Tích Thủy Chi Ân (3)
Tuyết Phàm
2024-05-30 04:29:47
Nàng không thể rên ra thanh âm, cũng không dám động, chỉ có thể cố gắng dè nén ngồi ở tại chỗ, mặc kệ cảm giác nhơ nhớp ướt sũng theo miệng âm đạo lan tràn ra ngoài, tí tách nhuộm đến ướt sủng của quần lót.
Làm đủ chỉ chưởng kích dục, Hàn Ngọc Lương mỉm cười nói.
- Phu nhân, ta sắp thu tay rồi, ngươi đem cái khăn bên cạnh kia cầm vào trong tay đi.
Nàng vẫn còn đè nén cảm giác sung sướng, cả khuôn mặt đỏ bừng gật gật đầu, đưa tay ra chộp nhanh tới cái khăn để ở bên cạnh.
Hai ngón tay của hắn rời ra, lưu lại một dòng chân khí để dẫn động.
Hai cái đầu vú no đủ run một cái, trên đỉnh thượng đầu tiên là chảy ra dòng nước nhỏ màu trắng, chợt nối thành một mảnh, hội tụ thành dòng, sau đó thuận theo đầu vú chảy xuống dưới, tích táp chảy vài cái, liền hóa thành vài luồng sữa mẹ màu trắng xì mạnh ra ngoài.
Thiếu phụ kia mới kêu sợ hãi một tiếng, phản ứng nhanh, vội vàng cầm lấy khăn mặt đè vú lại, vẻ mặt cảm kích nói.
- Tạ…Tạ ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ rất nhiều, đám bà mụ đều nói kích sẽ sữa sẽ đau muốn chết, nào biết tay nghề của bác sĩ ngài lại tốt như vậy...
Đợi đến khi đưa bệnh nhân bị chơi hai đầu vú vẫn còn miệng đầy cảm kích ra ngoài, Diệp Xuân Anh đúng lúc này ở phía sau kêu ăn cơm, Hàn Ngọc Lương ngửi được mùi mùi hương kia, vẫn còn ý vị xoa xoa tay hai ngón tay vừa mới làm việc tốt của mình, cười cười đi nhanh đi tới.
- Bác sĩ Diệp, phòng khám này của cô thật đúng là một địa phương tốt a.
Diệp Xuân Anh nào biết hắn vừa mới trải qua một phen chơi “Bưởi” đến nghiện tay, chỉ nghĩ là hắn nịnh hót, bới cho hắn đầy một chén lớn cơm, đắp lên cà chua và trứng rán, vừa để xuống trên bàn, thở dài nói.
- Tốt cái gì mà tốt, nơi này loạn đắc yếu mệnh.
- Tôi muốn đến địa phương khác lắm đó chứ, nhưng không được.
- Hả? Xin lắng tai nghe.
- Anh ăn trước đi.
Diệp Xuân Anh nhẹ giọng nói.
- Buổi tối chúng ta ra ngoài một lần, anh sẽ biết. Anh biết lái xe không?
Hàn Ngọc Lương ăn một miệng lớn, do dự một chút, nói.
- Cô nói vậy không phải là đanh xe ngựa đó chứ.
Diệp Xuân Anh che miệng, suýt nữa cười đến phụt cơm ra ngoài, nhẫn nhịn nuốt xuống, mới nói.
- Hiện tại thôn đều rất ít thấy xe ngựa, đương nhiên là nói ô tô rồi. Phòng khám có công gia cho xe rởm kiểu cũ, đối với anh không có hộ chiếu sẽ không thể ở được, buổi tối lái xe quá nguy hiểm, đành phải thuê xe. Anh không học qua à?
- Chưa, tại hạ chỉ biết kỵ mã, lái xe. Lái xe lái xe... Thật sự nghĩ không ra là một phen bản lĩnh như thế nào.
Hàn Ngọc Lương cảm nhận cà chua ngọt ngon trong miệng, mỹ vị đến không thể không ăn thêm.
- Trái cây dùng để nấu cơm này thật là ngon, gọi là gì thế?
Diệp Xuân Anh nghi ngờ nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi.
- Anh... Chẳng lẽ thật sự là cổ đại đến đây? Cà chua, chưa ăn qua sao?
Nàng gắp cho hắn một câu rau.
- Còn cái này, anh ăn qua chưa?
- Không có, nhớ không nổi có ăn qua chưa.
Hắn vỗ vỗ đầu.
- Nhìn em, chứng mất trí nhớ này của tại hạ thật đúng là nghiêm trọng.
- Cổ kim đại chiến tần dũng tình sao...
Diệp Xuân Anh thì thầm một câu thoại ấn tượng trong một bộ phim.
- Vậy anh còn nhớ rõ mình có bản lĩnh gì? Trừ bỏ y thuật ra, ngươi đem Tùng ca dọa chạy dùng là không phải võ công à? Là cái loại nội lực chân khí trong phim điện ảnh hay chiếu sao?
- Ừm... Đại khái là thế. Tại hạ còn biết đánh đàn, chơi cờ, viết chữ cũng có luyện qua một chút, ngâm thơ làm đối thì hơi kém.
Hàn Ngọc Lương nhìn đôi mắt Diệp Xuân Anh đang chiếu lấp lánh, hiển nhiên khá cảm thấy hứng thú, mỉm cười nói.
- Còn có chút kỳ môn bát quái, tạp học cơ quan học thức, bác mà không tinh, để cô nương chê cười.
- Không thấy cười không thấy cười, tôi thực lượm được một vị đại hiệp tại gia a...
Diệp Xuân Anh nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng nói.
- Tôi đọc qua các truyện của Kim Dung rồi, anh biết nhiều như vậy, quả thực chính là Hoàng Lão Tà, à, chính là Hoàng Dược Sư, Hoàng Dược Sư, anh biết không?
Nhìn thấy trên mặt Hàn Ngọc Lương làm ra vẻ bối rối, nàng mới thu hồi nụ cười, cúi đầu nói.
- Xin lỗi, tôi quên anh bị mất trí nhớ. Tôi không phải cố ý.
- Không quan trọng, đây chỉ là nhất thời, tại hạ nhất định có thể nghĩ đến hết mọi chuyện.
- Anh là đại hiệp, tích thủy chi ân này của tôi, có phải nên dũng tuyền tương báo hay không a.
[Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Nhận ơn một giọt nước, trả lại cả một dòng sông]
- Nga?
Hàn Ngọc Lương nhíu mày.
- Cô nương có cái gì phó thác sao? Chỉ cần cô nói, tại hạ nguyện xông pha khói lửa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, tuyệt không chối từ.
Cùng nữ tử ở chung, sợ nhất đối phương vô dục vô cầu, chỉ cần có toan tính, liền có thể nhân cơ hội mà vào, mặc dù thời đại bất đồng, hắn tin tưởng cũng sẽ không kém quá xa.
- Chưa, tôi là một bác sĩ nho nhỏ, có thể có chuyện gì chứ. Tôi chỉ hy vọng... Anh có thể hành hiệp trượng nghĩa tại cái thành phố này thật tốt, giáo huấn một chút ác ôn vô pháp vô thiên.
Hàn Ngọc Lương biết thời biết thế tìm hiểu vài câu, mới biết địa phương nơi đây rất sớm trước kia đã đánh ra tên hiệu, tên là Hắc Nhai, một tiểu tử tôm tép như Tùng ca tại đây quả thực không đáng nhắc đến.
Hắn qua lại phong lưu thành tánh, chỉ cần có thể để giai nhân cười, cái gì cũng dám làm.
Đêm tham hoàng cung đạo bảo, truy hung thiên tập đạo, khiêu chiến ma giáo tổng đà, đi tiểu trong Thiếu Lâm chính điện, công tích vĩ đại nhiều đếm không xuể, nếu có thể làm tiểu mỹ nhân như Diệp Xuân Anh động xuân tâm, sung làm đại hiệp tại địa phương quỷ quái này lại coi là cái gì.
Dù sao nơi đây theo hắn thấy, mỗi người bước chân hư phù, trung khí không đủ, người tập võ ngàn dặm chọn một, luyện được cũng đều là chút da thịt ngoại gia, cao thủ như hắn mà ra đường, còn không phải là thần cản sát thần, phật chắn giết phật, vô địch thiên hạ...
- Phanh!.
Nghe được động tĩnh kỳ quái, Hàn Ngọc Lương thăm dò nhìn lại, không hiểu ra sao.
Diệp Xuân Anh ăn vài miếng, liền lấy ra điều khiển từ xa mở ti vi xem phim, trong phim đang có cảnh hai bên bắn súng, rầm rầm rầm bắn cho huyết nhục văng tung tóe.
- Diệp cô nương, cái đó... Là ám khí gì? Vì sao có thể bên ngoài hơn mười trượng chớp mắt giết người, đánh người ta ra máu?
Đôi đũa trong tay hắn cũng đã quên cử động, nhíu mi hỏi.
- Còn có, những tiểu nhân này... Vì sao lại ở trong một cái hộp sắt nhỏ nhỏ mà chạy tới chạy lui?
Trong lòng Diệp Xuân Anh đã nhận định hắn là đại hiệp xuyên việt đến hiện tại, trong lòng ngượng ngùng mới giả bộ mất trí nhớ, liền kiên nhẫn giải thích một phen, đem TV, điện ảnh cùng những thường thức, tất cả đều nói cho hắn biết.
Trước đó, Hàn Ngọc Lương quả thật hứng thú không lớn, nhưng biết đến súng này lại làm cho hắn rơi vào trầm tư.
Nguyên lai, thương chính là vua của trăm binh khí, nhưng thật ra chỉ là một câu chém gió...
Làm đủ chỉ chưởng kích dục, Hàn Ngọc Lương mỉm cười nói.
- Phu nhân, ta sắp thu tay rồi, ngươi đem cái khăn bên cạnh kia cầm vào trong tay đi.
Nàng vẫn còn đè nén cảm giác sung sướng, cả khuôn mặt đỏ bừng gật gật đầu, đưa tay ra chộp nhanh tới cái khăn để ở bên cạnh.
Hai ngón tay của hắn rời ra, lưu lại một dòng chân khí để dẫn động.
Hai cái đầu vú no đủ run một cái, trên đỉnh thượng đầu tiên là chảy ra dòng nước nhỏ màu trắng, chợt nối thành một mảnh, hội tụ thành dòng, sau đó thuận theo đầu vú chảy xuống dưới, tích táp chảy vài cái, liền hóa thành vài luồng sữa mẹ màu trắng xì mạnh ra ngoài.
Thiếu phụ kia mới kêu sợ hãi một tiếng, phản ứng nhanh, vội vàng cầm lấy khăn mặt đè vú lại, vẻ mặt cảm kích nói.
- Tạ…Tạ ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ rất nhiều, đám bà mụ đều nói kích sẽ sữa sẽ đau muốn chết, nào biết tay nghề của bác sĩ ngài lại tốt như vậy...
Đợi đến khi đưa bệnh nhân bị chơi hai đầu vú vẫn còn miệng đầy cảm kích ra ngoài, Diệp Xuân Anh đúng lúc này ở phía sau kêu ăn cơm, Hàn Ngọc Lương ngửi được mùi mùi hương kia, vẫn còn ý vị xoa xoa tay hai ngón tay vừa mới làm việc tốt của mình, cười cười đi nhanh đi tới.
- Bác sĩ Diệp, phòng khám này của cô thật đúng là một địa phương tốt a.
Diệp Xuân Anh nào biết hắn vừa mới trải qua một phen chơi “Bưởi” đến nghiện tay, chỉ nghĩ là hắn nịnh hót, bới cho hắn đầy một chén lớn cơm, đắp lên cà chua và trứng rán, vừa để xuống trên bàn, thở dài nói.
- Tốt cái gì mà tốt, nơi này loạn đắc yếu mệnh.
- Tôi muốn đến địa phương khác lắm đó chứ, nhưng không được.
- Hả? Xin lắng tai nghe.
- Anh ăn trước đi.
Diệp Xuân Anh nhẹ giọng nói.
- Buổi tối chúng ta ra ngoài một lần, anh sẽ biết. Anh biết lái xe không?
Hàn Ngọc Lương ăn một miệng lớn, do dự một chút, nói.
- Cô nói vậy không phải là đanh xe ngựa đó chứ.
Diệp Xuân Anh che miệng, suýt nữa cười đến phụt cơm ra ngoài, nhẫn nhịn nuốt xuống, mới nói.
- Hiện tại thôn đều rất ít thấy xe ngựa, đương nhiên là nói ô tô rồi. Phòng khám có công gia cho xe rởm kiểu cũ, đối với anh không có hộ chiếu sẽ không thể ở được, buổi tối lái xe quá nguy hiểm, đành phải thuê xe. Anh không học qua à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chưa, tại hạ chỉ biết kỵ mã, lái xe. Lái xe lái xe... Thật sự nghĩ không ra là một phen bản lĩnh như thế nào.
Hàn Ngọc Lương cảm nhận cà chua ngọt ngon trong miệng, mỹ vị đến không thể không ăn thêm.
- Trái cây dùng để nấu cơm này thật là ngon, gọi là gì thế?
Diệp Xuân Anh nghi ngờ nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi.
- Anh... Chẳng lẽ thật sự là cổ đại đến đây? Cà chua, chưa ăn qua sao?
Nàng gắp cho hắn một câu rau.
- Còn cái này, anh ăn qua chưa?
- Không có, nhớ không nổi có ăn qua chưa.
Hắn vỗ vỗ đầu.
- Nhìn em, chứng mất trí nhớ này của tại hạ thật đúng là nghiêm trọng.
- Cổ kim đại chiến tần dũng tình sao...
Diệp Xuân Anh thì thầm một câu thoại ấn tượng trong một bộ phim.
- Vậy anh còn nhớ rõ mình có bản lĩnh gì? Trừ bỏ y thuật ra, ngươi đem Tùng ca dọa chạy dùng là không phải võ công à? Là cái loại nội lực chân khí trong phim điện ảnh hay chiếu sao?
- Ừm... Đại khái là thế. Tại hạ còn biết đánh đàn, chơi cờ, viết chữ cũng có luyện qua một chút, ngâm thơ làm đối thì hơi kém.
Hàn Ngọc Lương nhìn đôi mắt Diệp Xuân Anh đang chiếu lấp lánh, hiển nhiên khá cảm thấy hứng thú, mỉm cười nói.
- Còn có chút kỳ môn bát quái, tạp học cơ quan học thức, bác mà không tinh, để cô nương chê cười.
- Không thấy cười không thấy cười, tôi thực lượm được một vị đại hiệp tại gia a...
Diệp Xuân Anh nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng nói.
- Tôi đọc qua các truyện của Kim Dung rồi, anh biết nhiều như vậy, quả thực chính là Hoàng Lão Tà, à, chính là Hoàng Dược Sư, Hoàng Dược Sư, anh biết không?
Nhìn thấy trên mặt Hàn Ngọc Lương làm ra vẻ bối rối, nàng mới thu hồi nụ cười, cúi đầu nói.
- Xin lỗi, tôi quên anh bị mất trí nhớ. Tôi không phải cố ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không quan trọng, đây chỉ là nhất thời, tại hạ nhất định có thể nghĩ đến hết mọi chuyện.
- Anh là đại hiệp, tích thủy chi ân này của tôi, có phải nên dũng tuyền tương báo hay không a.
[Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Nhận ơn một giọt nước, trả lại cả một dòng sông]
- Nga?
Hàn Ngọc Lương nhíu mày.
- Cô nương có cái gì phó thác sao? Chỉ cần cô nói, tại hạ nguyện xông pha khói lửa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, tuyệt không chối từ.
Cùng nữ tử ở chung, sợ nhất đối phương vô dục vô cầu, chỉ cần có toan tính, liền có thể nhân cơ hội mà vào, mặc dù thời đại bất đồng, hắn tin tưởng cũng sẽ không kém quá xa.
- Chưa, tôi là một bác sĩ nho nhỏ, có thể có chuyện gì chứ. Tôi chỉ hy vọng... Anh có thể hành hiệp trượng nghĩa tại cái thành phố này thật tốt, giáo huấn một chút ác ôn vô pháp vô thiên.
Hàn Ngọc Lương biết thời biết thế tìm hiểu vài câu, mới biết địa phương nơi đây rất sớm trước kia đã đánh ra tên hiệu, tên là Hắc Nhai, một tiểu tử tôm tép như Tùng ca tại đây quả thực không đáng nhắc đến.
Hắn qua lại phong lưu thành tánh, chỉ cần có thể để giai nhân cười, cái gì cũng dám làm.
Đêm tham hoàng cung đạo bảo, truy hung thiên tập đạo, khiêu chiến ma giáo tổng đà, đi tiểu trong Thiếu Lâm chính điện, công tích vĩ đại nhiều đếm không xuể, nếu có thể làm tiểu mỹ nhân như Diệp Xuân Anh động xuân tâm, sung làm đại hiệp tại địa phương quỷ quái này lại coi là cái gì.
Dù sao nơi đây theo hắn thấy, mỗi người bước chân hư phù, trung khí không đủ, người tập võ ngàn dặm chọn một, luyện được cũng đều là chút da thịt ngoại gia, cao thủ như hắn mà ra đường, còn không phải là thần cản sát thần, phật chắn giết phật, vô địch thiên hạ...
- Phanh!.
Nghe được động tĩnh kỳ quái, Hàn Ngọc Lương thăm dò nhìn lại, không hiểu ra sao.
Diệp Xuân Anh ăn vài miếng, liền lấy ra điều khiển từ xa mở ti vi xem phim, trong phim đang có cảnh hai bên bắn súng, rầm rầm rầm bắn cho huyết nhục văng tung tóe.
- Diệp cô nương, cái đó... Là ám khí gì? Vì sao có thể bên ngoài hơn mười trượng chớp mắt giết người, đánh người ta ra máu?
Đôi đũa trong tay hắn cũng đã quên cử động, nhíu mi hỏi.
- Còn có, những tiểu nhân này... Vì sao lại ở trong một cái hộp sắt nhỏ nhỏ mà chạy tới chạy lui?
Trong lòng Diệp Xuân Anh đã nhận định hắn là đại hiệp xuyên việt đến hiện tại, trong lòng ngượng ngùng mới giả bộ mất trí nhớ, liền kiên nhẫn giải thích một phen, đem TV, điện ảnh cùng những thường thức, tất cả đều nói cho hắn biết.
Trước đó, Hàn Ngọc Lương quả thật hứng thú không lớn, nhưng biết đến súng này lại làm cho hắn rơi vào trầm tư.
Nguyên lai, thương chính là vua của trăm binh khí, nhưng thật ra chỉ là một câu chém gió...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro