- Anh ngồi trước ở đó, đừng làm loạn, tôi nhìn anh đây là chứng mất trí nhớ?
- Đầu bị thương sao? A, bất kể là cái gì, anh trước hết chờ một chút, tôi trước đi đo huyết áp cho Lý tỷ.
Nói rồi cầm lấy thủy ngân huyết áp kế, bước nhanh chui trở về bên trong rèm.
Hàn Ngọc Lương tùy tiện trực tiếp đi theo vào, trầm giọng nói.
- Vị phu nhân này cũng không phải là huyết mạch có trướng ngại, mà chỉ là bệnh thấp trầm tích, cung không đủ cầu, rất lâu rồi không được thỏa mãn, tâm tinh ham muốn hơi điên cuồng, dược thuốc tầm thường và kim châm cứu thuật sợ là chẳng ăn thua gì đâu.
Diệp Xuân Anh đang tâm phiền ý loạn, nhìn thấy cặp mắt ngập nước kia của Lý tỷ đang hướng Hàn Ngọc Lương trên người ngắm tới ngắm lui, quay đầu tức giận nói.
- Anh nếu đến khám bệnh, liền ngoan ngoãn bên ngoài đợi cho tôi, đo huyết áp cần phải yên tĩnh, xem bệnh cần phải xếp hàng.
- Thỉnh có chút mạn phép.
Hàn Ngọc Lương lại không để ý tới, mà chỉ lững thững đi qua khom lưng cúi người, đến bên tai Lý Mạn Mạn nhẹ nhàng nói một câu.
Thân mình Lý Mạn Mạn giống như điện giật run một cái, tiếp lấy gương mặt đẹp liền không che giấu được mà đỏ chín căng mọng, liền xấu hổ giận dữ oán trách nói.
- Còn không phải... Lão chồng ma quỷ kia của tôi, cả tháng… Cả tháng nay không có nhà...
Hàn Ngọc Lương mỉm cười nói.
- Nếu vậy thì tại hạ nói trúng rồi, cho phép tại hạ ra tay thử xem được không?
Lý Mạn Mạn do dự một chút, nhìn con mắt thâm thúy đen nhánh kia của Hàn Ngọc Lương, đôi môi đỏ tươi khẽ cắn nhẹ một cái, nhẹ giọng nói.
- Tiểu Diệp, tôi cảm thấy anh ấy là bác sĩ giỏi đó, có thể trị bệnh cho tôi một chút, cô cứ để cho anh ấy thử xem. Cô xem, nhìn anh ấy rất tiên phong đạo cốt, nói không chừng là một thế ngoại cao nhân thì sao.
Chẳng lẽ thời đại bây giờ thế ngoại cao nhân như rau củ trắng có thể nhìn thấy ở đầy đường??
Diệp Xuân Anh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lông mi đã sắp xoắn đến cùng nhau.
- Điều này sao có thể a...
Hàn Ngọc Lương mỉm cười, chắp tay nói.
- Kia, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh.
- Tiểu Diệp, cô trước cứ đi ra ngoài đi, tôi sẽ nhìn xem anh ấy làm thế nào, không có gì đáng ngại đâu.
Diệp Xuân Anh nơi nào chịu đi ra ngoài, nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Lương nói.
- Không được, người này lai lịch không rõ, nếu chị đã xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.
Ánh mắt Lý Mạn Mạn đã dính chằm vào thân thể cường tráng của Hàn Ngọc Lương, cái lưỡi liếm môi qua qua lại lại đâu còn quan tấm cái gì, quả thật không kịp chờ đợi, nũng nịu nói.
- Ai nha, tâm lý chị của cô nắm chắc mà, bây giờ là ban ngày, tại sao phải sợ anh ấy cường... Vô lễ với tôi chứ?
Hàn Ngọc Lương chẳng hề để ý, đưa chân câu qua một cái ghế ngồi xuống, một ngón tay liền điểm tại bên hông Lý Mạn Mạn.
Bây giờ đang là đầu mùa hè, y phục trên người tất cả mọi người đều có chút đơn bạc, một đại nam nhân vừa ra tay đã điểm ngay cái eo của Lý tỷ, Diệp Xuân Anh tính cách bảo thủ, lúc này hoảng sợ, vội vàng nói.
- Anh làm cái gì vậy! Nào có chữa bệnh như anh vậy, anh mau buông tay ra, bằng không tôi, tôi sẽ báo cho cảnh sát.
Biết rõ báo cảnh sát nơi này còn không có tác dụng bằng gọi điện thoại cho trương tam thiếu gia, nàng vẫn là theo thói quen lựa chọn chiêu số mình muốn tin cậy hơn.
Lý Mạn Mạn cũng đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức, một cỗ tư vị ấm áp kỳ diệu liền từ đầu ngón tay đặt trên xương chậu của nàng truyền vào, buồng tim của nàng nhất thời ngứa ngáy, vội vàng hướng Diệp Xuân Anh lắc lắc đầu.
- Không có việc gì, bác sĩ đây nhất định là vì trị, chữa bệnh. Ừ... Rất... Thoải mái đây này.
Diệp Xuân Anh là xử nữ, luyến ái cũng chưa từng nói qua, nơi nào nghe được ra ngữ điệu của Lý tỷ dần dần thay đổi thành ngọt ngào kỳ dị, cũng chả biết nguyên cớ gì, chỉ cảm thấy tình huống không đúng lắm, nhíu mi cúi đầu nhìn động tác của Hàn Ngọc Lương, thầm nghĩ nếu là nam nhân này muốn động ý niệm gây rối gì trong đầu, liền lấy ra mấy giật điện trước tiên đem hắn đánh ngã rồi lại nói sau.
- Phu nhân, xin tận lực thả lỏng, một chỗ nào cũng không cần dùng sức.
Hàn Ngọc Lương lên tiếng dặn dò, ngón tay chậm rãi di động, một tấc một tấc dần dần di chuyển lên đến rốn.
Lý Mạn Mạn gật gật đầu, liền cảm giác đầu ngón tay kia tựa như làm ma pháp gì đó, một đường cách quần áo như vậy từ từ mà đến, nhưng lại so với lão công thời điểm tân hôn dùng liếm như chó gặm thì còn muốn thoải mái hơn vài lần, phía dưới cơ bụng đều một trận một ngứa ngáy, từng sợi tơ hội tụ đến bên trong rốn, vuốt chỗ nào thì rõ ràng cảm nhận được sẽ bị đâm chỗ đó rồi chủ động chui vào, chui vào bàng quang, chui vào tử cung, chui cái mông to căng tròn ở phía sau lưng nàng.
Nàng không dám động, chỉ vội vàng dùng tay ép ép cái váy, kẹp chặt hai bắp đùi đầy đặn trắng mịn của mình, lo lắng vạn nhất thư thái như vậy đi xuống, quần lót sẽ ướt đẫm, không thể để cho hai vị bác sĩ nhìn thấy tình cảnh xấu hổ kia.
Diệp Xuân Anh cảm thấy rất không ổn, muốn nói ngăn lại, nhưng khi nhìn thấy Lý tỷ đầy mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập, trên trán vẫn còn phát ra mồ hôi, hiện ra vẻ mặt rất là hưởng thụ, như đang được một thợ mát xa tốt nhất mát xa, không biết có nên mở miệng hay không.
- Đây là khí hải, đây là môn thạch, đều là nhâm mạch yếu huyệt, là nơi cần trị liệu, kính xin phu nhân xin đừng trách.
Hàn Ngọc Lương một bên giải thích, một bên để ngón tay chậm rãi di động, giọng ôn nhu nói.
- Đây là quan nguyên, trở xuống gia huyệt, đối với phu nhân bệnh trạng có hiệu quả, không cần e lệ, yên tâm để tại hạ chẩn bệnh là được.
Những tên huyệt đạo mà Hàn Ngọc Lương nói ra, Diệp Xuân Anh đều biết đại khái, cũng hiểu hắn nói không sai, nhưng một đường huyệt vị nhâm mạch này là theo trung ương thần khuyết rốn hướng xuống, xâm nhập từng chút, đến huyệt quan nguyên, đầu ngón tay liền trải qua váy lưng, đã khó khăn lắm dán ngay biên quần lót.
Mà hắn còn đang tiếp tục hướng xuống!
- Đây là trung cực, phu nhân có cảm thấy dễ chịu nhiều hay không?
Lý Mạn Mạn hơi thở dồn dập, cho dù là thở gấp, từng cổ dòng nước ấm đang tán loạn trong bụng nhỏ, sướng đến nổi nàng không dám mở miệng ra, chỉ sợ sẽ rên thành tiếng, nhịn không được liên tục gật đầu, cặp vú to cứng cứ theo nhịp hít thở mà lung la lung lay.
- Đây là cốt khúc...
Hàn Ngọc Lương mỉm cười giải thích, tay tiếp tục hướng xuống dưới.
Diệp Xuân Anh thấy đối phương càng động thì vị trí càng kỳ cục, huyệt vị này cũng đã đến phía trên xương mu, còn thể thống gì nữa, cuối cùng nhịn không được kinh hãi la to.
- Đợi một chút! Anh, anh đây thật là đang chữa bệnh sao?
Không ngờ vừa dứt lời, Hàn Ngọc Lương đột nhiên điểm ra thêm một ngón tay, mau chóng ép chặt tại cốt khúc huyệt, hai mắt trừng to, trầm giọng nói.
- Thông!
- Vậy giấy phép của anh thì sao?
- Ân...
Hàn Ngọc Lương nhăn mày rậm, trầm ngâm nói.
- Tại hạ...
Nguy rồi, một hồi đại kiếp nạn, mất hết không ít trí nhớ, không rõ ràng lắm đó là vật gì. Làm nghề y muốn chẳng lẽ không phải thủ đoạn thần kỳ sao?
Diệp Xuân Anh bất đắc dĩ khoát tay áo, giọng ôn nhu nói.
- Anh ngồi trước ở đó, đừng làm loạn, tôi nhìn anh đây là chứng mất trí nhớ?
- Đầu bị thương sao? A, bất kể là cái gì, anh trước hết chờ một chút, tôi trước đi đo huyết áp cho Lý tỷ.
Nói rồi cầm lấy thủy ngân huyết áp kế, bước nhanh chui trở về bên trong rèm.
Hàn Ngọc Lương tùy tiện trực tiếp đi theo vào, trầm giọng nói.
- Vị phu nhân này cũng không phải là huyết mạch có trướng ngại, mà chỉ là bệnh thấp trầm tích, cung không đủ cầu, rất lâu rồi không được thỏa mãn, tâm tinh ham muốn hơi điên cuồng, dược thuốc tầm thường và kim châm cứu thuật sợ là chẳng ăn thua gì đâu.
Diệp Xuân Anh đang tâm phiền ý loạn, nhìn thấy cặp mắt ngập nước kia của Lý tỷ đang hướng Hàn Ngọc Lương trên người ngắm tới ngắm lui, quay đầu tức giận nói.
- Anh nếu đến khám bệnh, liền ngoan ngoãn bên ngoài đợi cho tôi, đo huyết áp cần phải yên tĩnh, xem bệnh cần phải xếp hàng.
- Thỉnh có chút mạn phép.
Hàn Ngọc Lương lại không để ý tới, mà chỉ lững thững đi qua khom lưng cúi người, đến bên tai Lý Mạn Mạn nhẹ nhàng nói một câu.
Thân mình Lý Mạn Mạn giống như điện giật run một cái, tiếp lấy gương mặt đẹp liền không che giấu được mà đỏ chín căng mọng, liền xấu hổ giận dữ oán trách nói.
- Còn không phải... Lão chồng ma quỷ kia của tôi, cả tháng… Cả tháng nay không có nhà...
Hàn Ngọc Lương mỉm cười nói.
- Nếu vậy thì tại hạ nói trúng rồi, cho phép tại hạ ra tay thử xem được không?
Lý Mạn Mạn do dự một chút, nhìn con mắt thâm thúy đen nhánh kia của Hàn Ngọc Lương, đôi môi đỏ tươi khẽ cắn nhẹ một cái, nhẹ giọng nói.
- Tiểu Diệp, tôi cảm thấy anh ấy là bác sĩ giỏi đó, có thể trị bệnh cho tôi một chút, cô cứ để cho anh ấy thử xem. Cô xem, nhìn anh ấy rất tiên phong đạo cốt, nói không chừng là một thế ngoại cao nhân thì sao.
Chẳng lẽ thời đại bây giờ thế ngoại cao nhân như rau củ trắng có thể nhìn thấy ở đầy đường??
Diệp Xuân Anh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lông mi đã sắp xoắn đến cùng nhau.
- Điều này sao có thể a...
Hàn Ngọc Lương mỉm cười, chắp tay nói.
- Kia, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh.
- Tiểu Diệp, cô trước cứ đi ra ngoài đi, tôi sẽ nhìn xem anh ấy làm thế nào, không có gì đáng ngại đâu.
Diệp Xuân Anh nơi nào chịu đi ra ngoài, nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Lương nói.
- Không được, người này lai lịch không rõ, nếu chị đã xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.
Ánh mắt Lý Mạn Mạn đã dính chằm vào thân thể cường tráng của Hàn Ngọc Lương, cái lưỡi liếm môi qua qua lại lại đâu còn quan tấm cái gì, quả thật không kịp chờ đợi, nũng nịu nói.
- Ai nha, tâm lý chị của cô nắm chắc mà, bây giờ là ban ngày, tại sao phải sợ anh ấy cường... Vô lễ với tôi chứ?
Hàn Ngọc Lương chẳng hề để ý, đưa chân câu qua một cái ghế ngồi xuống, một ngón tay liền điểm tại bên hông Lý Mạn Mạn.
Bây giờ đang là đầu mùa hè, y phục trên người tất cả mọi người đều có chút đơn bạc, một đại nam nhân vừa ra tay đã điểm ngay cái eo của Lý tỷ, Diệp Xuân Anh tính cách bảo thủ, lúc này hoảng sợ, vội vàng nói.
- Anh làm cái gì vậy! Nào có chữa bệnh như anh vậy, anh mau buông tay ra, bằng không tôi, tôi sẽ báo cho cảnh sát.
Biết rõ báo cảnh sát nơi này còn không có tác dụng bằng gọi điện thoại cho trương tam thiếu gia, nàng vẫn là theo thói quen lựa chọn chiêu số mình muốn tin cậy hơn.
Lý Mạn Mạn cũng đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức, một cỗ tư vị ấm áp kỳ diệu liền từ đầu ngón tay đặt trên xương chậu của nàng truyền vào, buồng tim của nàng nhất thời ngứa ngáy, vội vàng hướng Diệp Xuân Anh lắc lắc đầu.
- Không có việc gì, bác sĩ đây nhất định là vì trị, chữa bệnh. Ừ... Rất... Thoải mái đây này.
Diệp Xuân Anh là xử nữ, luyến ái cũng chưa từng nói qua, nơi nào nghe được ra ngữ điệu của Lý tỷ dần dần thay đổi thành ngọt ngào kỳ dị, cũng chả biết nguyên cớ gì, chỉ cảm thấy tình huống không đúng lắm, nhíu mi cúi đầu nhìn động tác của Hàn Ngọc Lương, thầm nghĩ nếu là nam nhân này muốn động ý niệm gây rối gì trong đầu, liền lấy ra mấy giật điện trước tiên đem hắn đánh ngã rồi lại nói sau.
- Phu nhân, xin tận lực thả lỏng, một chỗ nào cũng không cần dùng sức.
Hàn Ngọc Lương lên tiếng dặn dò, ngón tay chậm rãi di động, một tấc một tấc dần dần di chuyển lên đến rốn.
Lý Mạn Mạn gật gật đầu, liền cảm giác đầu ngón tay kia tựa như làm ma pháp gì đó, một đường cách quần áo như vậy từ từ mà đến, nhưng lại so với lão công thời điểm tân hôn dùng liếm như chó gặm thì còn muốn thoải mái hơn vài lần, phía dưới cơ bụng đều một trận một ngứa ngáy, từng sợi tơ hội tụ đến bên trong rốn, vuốt chỗ nào thì rõ ràng cảm nhận được sẽ bị đâm chỗ đó rồi chủ động chui vào, chui vào bàng quang, chui vào tử cung, chui cái mông to căng tròn ở phía sau lưng nàng.
Nàng không dám động, chỉ vội vàng dùng tay ép ép cái váy, kẹp chặt hai bắp đùi đầy đặn trắng mịn của mình, lo lắng vạn nhất thư thái như vậy đi xuống, quần lót sẽ ướt đẫm, không thể để cho hai vị bác sĩ nhìn thấy tình cảnh xấu hổ kia.
Diệp Xuân Anh cảm thấy rất không ổn, muốn nói ngăn lại, nhưng khi nhìn thấy Lý tỷ đầy mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập, trên trán vẫn còn phát ra mồ hôi, hiện ra vẻ mặt rất là hưởng thụ, như đang được một thợ mát xa tốt nhất mát xa, không biết có nên mở miệng hay không.
- Đây là khí hải, đây là môn thạch, đều là nhâm mạch yếu huyệt, là nơi cần trị liệu, kính xin phu nhân xin đừng trách.
Hàn Ngọc Lương một bên giải thích, một bên để ngón tay chậm rãi di động, giọng ôn nhu nói.
- Đây là quan nguyên, trở xuống gia huyệt, đối với phu nhân bệnh trạng có hiệu quả, không cần e lệ, yên tâm để tại hạ chẩn bệnh là được.
Những tên huyệt đạo mà Hàn Ngọc Lương nói ra, Diệp Xuân Anh đều biết đại khái, cũng hiểu hắn nói không sai, nhưng một đường huyệt vị nhâm mạch này là theo trung ương thần khuyết rốn hướng xuống, xâm nhập từng chút, đến huyệt quan nguyên, đầu ngón tay liền trải qua váy lưng, đã khó khăn lắm dán ngay biên quần lót.
Mà hắn còn đang tiếp tục hướng xuống!
- Đây là trung cực, phu nhân có cảm thấy dễ chịu nhiều hay không?
Lý Mạn Mạn hơi thở dồn dập, cho dù là thở gấp, từng cổ dòng nước ấm đang tán loạn trong bụng nhỏ, sướng đến nổi nàng không dám mở miệng ra, chỉ sợ sẽ rên thành tiếng, nhịn không được liên tục gật đầu, cặp vú to cứng cứ theo nhịp hít thở mà lung la lung lay.
- Đây là cốt khúc...
Hàn Ngọc Lương mỉm cười giải thích, tay tiếp tục hướng xuống dưới.
Diệp Xuân Anh thấy đối phương càng động thì vị trí càng kỳ cục, huyệt vị này cũng đã đến phía trên xương mu, còn thể thống gì nữa, cuối cùng nhịn không được kinh hãi la to.
- Đợi một chút! Anh, anh đây thật là đang chữa bệnh sao?
Không ngờ vừa dứt lời, Hàn Ngọc Lương đột nhiên điểm ra thêm một ngón tay, mau chóng ép chặt tại cốt khúc huyệt, hai mắt trừng to, trầm giọng nói.
- Thông!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro