Thế Nào Đến Quái Bác Sĩ (4)
Tuyết Phàm
2024-05-30 04:29:47
Luôn cảm thấy hắn phen này lí do thoái thác bên trong chỗ nào không thích hợp, khả Diệp Xuân Anh đầu óc vốn xoay chuyển chậm, bị hắn thê lương miệng nói được trong lòng nhất chua, không tự cảm giác liền nói. - Kia... Được rồi, ngươi ở cất giữ. Tôi cho ngươi tìm giường lò xo.
- Đa tạ bác sĩ Diệp cứu mạng chi ân, đại ân đại đức không thể vì báo, sau này nguyện hiệu chó mã chi lao. Hàn Ngọc Lương khom người ôm quyền, khẩu khí cảm kích vô cùng, trên mặt cũng lộ ra tao nhã mỉm cười.
- Ngươi này phương thức nói chuyện như thế nào như vậy không được tự nhiên a, - Diệp Xuân Anh liếc nhìn hắn một cái, trước đi ra sau lấy ra trước một đời bác sĩ lưu lại áo khoác trắng, cùng một bộ cũ hưu nhàn trang, - Còn có, ngươi tóc như thế nào dài như vậy? Ngươi sẽ không phải là cổ đại xuyên qua đến lang trung a?.
Hàn Ngọc Lương tiếp nhận quần áo, đoan trang một chút, đi vào rèm sau đổi thượng, hơi ít một chút, nhưng miễn cưỡng mặc, trong miệng đáp. - Tại hạ quả thật không nghĩ ra.
Diệp Xuân Anh lúc này nếu tại bên trong, liền có thể nhìn thấy hắn khóe môi kia xóa sạch giảo hoạt mỉm cười.
Hàn Ngọc Lương đương nhiên không có mất trí nhớ.
Trên thực tế, hắn sinh đến đã gặp qua là không quên được, từ nhỏ đến lớn chuyện nhất cọc cọc từng món một toàn bộ đều nhớ.
Thật sự là hắn không thuộc về ở thời đại này, thật là nàng trong miệng người xuyên việt, chẳng qua, cũng không phải cái gì lang trung.
Còn tại nguyên lai thế giới thời điểm, là một gã thiên tư tuyệt đỉnh, võ công cao cường, bằng một thân tuyệt nghệ trêu hoa ghẹo nguyệt, thâu hương thiết ngọc hái hoa tặc.
Hắn tuyển định chỗ này chỗ khám bệnh ẩn thân, trừ bỏ nơi đây hẻo lánh ẩn nấp, thuận tiện hắn tiến thêm một bước học tập thích ứng này hoàn cảnh xa lạ ở ngoài, quan trọng nhất nguyên nhân, đương lại chính là Diệp Xuân Anh này ôn nhu mỹ mạo tiểu bác sĩ.
Lấy Hàn Ngọc Lương nhiều năm hành tẩu giang hồ nhãn lực, nàng trên mặt này cố ý làm dong chi tục phấn, bất quá là giấu đầu hở đuôi thôi.
Hắn mặc xong đi ra, Diệp Xuân Anh đã ngồi trở lại cạnh bàn, ngẩng đầu hỏi. - Ngươi đối diện đi một chút ấn tượng cũng không có?.
- Hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ nhớ rõ một thân bản lĩnh rồi.
Diệp Xuân Anh trong lòng có chút hối hận vừa rồi tâm nhuyễn xúc động, hơi hơi nhíu mi đang tại nghĩ là không phải có thể thuê cái khách sạn phòng đem hắn an trí đi qua trước đả phát điệu, phòng khám môn đã bị ầm một tiếng đẩy ra, một cái cao lớn vạm vỡ vẻ mặt dữ tợn xích bạc hán tử đỉnh mảng lớn dữ tợn hình xăm, ngậm lấy điếu thuốc đi tiến đến.
- Bác sĩ Diệp, ngày hôm nay vội vàng sao? Nếu không có gì bệnh nhân, cùng ca đi nhìn tràng điện ảnh? Tân thượng tình yêu phiến, nhất định cho ngươi như vậy muội tử oa oa rơi nước mắt.
Phòng khám luôn bị làm phiền như thế, Diệp Xuân Anh nửa năm này đã quen gặp phải tình huống như vậy.
Nàng cười cười cho có lệ, nhẫn nhịn nói.
- Tùng ca, tôi ở đây cách một đoạn không sẽ có người bệnh đến xem khám bệnh lấy thuốc, nhiều khi còn phải truyền dịch, mà nếu có đi thì cũng phải xin phép, nào rảnh để đi xem phim a.
- Như thế nào muội tử, xem thường người có phải hay không?
Tùng ca đi nhanh đến, gác cái mông lên trên bàn khám bệnh, khóe miệng trên dưới lay động, cười nói.
- Không phải anh đây không kiên nhẫn, em xem nh tự mình tới cửa mời em ngươi, nào có ý sẽ đi ra một mình? Còn việc khám chữa bệnh này hôm nào chả được, người nào dám không cho anh mặt mũi?.
- Tùng ca.
Diệp Xuân Anh cố gắng gượng cười, mệt mỏi nói.
- Anh xem, mắt tôi quầng thâm đen hết như vậy, thật ra muốn nghỉ ngơi, nào có phúc khí đó chứ. Nếu không... Anh ngồi ở đây, ngồi đây chúng ta tán gẫu một chút. Được không?
Không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Xuân Anh không muốn gọi điện thoại cho Trương tam thiếu gia. Nàng biết tâm tư người nọ, không muốn thiếu nhân tình của hắn.
Nhưng hôm nay nhìn Tùng ca sẽ có tư thế lai giả bất thiện, trong lòng nàng có chút bồn chồn, nhịn không được nắm tay bỏ vào túi, cầm chắc a di động cũ kỹ bên trong.
Trương tam thiếu gia lúc trước ép buộc nàng lưu lại số điện thoại di động của hắn, nàng nghĩ, nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể dùng một lần.
Cửa phòng khám lại bị mở ra, một đôi vợ chồng già run rẩy đi từ từ vào, nhỏ giọng nói.
- Bác sĩ Diệp, có rảnh không?
- Rất bận, cút! Hôm nay bác sĩ Diệp không mở cửa khám bệnh!
Tùng ca vừa nghiêng đầu, phốc một tiếng phun ra tàn thuốc, đứng lên hung hăng quát to, đi tới cửa, một phen đã đem đôi vợ chồng già đẩy bay ra ngoài cả, té ngã trên đất kêu đau, thế mà vẫn còn có ý định đi vào trở lại, hắn lớn tiếng nói.
- Hôm nay bác sĩ Diệp mệt, cần nghỉ ngơi, bệnh cấp tính thì lăn đi bệnh viện lớn mà khám, bệnh vặt lần khác lại đến. Đừng mẹ nó không biết điều như thế!
Nói xong, hắn phủi tay đóng cửa lại, xoay người cười nói.
- Bác sĩ Diệp, Xuân Anh muội tử, cái này… Em có thể nghỉ ngơi đi chơi rồi chứ?
Diệp Xuân Anh nhất thời có chút tưởng niệm Lý Mạn Mạn, lần trước nàng thiếu chút nữa ứng phó không được, chính nhờ Lý tỷ mở rộng cổ áo của mình, đung đưa cặp bưởi to tròn trước mặt hắn, loạn thất bát tao, nói đông nói tây một hồi thế mà không biết làm sao lại hồ lộng được Tùng ca rời đi.
Lúc này liền nàng mình, không cảm giác không có chủ ý... Ôi chao? mình?.
Nàng lúc này mới nghĩ đến, trong rèm giường bệnh còn đứng một người đây. Nàng chạy nhanh vào, tay đưa vào túi cầm lấy số điện thoại gọi, nhỏ giọng nói.
- Cái kia... Hàn tiên sinh đúng không? Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi đây... Rất không yên ổn, nếu không, anh hãy tìm nơi khác an thân đi a.
Tùng ca là một không một lời hợp liền động thủ, nàng không muốn liên lụy người khác, nhưng nghĩ lại, đây cũng là một cái lấy cớ cự tuyệt hắn.
Nhưng Hàn Ngọc Lương không hề động.
Hắn lẳng lặng nhìn Tùng ca, con mắt quét lên quét xuống, cẩn thận đánh giá một hồi.
Tùng ca chỉ coi Hàn Ngọc Lương là bệnh nhân, nhíu mày tiến lên hai bước, nói.
- Bác sĩ Diệp, tính kiên nhẫn của ca có hạn, em đừng có mà câu giờ nữa, chỗ khám bệnh như lỗ mũi của em có thể trị bệnh nặng gì chứ?
Hắn giơ tay lên vỗ vỗ lồng ngực Hàn Ngọc Lương.
- Nhìn xem, thân thể tiểu tử này rất rắn chắc, có thể có chuyện gì được chứ. Hắc, nói mày đó thằng nhóc, xéo nhanh mẹ nó đi, ca muốn dẫn cô em đây đi xem phim.
Diệp Xuân Anh lộ vẻ mặt khó xử, đành nói trắng ra.
- Tùng ca, tôi... Tôi không thích xem phim.
- Thế thì đi dạo phố, em tới đây cũng được một đoạn thời gian không ngắn rồi, nhưng ca chưa bao giờ thấy em mặc bộ quần áo nào ra dáng cả, cái này sao được, đi dạo với ca, ăn một bữa cơm, ca mua cho em hai ba bộ, bây giờ đang là mùa hè, cũng nên đem vóc người của em phơi bày ra để đám người ngoài kia được phen trố mắt rồi, đúng không?
Tùng ca vừa nói, vừa đưa tay chụp đến tay Diệp Xuân Anh.
- Đa tạ bác sĩ Diệp cứu mạng chi ân, đại ân đại đức không thể vì báo, sau này nguyện hiệu chó mã chi lao. Hàn Ngọc Lương khom người ôm quyền, khẩu khí cảm kích vô cùng, trên mặt cũng lộ ra tao nhã mỉm cười.
- Ngươi này phương thức nói chuyện như thế nào như vậy không được tự nhiên a, - Diệp Xuân Anh liếc nhìn hắn một cái, trước đi ra sau lấy ra trước một đời bác sĩ lưu lại áo khoác trắng, cùng một bộ cũ hưu nhàn trang, - Còn có, ngươi tóc như thế nào dài như vậy? Ngươi sẽ không phải là cổ đại xuyên qua đến lang trung a?.
Hàn Ngọc Lương tiếp nhận quần áo, đoan trang một chút, đi vào rèm sau đổi thượng, hơi ít một chút, nhưng miễn cưỡng mặc, trong miệng đáp. - Tại hạ quả thật không nghĩ ra.
Diệp Xuân Anh lúc này nếu tại bên trong, liền có thể nhìn thấy hắn khóe môi kia xóa sạch giảo hoạt mỉm cười.
Hàn Ngọc Lương đương nhiên không có mất trí nhớ.
Trên thực tế, hắn sinh đến đã gặp qua là không quên được, từ nhỏ đến lớn chuyện nhất cọc cọc từng món một toàn bộ đều nhớ.
Thật sự là hắn không thuộc về ở thời đại này, thật là nàng trong miệng người xuyên việt, chẳng qua, cũng không phải cái gì lang trung.
Còn tại nguyên lai thế giới thời điểm, là một gã thiên tư tuyệt đỉnh, võ công cao cường, bằng một thân tuyệt nghệ trêu hoa ghẹo nguyệt, thâu hương thiết ngọc hái hoa tặc.
Hắn tuyển định chỗ này chỗ khám bệnh ẩn thân, trừ bỏ nơi đây hẻo lánh ẩn nấp, thuận tiện hắn tiến thêm một bước học tập thích ứng này hoàn cảnh xa lạ ở ngoài, quan trọng nhất nguyên nhân, đương lại chính là Diệp Xuân Anh này ôn nhu mỹ mạo tiểu bác sĩ.
Lấy Hàn Ngọc Lương nhiều năm hành tẩu giang hồ nhãn lực, nàng trên mặt này cố ý làm dong chi tục phấn, bất quá là giấu đầu hở đuôi thôi.
Hắn mặc xong đi ra, Diệp Xuân Anh đã ngồi trở lại cạnh bàn, ngẩng đầu hỏi. - Ngươi đối diện đi một chút ấn tượng cũng không có?.
- Hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ nhớ rõ một thân bản lĩnh rồi.
Diệp Xuân Anh trong lòng có chút hối hận vừa rồi tâm nhuyễn xúc động, hơi hơi nhíu mi đang tại nghĩ là không phải có thể thuê cái khách sạn phòng đem hắn an trí đi qua trước đả phát điệu, phòng khám môn đã bị ầm một tiếng đẩy ra, một cái cao lớn vạm vỡ vẻ mặt dữ tợn xích bạc hán tử đỉnh mảng lớn dữ tợn hình xăm, ngậm lấy điếu thuốc đi tiến đến.
- Bác sĩ Diệp, ngày hôm nay vội vàng sao? Nếu không có gì bệnh nhân, cùng ca đi nhìn tràng điện ảnh? Tân thượng tình yêu phiến, nhất định cho ngươi như vậy muội tử oa oa rơi nước mắt.
Phòng khám luôn bị làm phiền như thế, Diệp Xuân Anh nửa năm này đã quen gặp phải tình huống như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cười cười cho có lệ, nhẫn nhịn nói.
- Tùng ca, tôi ở đây cách một đoạn không sẽ có người bệnh đến xem khám bệnh lấy thuốc, nhiều khi còn phải truyền dịch, mà nếu có đi thì cũng phải xin phép, nào rảnh để đi xem phim a.
- Như thế nào muội tử, xem thường người có phải hay không?
Tùng ca đi nhanh đến, gác cái mông lên trên bàn khám bệnh, khóe miệng trên dưới lay động, cười nói.
- Không phải anh đây không kiên nhẫn, em xem nh tự mình tới cửa mời em ngươi, nào có ý sẽ đi ra một mình? Còn việc khám chữa bệnh này hôm nào chả được, người nào dám không cho anh mặt mũi?.
- Tùng ca.
Diệp Xuân Anh cố gắng gượng cười, mệt mỏi nói.
- Anh xem, mắt tôi quầng thâm đen hết như vậy, thật ra muốn nghỉ ngơi, nào có phúc khí đó chứ. Nếu không... Anh ngồi ở đây, ngồi đây chúng ta tán gẫu một chút. Được không?
Không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Xuân Anh không muốn gọi điện thoại cho Trương tam thiếu gia. Nàng biết tâm tư người nọ, không muốn thiếu nhân tình của hắn.
Nhưng hôm nay nhìn Tùng ca sẽ có tư thế lai giả bất thiện, trong lòng nàng có chút bồn chồn, nhịn không được nắm tay bỏ vào túi, cầm chắc a di động cũ kỹ bên trong.
Trương tam thiếu gia lúc trước ép buộc nàng lưu lại số điện thoại di động của hắn, nàng nghĩ, nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể dùng một lần.
Cửa phòng khám lại bị mở ra, một đôi vợ chồng già run rẩy đi từ từ vào, nhỏ giọng nói.
- Bác sĩ Diệp, có rảnh không?
- Rất bận, cút! Hôm nay bác sĩ Diệp không mở cửa khám bệnh!
Tùng ca vừa nghiêng đầu, phốc một tiếng phun ra tàn thuốc, đứng lên hung hăng quát to, đi tới cửa, một phen đã đem đôi vợ chồng già đẩy bay ra ngoài cả, té ngã trên đất kêu đau, thế mà vẫn còn có ý định đi vào trở lại, hắn lớn tiếng nói.
- Hôm nay bác sĩ Diệp mệt, cần nghỉ ngơi, bệnh cấp tính thì lăn đi bệnh viện lớn mà khám, bệnh vặt lần khác lại đến. Đừng mẹ nó không biết điều như thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, hắn phủi tay đóng cửa lại, xoay người cười nói.
- Bác sĩ Diệp, Xuân Anh muội tử, cái này… Em có thể nghỉ ngơi đi chơi rồi chứ?
Diệp Xuân Anh nhất thời có chút tưởng niệm Lý Mạn Mạn, lần trước nàng thiếu chút nữa ứng phó không được, chính nhờ Lý tỷ mở rộng cổ áo của mình, đung đưa cặp bưởi to tròn trước mặt hắn, loạn thất bát tao, nói đông nói tây một hồi thế mà không biết làm sao lại hồ lộng được Tùng ca rời đi.
Lúc này liền nàng mình, không cảm giác không có chủ ý... Ôi chao? mình?.
Nàng lúc này mới nghĩ đến, trong rèm giường bệnh còn đứng một người đây. Nàng chạy nhanh vào, tay đưa vào túi cầm lấy số điện thoại gọi, nhỏ giọng nói.
- Cái kia... Hàn tiên sinh đúng không? Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi đây... Rất không yên ổn, nếu không, anh hãy tìm nơi khác an thân đi a.
Tùng ca là một không một lời hợp liền động thủ, nàng không muốn liên lụy người khác, nhưng nghĩ lại, đây cũng là một cái lấy cớ cự tuyệt hắn.
Nhưng Hàn Ngọc Lương không hề động.
Hắn lẳng lặng nhìn Tùng ca, con mắt quét lên quét xuống, cẩn thận đánh giá một hồi.
Tùng ca chỉ coi Hàn Ngọc Lương là bệnh nhân, nhíu mày tiến lên hai bước, nói.
- Bác sĩ Diệp, tính kiên nhẫn của ca có hạn, em đừng có mà câu giờ nữa, chỗ khám bệnh như lỗ mũi của em có thể trị bệnh nặng gì chứ?
Hắn giơ tay lên vỗ vỗ lồng ngực Hàn Ngọc Lương.
- Nhìn xem, thân thể tiểu tử này rất rắn chắc, có thể có chuyện gì được chứ. Hắc, nói mày đó thằng nhóc, xéo nhanh mẹ nó đi, ca muốn dẫn cô em đây đi xem phim.
Diệp Xuân Anh lộ vẻ mặt khó xử, đành nói trắng ra.
- Tùng ca, tôi... Tôi không thích xem phim.
- Thế thì đi dạo phố, em tới đây cũng được một đoạn thời gian không ngắn rồi, nhưng ca chưa bao giờ thấy em mặc bộ quần áo nào ra dáng cả, cái này sao được, đi dạo với ca, ăn một bữa cơm, ca mua cho em hai ba bộ, bây giờ đang là mùa hè, cũng nên đem vóc người của em phơi bày ra để đám người ngoài kia được phen trố mắt rồi, đúng không?
Tùng ca vừa nói, vừa đưa tay chụp đến tay Diệp Xuân Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro