Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn
Chương 7
2024-10-07 10:04:07
Ting ting ——
Âm thanh từ điện thoại kéo suy nghĩ của Thẩm Kiều về lại.
Cậu cụp mắt nhìn emoji bên kia gửi sang, ánh mắt oán hận của Thẩm Thu Hòa càng hiện rõ trong đầu.
Một khắc này, dường như cậu chẳng hề nghĩ gì, lại giống như nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng vẫn xóa Wechat của Tống Quắc.
Quả nhiên hôm sau Tống Quắc viện cớ đến nhà họ Thẩm.
Nhưng lần này mẹ Thẩm ở nhà.
Thẩm Kiều vẫn trốn trong phòng mình, Quý Thành Miên đến trường, Thẩm Ngọc và Thẩm Thu Hòa kẹp Tống Quắc ở giữa.
Thẩm Thu Hòa đẩy dưa hấu cắt sẵn tới trước mặt Tống Quắc, tỏ vẻ nhiệt tình hiếm thấy.
“Tống Quắc đúng không? Tiểu Ngọc hay kể về cháu lắm, nói ở trường cháu học rất giỏi, bình thường cũng rất quan tâm Tiểu Ngọc, rốt cuộc hôm nay gặp được cháu rồi.”
Trên người mụ xịt nước hoa của Thẩm gia, mùi khá nồng làm Tống Quắc dị ứng, nhích sang bên cạnh rồi nói ra cái cớ nghĩ sẵn trên đường.
“Lần trước tới chơi hình như cháu làm rơi thứ gì đó nên hôm nay đến tìm lại.”
Nghe xong Thẩm Ngọc hơi khẩn trương, “Sao cậu không nói với tớ? Hôm qua dì giúp việc mới quét dọn xong. Đồ có đắt lắm không? Lỡ bị lấy mất thì sao?”
Tống Quắc liếc nhìn hành lang bên kia, “Không đắt, nhưng giờ tớ khá thích vật này.”
Thẩm Thu Hòa đứng lên, “Để dì bảo người giúp việc tìm giùm cháu, thẳng bé này, làm rơi đồ phải nói ngay chứ, đợi đến hôm nay mới tìm.”
Tống Quắc nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại cực kỳ tối tăm.
“Cháu cũng mới biết hôm qua thôi, cho nên hôm nay tới tìm.”
Hắn đứng lên, “Cháu nghĩ chắc bị rơi trong phòng vệ sinh ở hành lang bên kia, để cháu đi xem thử.”
Thẩm Ngọc cũng đứng lên, “Tớ đi với cậu.”
“Không cần.” Tống Quắc nói, “Tớ tự tìm được rồi, nhân tiện đi vệ sinh luôn, cậu đi theo không tiện đâu.”
Hắn đã nói vậy thì Thẩm Ngọc cũng không ép nữa.
Tống Quắc thuận lợi đi qua, hắn không vào phòng vệ sinh mà đi thẳng tới cuối hành lang rồi dừng lại trước một cánh cửa.
Sau đó đưa tay gõ cửa.
Đúng như dự đoán, chẳng có phản ứng gì.
Sự kiên nhẫn của Tống Quắc đã cạn sạch trên đường đến đây, thấy bên trong im lìm thì đá mạnh cánh cửa.
“Cút ra đây!”
May mà hành lang cách phòng khách khá xa, nếu không động tĩnh của hắn chắc chắn sẽ kéo mẹ con Thẩm Ngọc tới.
Thấy vẫn không có phản ứng gì, Tống Quắc nhịn không được đạp thêm một cú, “Tôi lặp lại lần nữa, ra đây!”
Rốt cuộc cửa mở.
Gương mặt diễm lệ của thanh niên lộ ra sau cửa, nước da tái nhợt, đôi môi đỏ rực, hệt như một đóa hồng nở rộ sắp tàn lụi trong vườn.
Tống Quắc đẩy mạnh cửa như con sư tử nổi giận, không quan tâm đối phương là người tàn tật mà khom người bóp cổ cậu.
“Cậu có ý gì? Xóa Wechat tôi hả? Đời này chưa ai dám xóa Wechat của tôi đâu!”
Thẩm Kiều bất thình lình bị hắn túm lên, hai chân lơ lửng, không khí tràn vào xoang mũi càng lúc càng ít, cậu giãy giụa đưa cả hai tay lên gỡ tay Tống Quắc ra.
Nhưng một phế vật như cậu đâu phải là đối thủ của nam sinh thường xuyên chơi bóng rổ.
Cuối cùng lý trí Tống Quắc cũng trở về, thả cậu xuống xe lăn.
Tóc đen lòa xòa trên mặt thanh niên, cậu ngửa người ra sau, ngoẹo đầu thở hổn hển.
Tống Quắc thầm chửi tục, ngồi xổm xuống vén tóc ra khỏi mặt cậu rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt tái xanh, đè nén lửa giận trong lòng.
“Thẩm Kiều, cậu có tiền đồ quá nhỉ, vừa add tôi xong đã xóa ngay.”
Thẩm Kiều không nói lời nào.
Thế là Tống Quắc lại đưa tay bóp mặt cậu, “Nói gì đi chứ, cậu bị câm à?”
Thẩm Kiều quay mặt sang chỗ khác, “Nói gì? Muốn xóa thì xóa à?”
Khá khen cho câu muốn xóa thì xóa......
Xưa nay chỉ có Tống Quắc xóa người khác, Thẩm Kiều là người đầu tiên xóa Wechat của hắn.
Nam sinh cao lớn nhíu mày, “Tại sao?”
Thẩm Kiều ho khan một tiếng rồi âm thầm đưa tay chà xát chỗ vừa bị Tống Quắc chạm vào.
“Thẩm Ngọc nói nó thích cậu.”
Tống Quắc không hiểu, suýt nữa tức quá hóa cười.
“Thẩm Ngọc thích tôi thì sao, cô ta thích tôi nên cậu xóa tôi à?”
Thanh niên đối diện nhìn hắn, trong đôi mắt đào hoa ẩn tình kia lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tôi không hiểu, rốt cuộc cậu muốn add tôi để làm gì?”
Tống Quắc nhìn mặt cậu, rất nhiều hình ảnh không thích hợp lướt qua trong đầu.
Hắn có một người anh xuất sắc về mọi mặt đã kế thừa gia nghiệp từ sớm, vì vậy hắn muốn gì làm nấy, coi trời bằng vung.
Vì thân phận của hắn nên có vô số trai xinh gái đẹp bám theo, Tống đại thiếu gia ai đến cũng không từ chối, trước kia ăn chơi trác táng hơn bất kỳ ai khác.
Sau này lên đại học mới bớt đi, không phải vì giác ngộ mà đơn giản là chán rồi.
Cho đến khi gặp Thẩm Kiều.
Hắn nghĩ chẳng ai có thể dửng dưng với một mỹ nhân như vậy cả.
Cậu càng phản kháng, càng xa lánh hắn thì hắn càng hào hứng.
Người ta cố ý chà đạp hoa tươi, kéo trăng xuống bùn, vẩy mực lên giấy trắng. Để những thứ không nhuốm bụi trần này rơi vào thế tục theo bọn họ, tốt nhất là chìm sâu trong đó, không cách nào thoát ra nữa.
Tống Quắc rất độc ác, sở thích cướp đoạt ăn sâu trong máu, đã muốn thứ gì thì nhất định phải có được.
Hắn chậm rãi tới gần Thẩm Kiều, nhìn mặt cậu, mở ra chiếc hộp Pandora đầy cám dỗ với cậu.
“Cậu đẹp như vậy mà còn hỏi tôi muốn làm gì à? Thẩm Kiều, cậu sống trong nhà họ Thẩm chắc bất mãn lắm nhỉ? Chỉ cần cậu chịu theo tôi thì tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, muốn gì tôi cũng cho cậu hết.”
Thanh niên đối diện như bị dọa sợ, hoảng hốt mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ khuất nhục.
“Tôi là nam mà.”
Cậu càng sợ hãi thì Tống Quắc càng phấn khích.
“Nam? Nam thì sao? Thẩm Kiều, trời sinh cậu ra với gương mặt này là để quyến rũ đàn ông, có cô gái nào thích người ẻo lả hơn mình đâu chứ?”
Từng chữ của hắn hệt như mũi dao xoáy vào vết thương của Thẩm Kiều.
Sắc mặt thanh niên trắng bệch.
Rốt cuộc Tống Quắc đã cảm nhận được nỗi hả hê khi trả thù.
Hắn tự thấy mình là Chúa cứu thế của cậu, hắn xuất hiện sẽ làm cậu biết ơn vô cùng.
“Cậu theo tôi đi, tôi đưa cậu rời khỏi đây, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu hết. Dù sau này chán cậu thì tôi cũng sẽ cho cậu một số tiền đủ để cậu sống hết đời.”
Hắn nhìn xuống chân cậu với ánh mắt thương hại.
“Cậu nhìn lại mình đi, không lấy lòng mẹ và em gái thì sau này biết sống sao đây?”
Hắn tựa như đấng tối cao phán xét cậu, xé rách vết thương rỉ máu bị cậu giấu kín, cuối cùng thẳng tay vứt lòng tự trọng ít ỏi còn sót lại của cậu xuống đất chà đạp.
Thanh niên trên xe lăn khom người, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào như thú nhỏ bị giam cầm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ngập nước, lặng lẽ rơi xuống không một tiếng động.
Thấy bộ dạng này của cậu, Tống Quắc hơi mủi lòng. Nhưng khoái cảm vẫn chiếm phần hơn, khoái cảm khi thấy một đóa hoa kiều diễm bị tàn phá.
Mặc dù đóa hoa tả tơi khiến hắn tiếc hận nhưng nhìn vết thương đẫm máu kia lại làm hắn thấy thỏa mãn vì sự tàn bạo của mình.
Tống Quắc cúi đầu nhìn tay cậu trên đầu gối.
Hôm nay cậu đeo nhẫn hình con rắn quấn quanh ngón tay, đầu và đuôi không liền nhau, chóp đuôi hơi nhọn, lúc nãy giằng co làm mu bàn tay cậu bị cứa một vết dài.
Máu tươi chảy xuống mu bàn tay nhuộm đỏ một mảng trên tấm chăn mỏng màu trắng đắp trên đầu gối cậu.
Tống Quắc lấy khăn tay ra khỏi túi rồi ngồi xổm trước mặt cậu lau sạch máu trên mu bàn tay.
“Những thứ Tống Quắc tôi muốn lúc nào cũng có được cả, còn nữa, tính tôi không tốt lắm đâu, cậu ngoan ngoãn một chút sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”
Thẩm Kiều cụp mắt lẳng lặng nhìn động tác của hắn. Nước mắt cậu vẫn rơi không ngừng, nhưng khuôn mặt bị tóc dài che kín lại rất lạnh, cộng thêm vẻ mặt vô cảm của cậu khiến người ta phải rùng mình.
Tống Quắc không hề nhận ra, thấy nước mắt rơi xuống mu bàn tay còn tưởng mình dọa cậu sợ.
Hắn vừa định mở miệng thì sau lưng chợt vang lên một tiếng rít the thé.
“Các người đang làm gì vậy?!”
Tống Quắc quay đầu thấy Thẩm Ngọc đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Thẩm Kiều đột ngột rụt tay lại rồi đẩy xe lăn lùi ra sau mấy bước, giữ khoảng cách với Tống Quắc.
Ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Ngọc đảo qua hai người, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tớ thấy cậu đi lâu quá chưa trở lại nên đến xem thử.”
Tống Quắc nắm chặt chiếc khăn trong tay, đứng lên thản nhiên nói, “Tìm được đồ rồi, ai ngờ gặp anh cậu ở cửa, tớ thấy tay anh ấy bị thương nên ngồi xuống băng bó cho anh ấy.”
Thẩm Ngọc nhìn tay Thẩm Kiều, quả nhiên trông thấy một vết thương.
Nhưng Tống Quắc là ai chứ? Hắn mà sốt sắng giúp đỡ người khác vậy sao?
Thanh niên ngồi cúi đầu trên xe lăn, ngay cả ánh đèn cũng thiên vị cậu, vầng sáng màu cam dìu dịu sau lưng cậu nhẹ nhàng rơi vào đuôi lông mày, toát lên nỗi khát khao được chú ý.
Tim Thẩm Ngọc giật thót.
Ánh mắt oán hận từ từ lộ ra.
Mặc dù Tống Quắc có ý đồ với Thẩm Kiều nhưng cũng biết giờ chưa phải lúc ngả bài trước mặt Thẩm Ngọc.
Tất nhiên hắn cũng biết Thẩm Ngọc tỏ thái độ thế nào với anh trai mình, thế là bước sang đứng chặn trước mặt Thẩm Kiều.
“Tìm được đồ rồi, vậy tớ về đây.”
Nhưng ở nơi Thẩm Ngọc không nhìn thấy, Tống Quắc chắp tay sau lưng, cầm điện thoại ấn một cái.
Thẩm Ngọc giấu đi cảm xúc trong mắt, trở lại vẻ hiền lành như trước.
“Vậy được, tớ đưa cậu ra cổng.”
Tống Quắc không từ chối.
Thẩm Ngọc dõi theo hắn, khi bóng lưng nam sinh biến mất khỏi cổng biệt thự, ả túm váy chạy vào nhà.
Thẩm Kiều vẫn ở chỗ cũ như biết chắc ả sẽ quay lại.
Quả nhiên Thẩm Ngọc lao tới giơ tay lên.
Bốp ——
“Đồ đê tiện!” Ả túm cổ áo Thẩm Kiều, “Anh cố ý đúng không?”
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, vùng cổ trắng nõn hằn dấu tay bầm tím, bình tĩnh nói, “Là cậu ta, cậu ta đã bóp cổ anh.”
“Bóp cổ anh?” Thẩm Ngọc cười lạnh, “Anh không quyến rũ cậu ấy thì sao cậu ấy lại bóp cổ anh chứ?”
Lúc nào cũng vậy.
Lúc nào cũng là lỗi của cậu.
Cậu có gương mặt này chính là lỗi của cậu.
Chỉ chốc lát sau gò má thanh niên đã sưng tấy, cậu nhìn Thẩm Ngọc rồi giải thích lần nữa.
“Anh chẳng làm gì cậu ta cả, cậu ta bám lấy anh mà.”
Bốp ——
Trả lời cậu là một cái tát.
Thẩm Thu Hòa đứng sau lưng Thẩm Ngọc, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn rác rưởi.
“Thẩm Kiều, rốt cuộc mày muốn gì hả? Mày hại tụi tao còn chưa đủ hay sao?”
Mụ nói.
Thẩm Kiều nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Những câu chửi rủa vang vọng bên tai cậu hết lần này đến lần khác, cuối cùng hợp lại thành một câu——
Sao mày không chết đi!
Sao mày vẫn chưa chết nữa......
Âm thanh từ điện thoại kéo suy nghĩ của Thẩm Kiều về lại.
Cậu cụp mắt nhìn emoji bên kia gửi sang, ánh mắt oán hận của Thẩm Thu Hòa càng hiện rõ trong đầu.
Một khắc này, dường như cậu chẳng hề nghĩ gì, lại giống như nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng vẫn xóa Wechat của Tống Quắc.
Quả nhiên hôm sau Tống Quắc viện cớ đến nhà họ Thẩm.
Nhưng lần này mẹ Thẩm ở nhà.
Thẩm Kiều vẫn trốn trong phòng mình, Quý Thành Miên đến trường, Thẩm Ngọc và Thẩm Thu Hòa kẹp Tống Quắc ở giữa.
Thẩm Thu Hòa đẩy dưa hấu cắt sẵn tới trước mặt Tống Quắc, tỏ vẻ nhiệt tình hiếm thấy.
“Tống Quắc đúng không? Tiểu Ngọc hay kể về cháu lắm, nói ở trường cháu học rất giỏi, bình thường cũng rất quan tâm Tiểu Ngọc, rốt cuộc hôm nay gặp được cháu rồi.”
Trên người mụ xịt nước hoa của Thẩm gia, mùi khá nồng làm Tống Quắc dị ứng, nhích sang bên cạnh rồi nói ra cái cớ nghĩ sẵn trên đường.
“Lần trước tới chơi hình như cháu làm rơi thứ gì đó nên hôm nay đến tìm lại.”
Nghe xong Thẩm Ngọc hơi khẩn trương, “Sao cậu không nói với tớ? Hôm qua dì giúp việc mới quét dọn xong. Đồ có đắt lắm không? Lỡ bị lấy mất thì sao?”
Tống Quắc liếc nhìn hành lang bên kia, “Không đắt, nhưng giờ tớ khá thích vật này.”
Thẩm Thu Hòa đứng lên, “Để dì bảo người giúp việc tìm giùm cháu, thẳng bé này, làm rơi đồ phải nói ngay chứ, đợi đến hôm nay mới tìm.”
Tống Quắc nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại cực kỳ tối tăm.
“Cháu cũng mới biết hôm qua thôi, cho nên hôm nay tới tìm.”
Hắn đứng lên, “Cháu nghĩ chắc bị rơi trong phòng vệ sinh ở hành lang bên kia, để cháu đi xem thử.”
Thẩm Ngọc cũng đứng lên, “Tớ đi với cậu.”
“Không cần.” Tống Quắc nói, “Tớ tự tìm được rồi, nhân tiện đi vệ sinh luôn, cậu đi theo không tiện đâu.”
Hắn đã nói vậy thì Thẩm Ngọc cũng không ép nữa.
Tống Quắc thuận lợi đi qua, hắn không vào phòng vệ sinh mà đi thẳng tới cuối hành lang rồi dừng lại trước một cánh cửa.
Sau đó đưa tay gõ cửa.
Đúng như dự đoán, chẳng có phản ứng gì.
Sự kiên nhẫn của Tống Quắc đã cạn sạch trên đường đến đây, thấy bên trong im lìm thì đá mạnh cánh cửa.
“Cút ra đây!”
May mà hành lang cách phòng khách khá xa, nếu không động tĩnh của hắn chắc chắn sẽ kéo mẹ con Thẩm Ngọc tới.
Thấy vẫn không có phản ứng gì, Tống Quắc nhịn không được đạp thêm một cú, “Tôi lặp lại lần nữa, ra đây!”
Rốt cuộc cửa mở.
Gương mặt diễm lệ của thanh niên lộ ra sau cửa, nước da tái nhợt, đôi môi đỏ rực, hệt như một đóa hồng nở rộ sắp tàn lụi trong vườn.
Tống Quắc đẩy mạnh cửa như con sư tử nổi giận, không quan tâm đối phương là người tàn tật mà khom người bóp cổ cậu.
“Cậu có ý gì? Xóa Wechat tôi hả? Đời này chưa ai dám xóa Wechat của tôi đâu!”
Thẩm Kiều bất thình lình bị hắn túm lên, hai chân lơ lửng, không khí tràn vào xoang mũi càng lúc càng ít, cậu giãy giụa đưa cả hai tay lên gỡ tay Tống Quắc ra.
Nhưng một phế vật như cậu đâu phải là đối thủ của nam sinh thường xuyên chơi bóng rổ.
Cuối cùng lý trí Tống Quắc cũng trở về, thả cậu xuống xe lăn.
Tóc đen lòa xòa trên mặt thanh niên, cậu ngửa người ra sau, ngoẹo đầu thở hổn hển.
Tống Quắc thầm chửi tục, ngồi xổm xuống vén tóc ra khỏi mặt cậu rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt tái xanh, đè nén lửa giận trong lòng.
“Thẩm Kiều, cậu có tiền đồ quá nhỉ, vừa add tôi xong đã xóa ngay.”
Thẩm Kiều không nói lời nào.
Thế là Tống Quắc lại đưa tay bóp mặt cậu, “Nói gì đi chứ, cậu bị câm à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Kiều quay mặt sang chỗ khác, “Nói gì? Muốn xóa thì xóa à?”
Khá khen cho câu muốn xóa thì xóa......
Xưa nay chỉ có Tống Quắc xóa người khác, Thẩm Kiều là người đầu tiên xóa Wechat của hắn.
Nam sinh cao lớn nhíu mày, “Tại sao?”
Thẩm Kiều ho khan một tiếng rồi âm thầm đưa tay chà xát chỗ vừa bị Tống Quắc chạm vào.
“Thẩm Ngọc nói nó thích cậu.”
Tống Quắc không hiểu, suýt nữa tức quá hóa cười.
“Thẩm Ngọc thích tôi thì sao, cô ta thích tôi nên cậu xóa tôi à?”
Thanh niên đối diện nhìn hắn, trong đôi mắt đào hoa ẩn tình kia lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tôi không hiểu, rốt cuộc cậu muốn add tôi để làm gì?”
Tống Quắc nhìn mặt cậu, rất nhiều hình ảnh không thích hợp lướt qua trong đầu.
Hắn có một người anh xuất sắc về mọi mặt đã kế thừa gia nghiệp từ sớm, vì vậy hắn muốn gì làm nấy, coi trời bằng vung.
Vì thân phận của hắn nên có vô số trai xinh gái đẹp bám theo, Tống đại thiếu gia ai đến cũng không từ chối, trước kia ăn chơi trác táng hơn bất kỳ ai khác.
Sau này lên đại học mới bớt đi, không phải vì giác ngộ mà đơn giản là chán rồi.
Cho đến khi gặp Thẩm Kiều.
Hắn nghĩ chẳng ai có thể dửng dưng với một mỹ nhân như vậy cả.
Cậu càng phản kháng, càng xa lánh hắn thì hắn càng hào hứng.
Người ta cố ý chà đạp hoa tươi, kéo trăng xuống bùn, vẩy mực lên giấy trắng. Để những thứ không nhuốm bụi trần này rơi vào thế tục theo bọn họ, tốt nhất là chìm sâu trong đó, không cách nào thoát ra nữa.
Tống Quắc rất độc ác, sở thích cướp đoạt ăn sâu trong máu, đã muốn thứ gì thì nhất định phải có được.
Hắn chậm rãi tới gần Thẩm Kiều, nhìn mặt cậu, mở ra chiếc hộp Pandora đầy cám dỗ với cậu.
“Cậu đẹp như vậy mà còn hỏi tôi muốn làm gì à? Thẩm Kiều, cậu sống trong nhà họ Thẩm chắc bất mãn lắm nhỉ? Chỉ cần cậu chịu theo tôi thì tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, muốn gì tôi cũng cho cậu hết.”
Thanh niên đối diện như bị dọa sợ, hoảng hốt mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ khuất nhục.
“Tôi là nam mà.”
Cậu càng sợ hãi thì Tống Quắc càng phấn khích.
“Nam? Nam thì sao? Thẩm Kiều, trời sinh cậu ra với gương mặt này là để quyến rũ đàn ông, có cô gái nào thích người ẻo lả hơn mình đâu chứ?”
Từng chữ của hắn hệt như mũi dao xoáy vào vết thương của Thẩm Kiều.
Sắc mặt thanh niên trắng bệch.
Rốt cuộc Tống Quắc đã cảm nhận được nỗi hả hê khi trả thù.
Hắn tự thấy mình là Chúa cứu thế của cậu, hắn xuất hiện sẽ làm cậu biết ơn vô cùng.
“Cậu theo tôi đi, tôi đưa cậu rời khỏi đây, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu hết. Dù sau này chán cậu thì tôi cũng sẽ cho cậu một số tiền đủ để cậu sống hết đời.”
Hắn nhìn xuống chân cậu với ánh mắt thương hại.
“Cậu nhìn lại mình đi, không lấy lòng mẹ và em gái thì sau này biết sống sao đây?”
Hắn tựa như đấng tối cao phán xét cậu, xé rách vết thương rỉ máu bị cậu giấu kín, cuối cùng thẳng tay vứt lòng tự trọng ít ỏi còn sót lại của cậu xuống đất chà đạp.
Thanh niên trên xe lăn khom người, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào như thú nhỏ bị giam cầm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ngập nước, lặng lẽ rơi xuống không một tiếng động.
Thấy bộ dạng này của cậu, Tống Quắc hơi mủi lòng. Nhưng khoái cảm vẫn chiếm phần hơn, khoái cảm khi thấy một đóa hoa kiều diễm bị tàn phá.
Mặc dù đóa hoa tả tơi khiến hắn tiếc hận nhưng nhìn vết thương đẫm máu kia lại làm hắn thấy thỏa mãn vì sự tàn bạo của mình.
Tống Quắc cúi đầu nhìn tay cậu trên đầu gối.
Hôm nay cậu đeo nhẫn hình con rắn quấn quanh ngón tay, đầu và đuôi không liền nhau, chóp đuôi hơi nhọn, lúc nãy giằng co làm mu bàn tay cậu bị cứa một vết dài.
Máu tươi chảy xuống mu bàn tay nhuộm đỏ một mảng trên tấm chăn mỏng màu trắng đắp trên đầu gối cậu.
Tống Quắc lấy khăn tay ra khỏi túi rồi ngồi xổm trước mặt cậu lau sạch máu trên mu bàn tay.
“Những thứ Tống Quắc tôi muốn lúc nào cũng có được cả, còn nữa, tính tôi không tốt lắm đâu, cậu ngoan ngoãn một chút sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Kiều cụp mắt lẳng lặng nhìn động tác của hắn. Nước mắt cậu vẫn rơi không ngừng, nhưng khuôn mặt bị tóc dài che kín lại rất lạnh, cộng thêm vẻ mặt vô cảm của cậu khiến người ta phải rùng mình.
Tống Quắc không hề nhận ra, thấy nước mắt rơi xuống mu bàn tay còn tưởng mình dọa cậu sợ.
Hắn vừa định mở miệng thì sau lưng chợt vang lên một tiếng rít the thé.
“Các người đang làm gì vậy?!”
Tống Quắc quay đầu thấy Thẩm Ngọc đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Thẩm Kiều đột ngột rụt tay lại rồi đẩy xe lăn lùi ra sau mấy bước, giữ khoảng cách với Tống Quắc.
Ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Ngọc đảo qua hai người, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tớ thấy cậu đi lâu quá chưa trở lại nên đến xem thử.”
Tống Quắc nắm chặt chiếc khăn trong tay, đứng lên thản nhiên nói, “Tìm được đồ rồi, ai ngờ gặp anh cậu ở cửa, tớ thấy tay anh ấy bị thương nên ngồi xuống băng bó cho anh ấy.”
Thẩm Ngọc nhìn tay Thẩm Kiều, quả nhiên trông thấy một vết thương.
Nhưng Tống Quắc là ai chứ? Hắn mà sốt sắng giúp đỡ người khác vậy sao?
Thanh niên ngồi cúi đầu trên xe lăn, ngay cả ánh đèn cũng thiên vị cậu, vầng sáng màu cam dìu dịu sau lưng cậu nhẹ nhàng rơi vào đuôi lông mày, toát lên nỗi khát khao được chú ý.
Tim Thẩm Ngọc giật thót.
Ánh mắt oán hận từ từ lộ ra.
Mặc dù Tống Quắc có ý đồ với Thẩm Kiều nhưng cũng biết giờ chưa phải lúc ngả bài trước mặt Thẩm Ngọc.
Tất nhiên hắn cũng biết Thẩm Ngọc tỏ thái độ thế nào với anh trai mình, thế là bước sang đứng chặn trước mặt Thẩm Kiều.
“Tìm được đồ rồi, vậy tớ về đây.”
Nhưng ở nơi Thẩm Ngọc không nhìn thấy, Tống Quắc chắp tay sau lưng, cầm điện thoại ấn một cái.
Thẩm Ngọc giấu đi cảm xúc trong mắt, trở lại vẻ hiền lành như trước.
“Vậy được, tớ đưa cậu ra cổng.”
Tống Quắc không từ chối.
Thẩm Ngọc dõi theo hắn, khi bóng lưng nam sinh biến mất khỏi cổng biệt thự, ả túm váy chạy vào nhà.
Thẩm Kiều vẫn ở chỗ cũ như biết chắc ả sẽ quay lại.
Quả nhiên Thẩm Ngọc lao tới giơ tay lên.
Bốp ——
“Đồ đê tiện!” Ả túm cổ áo Thẩm Kiều, “Anh cố ý đúng không?”
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, vùng cổ trắng nõn hằn dấu tay bầm tím, bình tĩnh nói, “Là cậu ta, cậu ta đã bóp cổ anh.”
“Bóp cổ anh?” Thẩm Ngọc cười lạnh, “Anh không quyến rũ cậu ấy thì sao cậu ấy lại bóp cổ anh chứ?”
Lúc nào cũng vậy.
Lúc nào cũng là lỗi của cậu.
Cậu có gương mặt này chính là lỗi của cậu.
Chỉ chốc lát sau gò má thanh niên đã sưng tấy, cậu nhìn Thẩm Ngọc rồi giải thích lần nữa.
“Anh chẳng làm gì cậu ta cả, cậu ta bám lấy anh mà.”
Bốp ——
Trả lời cậu là một cái tát.
Thẩm Thu Hòa đứng sau lưng Thẩm Ngọc, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn rác rưởi.
“Thẩm Kiều, rốt cuộc mày muốn gì hả? Mày hại tụi tao còn chưa đủ hay sao?”
Mụ nói.
Thẩm Kiều nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Những câu chửi rủa vang vọng bên tai cậu hết lần này đến lần khác, cuối cùng hợp lại thành một câu——
Sao mày không chết đi!
Sao mày vẫn chưa chết nữa......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro