Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 18

2024-10-07 10:04:07

Lục Đình tự hỏi nếu mình không nổi hứng đến bệnh viện thì thanh niên sẽ gặp phải chuyện gì?

Người tàn tật đi lại bất tiện, phòng bệnh cách âm tốt, vì cắt chỉ rồi nên bác sĩ cũng không đến.

Mọi thứ đều được tính toán kỹ lưỡng, ngay cả điện thoại của Lục Cửu cũng nhè đúng lúc này mà sập nguồn.

Người trên giường vẫn ngồi im như cũ, mái tóc đen rối tung che khuất làn da xanh xao, cổ tay gầy guộc đặt trên gối, một vệt đỏ loang ra trên chiếc gối trắng tinh như mai nở trong tuyết, ngón tay vừa trắng vừa mảnh, thật khó tưởng tượng lúc nãy cậu đã giãy giụa mạnh cỡ nào mới khiến dây thừng cứa sâu thế chứ?

Lục Đình cầm ly tới máy đun hứng nước. Anh ngồi cạnh giường, giữ một khoảng cách an toàn với Thẩm Kiều rồi đưa nước cho cậu.

"Uống nước đi."

Thấy cậu không có phản ứng, anh thử đưa nước lại gần hơn, áp vào má cậu.

Một khắc sau, thanh niên trên giường cử động. Ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay anh làm cái ly đổ nhào, nước ấm loang ra một mảng sậm màu trên ga giường, răng nhọn xuyên qua da thịt.

Tay Lục Đình run lên, cụp mắt nhìn người nhào tới mình.

Tóc tai rối bời, da trắng như tuyết, hệt như một đóa hoa vỡ vụn.

Dù suýt bị giày xéo nhưng vẫn mang theo gai nhọn, trả thù bằng cách đâm gai vào Lục Đình.

Cậu cắn rất mạnh, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào như thú con bị nhốt, chất lỏng ấm áp rơi xuống mu bàn tay nóng như lửa làm tim anh thắt lại.

Chỉ giây lát sau, cổ tay Lục Đình đã bật máu.

Dường như anh không hề thấy đau nên không nhúc nhích mà cũng chẳng lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Đến khi mùi rỉ sắt tràn ngập khoang miệng Thẩm Kiều, cậu mới bừng tỉnh nới lỏng miệng.

Thanh niên lộ vẻ sững sờ, môi mím lại, trong miệng đầy máu. Cậu nhìn cổ tay mình đang nắm. Trên đó hằn một dấu răng cực sâu, vừa nới lỏng miệng thì máu tươi lập tức ứa ra.

Thẩm Kiều buông tay anh ra rồi lí nhí, "Xin lỗi."

Lúc nói chuyện cậu liếm răng theo phản xạ, răng nanh trắng tinh như ẩn như hiện trước mắt Lục Đình, trên đó còn dính vết máu.

Anh ngồi thẳng lên, dời tay ra ngoài để máu khỏi rơi xuống giường bệnh sạch sẽ, mang lại phiền toái không đáng có cho y tá.

Lục Đình lấy khăn tay bịt chặt dấu răng đều tăm tắp kia, "Hả giận chưa?"

"Tôi......" Thẩm Kiều rụt người lại, giờ mới biết mình vừa làm gì, "Xin lỗi......"

Anh đã cứu cậu lần nữa nhưng cậu lại cắn anh.

Một nỗi hối hận lướt qua đầu cậu, theo sau là cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Thấy chưa, cậu là đồ lòng lang dạ sói như thế đấy, rất đáng bị ném ra đường cho tự sinh tự diệt.

Đối phương sẽ đối xử với cậu thế nào đây? Thẩm Kiều nuốt xuống mùi máu trong miệng rồi hờ hững nghĩ.

Giống như người nhà cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt thất vọng và căm ghét tột độ, sau đó bảo cậu xéo đi.

Chớp mắt tiếp theo, cậu nghe người đàn ông cười khẽ một tiếng rồi hờ hững nói, "Đúng là cún con, hễ không vui thì lại cắn người."

Thẩm Kiều giật mình, nhất thời không hiểu anh nói gì nên ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn anh.

Lục Đình cột lại chiếc khăn trên cổ tay, xem như đã băng bó xong.

Tay trái bị dao rạch vẫn chưa lành hẳn, mấy ngày nay đều ở công ty, ngay cả chỉ cũng chưa cắt, giờ cổ tay lại có thêm một dấu răng.

Anh đứng lên nói, "Chuẩn bị xuất viện đi, thời gian của tôi quý lắm, không muốn lãng phí vào việc an ủi người khác đâu."

"Còn chuyện lúc nãy......" Anh dừng một lát, "Hộ lý kia làm việc cố định ở phòng bệnh này, xem ra đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu."

"Cho nên......"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh nhìn Thẩm Kiều cúi gằm mặt, làm như vô ý nói, "Đây không phải vấn đề của cậu, cậu chẳng có lỗi gì cả. Không phải vì cậu nên anh ta mới biến thành như vậy mà vốn dĩ anh ta là một kẻ thối nát nên mới làm thế với cậu thôi."

Thân hình thanh niên ngồi trên giường cứng đờ, hồi lâu sau mới mở miệng.

"Cảm ơn."

Giọng cậu mềm nhũn, Lục Đình liếc nhìn cậu.

Nắng chiều vàng vọt rọi vào phòng, thanh niên co ro trên giường, khuôn mặt ẩn dưới mái tóc đen chẳng lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu, có lẽ cảm thấy mình đã phạm lỗi nên lặng lẽ cụp mắt xuống, nhìn ngoan hơn hẳn.

Ít nhất cũng ngoan hơn lúc nhào vào người anh cắn bừa.

Xét thấy mình là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, Lục Cửu báo cảnh sát, chỉ là trước khi cảnh sát đến hắn đã "sơ ý" đạp gãy tay kia của hộ lý.

Nhớ lại cảnh tượng mình thấy khi mở cửa, Lục Cửu chửi thầm một câu súc sinh.

Hắn tức giận đá thêm cú nữa.

Khi hắn quay lại thì Thẩm Kiều đã ổn định cảm xúc, ngồi trên xe lăn chuẩn bị xuất viện.

Lúc trên mặt chưa có sẹo Lục Cửu đã dọa con nít khóc ré, giờ có sẹo nhìn giống hệt tội phạm bị truy nã với giá cao.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều đối mặt với hắn.

Nhìn khuôn mặt hung thần ác sát kia, cậu thật sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ ôn hòa của người này khi nói chuyện với mình qua điện thoại. Tuy hơi sợ nhưng Thẩm Kiều vẫn lấy hết can đảm nhìn thẳng vào hắn rồi nhẹ giọng gọi, "Lục Cửu tiên sinh."

Tim Lục Cửu như sắp tan chảy, nghĩ thầm lẽ ra lúc nãy mình phải đá tên khốn kia thêm một cú nữa mới đúng.

Vừa ngẩn ngơ thì phát hiện sếp lạnh lùng nhìn mình.

"......"

Sao...... Sao thế?

Nắng chiều chói chang, Thẩm Kiều ngồi trên xe lăn, ánh nắng rọi xuống đầu cậu, cả khuôn mặt trắng đến nỗi gần như trong suốt.

Trên người cậu vẫn mặc đồ bệnh nhân, trong ngực ôm một cái chậu đựng ly nước và bàn chải đánh răng.

Vì khăn mặt từng bị nhét vào miệng nên Thẩm Kiều vứt thẳng vào thùng rác.

Lục Cửu đi phía sau đẩy xe lăn, nhìn cái chậu nhỏ kia hỏi, "Chỉ có mấy thứ này thôi à?"

Thẩm Kiều gật đầu, "Dạ."

Dù gì cũng ở bệnh viện năm sáu ngày mà chỉ có bấy nhiêu thôi sao?

Thẩm Kiều ôm chậu, thấy hắn trầm ngâm thì lắp bắp, "Không...... Không được đem theo sao ạ?"

Chậu và bàn chải đánh răng đều do bệnh viện phát, nghe nói ai ở phòng bệnh VIP cũng có.

Mặc dù Thẩm Kiều là người nhà họ Thẩm nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được đối xử tử tế, xài một đồng cũng phải tính toán chi li, dù là chậu và bàn chải đánh răng bệnh viện phát miễn phí cậu cũng không nỡ vứt đi.

Thấy bộ dạng này của cậu, Lục Cửu đâu còn để ý đồ nhiều hay ít, vội vàng gật đầu, "Được chứ, cậu muốn đem gì cũng được hết."

Lúc này Thẩm Kiều mới thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay đặt trên mép chậu từ từ siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, lộ ra sự hồi hộp ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của thanh niên.

Cậu không biết họ sẽ đưa mình đi đâu. Trên người cậu không một xu dính túi, đem theo cái chậu có thể tiết kiệm được vài đồng.

Với tình cảnh bây giờ, dù có bị bán cậu cũng đành chịu, tóm lại là cậu chẳng có gì cả.

Ba người đứng cạnh chiếc Cayenne đậu ngoài cổng bệnh viện.

Lục Cửu cúi đầu nhìn xe lăn rồi lại nhìn Thẩm Kiều, trong mắt lộ vẻ lúng túng.

Còn Thẩm Kiều thì âm thầm quan sát chiếc xe.

Màu trắng bình thường, thân xe bình thường, ngoại trừ hai cái đèn pha vừa to vừa xấu thì chẳng khác gì những chiếc xe chạy trên đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Kiều không rành xe nên chỉ có thể đoán giá dựa theo mức độ phổ biến của nó.

Hiển nhiên chiếc xe này đã được cậu định giá và rút ra kết luận——

Giá lăn bánh chắc không quá hai trăm ngàn. (~700 triệu, giá Cayenne thấp nhất là 5,5 tỷ)

Xem ra người đàn ông cứu cậu chẳng mấy khá giả nhưng vẫn cho cậu ở phòng bệnh VIP.

Nhẩm tính chi phí ở phòng bệnh mấy ngày qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Kiều tái nhợt, chỉ cảm thấy tương lai nợ nần chồng chất.

Lục Cửu không hề biết trong nửa phút ngắn ngủi này Thẩm Kiều đã nghĩ nhiều như vậy, hắn mở cửa xe, nhìn thanh niên bị tật hai chân rồi do dự nhìn sang Lục Đình.

"Em...... bế cậu ấy lên nhé?"

Lục Đình chống gậy đứng cạnh họ, nắng chiều nghiêng nghiêng, người đàn ông cao lớn tắm mình trong ánh sáng màu cam, ngay cả đôi mắt xám nhạt cũng sáng lấp lánh.

Trong mắt anh thấp thoáng ý cười, môi mỏng khẽ nhếch, "Sao, còn chờ tôi ra tay nữa à?"

Anh đã nói vậy thì Lục Cửu chẳng ngại gì nữa.

Hắn mở cửa xe rồi khom người xuống, "Mạo phạm."

"Khoan...... Khoan đã."

Ngay khi hắn sắp chạm vào Thẩm Kiều, cậu né sang bên cạnh, "Tôi...... Tôi tự lên được mà."

Cậu thử chống tay lên bánh xe lăn rồi bò lên xe, nhưng lên xe không đơn giản như lên giường, cửa xe nhỏ hẹp khiến cậu không có điểm tựa.

Cố gắng một lúc lâu, cuối cùng Lục Cửu nhìn không được nên xốc nách cậu như xách gà con, dễ dàng bế cậu vào xe.

Thẩm Kiều cứ thế bị xốc lên rồi thả xuống, sau đó cả người nằm trên ghế. Khoan nói đến chuyện tiếp xúc với đàn ông lạ, thậm chí cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Cửu bế lên dễ dàng.

Thanh niên ngồi trên ghế, vẻ mặt ngơ ngác như vẫn chưa hoàn hồn.

Một lọn tóc đen vướng trên lông mày, cậu không đưa tay vén mà ngơ ngác thổi thổi, cố thổi bay lọn tóc che khuất tầm nhìn của mình. Cậu nhìn Lục Cửu không chớp mắt, nói đúng hơn là đang nhìn đôi tay gấp gọn xe lăn của mình.

Ánh mắt kia hệt như đang nhìn quái vật.

Dù sao đó cũng là đôi tay có thể dễ dàng xốc nách một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng cậu không hề biết trong lúc mình nhìn Lục Cửu thì Lục Đình đang nhìn mình.

Anh nhìn thanh niên thổi tóc vướng trên mắt ra, một lát sau lọn tóc kia lại rơi xuống, sau đó lại bị cậu thổi ra, lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc cậu bực bội trợn mắt rồi đưa tay hất mạnh một cái.

Lục Đình chợt nở nụ cười.

Anh buông tay khỏi cửa ghế phụ rồi đi vòng qua bên kia ngồi lên ghế sau.

Lục Cửu bỏ xe lăn vào cốp xe, khi trở lại thì phát hiện sếp mình ngồi phía sau.

Hắn chỉ nhìn chứ không nói gì. Dù sao trong mắt hắn, thanh niên kia khó mà thoát khỏi móng vuốt của Lục Đình.

Hắn lên xe rồi nhìn hai người qua kính chiếu hậu, nghĩ một hồi lại chu đáo hạ vách ngăn xuống.

Trong nháy mắt, chỗ ngồi phía sau bị ngăn cách thành một không gian nho nhỏ.

Lục Cửu sợ Thẩm Kiều ngồi không vững nên lúc bế cậu lên đã cho cậu ngồi giữa ghế.

Sau khi người đàn ông lên xe, chỗ ngồi vốn rộng rãi trở nên chật chội, anh ngồi hết sức thoải mái, hai chân dang rộng, đùi áp vào chân Thẩm Kiều, cánh tay cũng cảm nhận được hơi ấm của đối phương truyền sang. Mùi thuốc lá thoang thoảng hòa với hương hoa cỏ tràn ngập xoang mũi, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh không thể kháng cự.

Bàn tay đặt trên đầu gối của Thẩm Kiều túm quần nhăn nhúm, theo bản năng có chút sợ hãi, vành tai bị tóc dài che khuất đỏ lên.

Sau đó cậu nghe thấy người bên cạnh thờ ơ hỏi.

"Sợ tôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Số ký tự: 0