Bạn Tốt
Đại Cô Nương Sói
2024-11-11 21:09:02
Trong mắt Uyển Phương, Phùng Chi thu hút nhất chính là nước da của cô ấy, không giống với bạch mỹ nhân, cũng không phải sắc trắng như gốm sứ, cũng không giống như ngọc trai, à, giống cánh hoa sơn chi mới nở vừa no đủ vừa đầy sức sồng, khiến cho lòng người chộn rộn, muốn ngón tay véo ra dấu ấn, hoặc muốn để sát mũi vào ngửi một lần, lúc này, cô ấy sẽ dùng đôi con người đen nhánh ánh nước trừng lui người.
Mà Nguyệt Mai đẹp giống như miếng sườn heo chua ngọt mới ra nồi, được bảo mẫu lấy đôi đũa kẹp từng khối vào đĩa, lại rưới thêm một muỗng dấm đường, béo ngậy tỏa sáng, bảo mẫu nhất định là người Tô Châu, đường luôn nhiều hơn dấm, khẩu vị thiên về ngọt, chỉ dư lại một tia chua chua, cuối cùng rắc chút mè trắng, xương gò má của Nguyệt Mai điểm chút tàn nhang đáng yêu.
Uyển Phương nói: “Hai người trang điểm một phen, còn khá hơn so với mấy cô kia.”
Phùng Chi cười cười, không nói tiếp, Uyển Phương là do Nguyệt Mai dẫn đến, cô cũng chỉ gặp qua vài lần, không quá quen biết, Nguyệt Mai giới thiệu dăm ba câu, gánh hát Song Quế ký khế ước một năm với Đại Thế Giới, Uyển Phương ở gánh hát làm học đồ, rất cơ khổ.
Nguyệt Mai ăn xong hoành thánh, Uyển Phương nhận chén uống canh, chép chép miệng khen ngợi: “Hương vị sao ngon như thế?”
Phùng Chi cười nói: “Tớ có nhờ bảo mẫu cho thêm tôm khô và tảo tía, còn có hai muỗng nhỏ mỡ heo.” Cô nói xong, từ bố trong túi lôi ra hai đôi vớ mới mua, Nguyệt Mai một đôi, Uyển Phương một đôi.
Nguyệt Mai đầy mặt vui vẻ: “Vừa trơn vừa mềm.” Có chút sợ móng tay mới cắt cào vào sợ chỉ, thật cẩn thận vuốt ve trong tay, nhìn mắt trên chân cô, lại đánh giá: “Mới mua giày sao? Màu đen khó nhìn.” Lại thêm một câu: “Tiền ở đâu ra? Nhị lão gia cho?”
Phùng Chi gật đầu, nghĩ đến cũng không sai, cô trả lại đôi giày da, mua đôi giày vải mới cùng bốn đôi tất chân, còn dư tiền.
Cô làm sao có thể đi đôi giày da quý như vậy chứ, lai lịch không rõ sẽ khiến người khác ngờ vực, có nhảy vào Hoàng Hà cũng không giải thích rõ được, cô nhấp miệng cười nói: “Màu đen dễ đi, không sợ bị cũ.”
Giày trắng tuy đẹp lại không bền, đánh rửa hay để lại dấu vết, giống như A Lai hàm răng luôn có vết ố vàng.
Một nhân viên mặc cẩm y hoa phục chạy từ cửa xoay tròn ra, nhìn khắp nơi xung quanh, năm sáu thiếu niên bộ dạng nghèo khó cơ linh xúm lại: “Gia, muốn mua thức ăn sao, ngài không cần đi, chúng ta thay ngài chạy chân, đi nhanh về nhanh không chậm trễ!”
“Tớ đi kiếm thêm chút tiền. Hai người chờ nhé.” Uyển Phương đứng lên vỗ vỗ quần dính tro bụi, chạy nhanh tới mạnh mẽ đẩy vai các thiếu niên ra, chen vào trước mặt người nhân viên kia lớn tiếng gào: “A Xương gia, đừng quên tôi chứ.”
Nhân viên gọi là A Xương kia lui về sau hai bước, nhìn kỹ là hắn mới nhếch miệng cười mắng: “Tiểu tử này từ nơi nào chui ra dọa ta nhảy dựng. Kim Bảo cô nương gọi đơn của Đạo Hương Thôn, đậu tương cách thủy, thịt bò ngũ vị, ngó sen nhồi gạo nếp, nửa con vịt luộc thêm mề mịt sốt tương, năm món mỗi món một đĩa.” Hắn khoa tay múa chân mô tả cái đĩa lớn nhỏ, lại từ túi móc ra năm tờ tiền lại lấy lại một tờ.
Uyển Phương biết hắn cắt xén tiền lại giả vờ không biết, cười hì hì nhận tiền chạy nhanh như chớp, các thiếu niên khác hậm hực, nhìn thấy cửa hông khác lại có người đi ra, chấn hưng tinh thần, chạy qua như ong vỡ tổ.
Nguyệt Mai lấy ngón giữa chọc cái trán Phùng Chi, cắn răng oán giận: “Cậu hào phóng cái gì, đem tất chân tốt như vậy cho một tên hầu, không bằng đều cho tớ, có bẩn còn có cái thay.”
Phùng Chi hơi giật mình, cười nói: “Tớ luôn thấy hai người đi cùng nhau…. nghĩ rằng giao tình tốt.” lại dừng một chút: “Hắn là học đồ ở gánh hát, cái gì mà là tên hầu.”
“Gánh hát hỗn loạn như nào cậu làm sao hiểu được.” Nguyệt Mai cắn môi, giận dỗi vô lý: “Cái mà cùng nhau chứ, bất quá trùng hợp khi cậu thấy tớ hắn đều ở mà thôi, chẳng lẽ kĩ nữ chỉ xứng làm bạn với học đồ gánh hát, cậu là nha đầu trong đại phủ đọc sách mấy năm, lại có thể chạy đi đâu cao quý chứ, nhiều nhất là làm thiếp cho nhị lão gia!”
Phùng Chi trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Cậu biết rõ tớ không có ý tứ này. Nhị lão gia là người vượt biển du học, sớm đã cự tuyệt chuyện nạp thiếp, tớ càng không muốn, đọc sách chẳng qua là vì sau này có thể ra ngoài tìm việc, không cần ở trong đại phủ làm nha đầu, xem sắc mặt lão gia thái thái kiếm ăn.”
Nguyệt Mai có chút hối hận, vẫn xụ mặt như cũ, cả hai đều không nói gì.
Xung quanh mặt tường của Đại Thế Giới đều có đèn sáng rực rỡ, giống như tòa thành hoàng kim, trộm một viên gạch là có thể an nhàn mấy năm.
Cửa sổ trên tầng ba tầng bốn đều bị mành vải che lấp, lầu một có rất nhiều cửa sổ sát đất vòng cung toàn bộ là khối thuỷ tinh mờ, thấy không rõ bên trong, chỉ thấy mơ hồ có rất nhiều bóng dáng, bị kéo thành hình dạng kỳ quái, giống hồn phách vô chủ bay tới bay lui.
Uyển Phương hưng phấn chạy lại đây, trong tay cầm hộp đồ ăn, mặt trên là chữ Đạo Hương Thôn mạ vàng rồng bay phượng múa, mở nắp ra bên trong một ô lại một ô bày chỉnh tề, hắn cười nói: “Các người đẹp nếm thử chút không, không thể ăn nhiều, Kim Bảo cô nương là người keo kiệt, thật sự sẽ đếm từng miếng đó.”
Phùng Chi đứng lên, chỉ xua tay cười từ chối: “Tớ phải đi về. Chờ cậu chào một tiếng thôi.” Cũng không để ý tới Nguyệt Mai, xoay người liền đi.
Uyển Phương nhìn bóng dáng cô gọi lại: “Tớ vui đùa thôi, mỗi thứ đều mua thêm chút, cậu ăn đi.”
Phùng Chi nhìn thấy một chiếc xe điện từ xa tới gần, chỉ hướng hắn vẫy vẫy tay, vội vàng chạy về hướng đường cái đối diện nhà ga.
“Cô ấy không ăn tớ ăn.” Nguyệt Mai nhón một miếng mề vịt nhuộm nước sốt thành đỏ rực bỏ vào trong miệng nhai, lại không cao hứng.
“Tính tình của cậu thật là, gặp ai cắn người đó.” Uyển Phương rất có cảm xúc: “Cũng may Phùng tiểu thư đại nhân đại lượng, không so đo.”
“Cái gì mà Phùng tiểu thư.” Nguyệt Mai trừng hắn một cái: “A Chi, gọi là A Chi, không cần xa lạ với cô ấy.”
Uyển Phương từ túi quần móc ra đôi vớ, đưa cho cô: “Một đôi nào đủ cũng cần phải thay chứ.”
Nguyệt Mai nhận lấy, lại “Phụt” cười: “Cậu sớm cho tơd một chút không phải được rồi sao, cũng sẽ không cáu kỉnh với A Chi.”
Uyển Phương lắc đầu, đậy lại hộp đồ ăn, tạm biệt cô, khúc diễn sắp kết thúc rồi, bưng trà rót nước dâng khăn, tìm không thấy hắn, lại là một trận đánh chửi.
Nguyệt Mai cũng đứng dậy, cọ tới cọ lui không đi, dùng đầu ngón tay vuốt vuốt nếp nhăn trên sườn xám khi ngồi xuống, vuốt thẳng từng cái.
Mẹ cô lúc này hẳn là đang tiếp khách, nếu bây giờ trở về, không sợ chướng mắt chỉ sợ bị ai đó nhìn trúng.
“Uyển Phương.” Cô bỗng nhiên gọi.
“Làm sao?” Uyển Phương quay đầu lại nhìn cô, bóng đêm bắt đầu đậm thêm, trong mắt cô ánh lên giống như có ngôi sao vụt qua, hết sức rực rỡ.
Nguyệt Mai đi qua đoạt lấy hộp đồ ăn trong tay hắn, giảo hoạt cười: “Cậu nghe Tiểu Phượng Tiên đang hát khúc “Mai Lan Mai Lan ta yêu người”, tớ muốn vào nghe, nghe xong liền về.”
Uyển Phương ngẩn người, tức khắc gấp đến độ dậm chân: “Ra đây ra đây, nơi đó không phải cậu có thể vào.” Cũng đã không kịp.
Nguyệt Mai linh hoạt tránh người, theo cửa xoay tròn chạy, nhanh chóng biến mất ở nơi phồn hoa.
Mà Nguyệt Mai đẹp giống như miếng sườn heo chua ngọt mới ra nồi, được bảo mẫu lấy đôi đũa kẹp từng khối vào đĩa, lại rưới thêm một muỗng dấm đường, béo ngậy tỏa sáng, bảo mẫu nhất định là người Tô Châu, đường luôn nhiều hơn dấm, khẩu vị thiên về ngọt, chỉ dư lại một tia chua chua, cuối cùng rắc chút mè trắng, xương gò má của Nguyệt Mai điểm chút tàn nhang đáng yêu.
Uyển Phương nói: “Hai người trang điểm một phen, còn khá hơn so với mấy cô kia.”
Phùng Chi cười cười, không nói tiếp, Uyển Phương là do Nguyệt Mai dẫn đến, cô cũng chỉ gặp qua vài lần, không quá quen biết, Nguyệt Mai giới thiệu dăm ba câu, gánh hát Song Quế ký khế ước một năm với Đại Thế Giới, Uyển Phương ở gánh hát làm học đồ, rất cơ khổ.
Nguyệt Mai ăn xong hoành thánh, Uyển Phương nhận chén uống canh, chép chép miệng khen ngợi: “Hương vị sao ngon như thế?”
Phùng Chi cười nói: “Tớ có nhờ bảo mẫu cho thêm tôm khô và tảo tía, còn có hai muỗng nhỏ mỡ heo.” Cô nói xong, từ bố trong túi lôi ra hai đôi vớ mới mua, Nguyệt Mai một đôi, Uyển Phương một đôi.
Nguyệt Mai đầy mặt vui vẻ: “Vừa trơn vừa mềm.” Có chút sợ móng tay mới cắt cào vào sợ chỉ, thật cẩn thận vuốt ve trong tay, nhìn mắt trên chân cô, lại đánh giá: “Mới mua giày sao? Màu đen khó nhìn.” Lại thêm một câu: “Tiền ở đâu ra? Nhị lão gia cho?”
Phùng Chi gật đầu, nghĩ đến cũng không sai, cô trả lại đôi giày da, mua đôi giày vải mới cùng bốn đôi tất chân, còn dư tiền.
Cô làm sao có thể đi đôi giày da quý như vậy chứ, lai lịch không rõ sẽ khiến người khác ngờ vực, có nhảy vào Hoàng Hà cũng không giải thích rõ được, cô nhấp miệng cười nói: “Màu đen dễ đi, không sợ bị cũ.”
Giày trắng tuy đẹp lại không bền, đánh rửa hay để lại dấu vết, giống như A Lai hàm răng luôn có vết ố vàng.
Một nhân viên mặc cẩm y hoa phục chạy từ cửa xoay tròn ra, nhìn khắp nơi xung quanh, năm sáu thiếu niên bộ dạng nghèo khó cơ linh xúm lại: “Gia, muốn mua thức ăn sao, ngài không cần đi, chúng ta thay ngài chạy chân, đi nhanh về nhanh không chậm trễ!”
“Tớ đi kiếm thêm chút tiền. Hai người chờ nhé.” Uyển Phương đứng lên vỗ vỗ quần dính tro bụi, chạy nhanh tới mạnh mẽ đẩy vai các thiếu niên ra, chen vào trước mặt người nhân viên kia lớn tiếng gào: “A Xương gia, đừng quên tôi chứ.”
Nhân viên gọi là A Xương kia lui về sau hai bước, nhìn kỹ là hắn mới nhếch miệng cười mắng: “Tiểu tử này từ nơi nào chui ra dọa ta nhảy dựng. Kim Bảo cô nương gọi đơn của Đạo Hương Thôn, đậu tương cách thủy, thịt bò ngũ vị, ngó sen nhồi gạo nếp, nửa con vịt luộc thêm mề mịt sốt tương, năm món mỗi món một đĩa.” Hắn khoa tay múa chân mô tả cái đĩa lớn nhỏ, lại từ túi móc ra năm tờ tiền lại lấy lại một tờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uyển Phương biết hắn cắt xén tiền lại giả vờ không biết, cười hì hì nhận tiền chạy nhanh như chớp, các thiếu niên khác hậm hực, nhìn thấy cửa hông khác lại có người đi ra, chấn hưng tinh thần, chạy qua như ong vỡ tổ.
Nguyệt Mai lấy ngón giữa chọc cái trán Phùng Chi, cắn răng oán giận: “Cậu hào phóng cái gì, đem tất chân tốt như vậy cho một tên hầu, không bằng đều cho tớ, có bẩn còn có cái thay.”
Phùng Chi hơi giật mình, cười nói: “Tớ luôn thấy hai người đi cùng nhau…. nghĩ rằng giao tình tốt.” lại dừng một chút: “Hắn là học đồ ở gánh hát, cái gì mà là tên hầu.”
“Gánh hát hỗn loạn như nào cậu làm sao hiểu được.” Nguyệt Mai cắn môi, giận dỗi vô lý: “Cái mà cùng nhau chứ, bất quá trùng hợp khi cậu thấy tớ hắn đều ở mà thôi, chẳng lẽ kĩ nữ chỉ xứng làm bạn với học đồ gánh hát, cậu là nha đầu trong đại phủ đọc sách mấy năm, lại có thể chạy đi đâu cao quý chứ, nhiều nhất là làm thiếp cho nhị lão gia!”
Phùng Chi trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Cậu biết rõ tớ không có ý tứ này. Nhị lão gia là người vượt biển du học, sớm đã cự tuyệt chuyện nạp thiếp, tớ càng không muốn, đọc sách chẳng qua là vì sau này có thể ra ngoài tìm việc, không cần ở trong đại phủ làm nha đầu, xem sắc mặt lão gia thái thái kiếm ăn.”
Nguyệt Mai có chút hối hận, vẫn xụ mặt như cũ, cả hai đều không nói gì.
Xung quanh mặt tường của Đại Thế Giới đều có đèn sáng rực rỡ, giống như tòa thành hoàng kim, trộm một viên gạch là có thể an nhàn mấy năm.
Cửa sổ trên tầng ba tầng bốn đều bị mành vải che lấp, lầu một có rất nhiều cửa sổ sát đất vòng cung toàn bộ là khối thuỷ tinh mờ, thấy không rõ bên trong, chỉ thấy mơ hồ có rất nhiều bóng dáng, bị kéo thành hình dạng kỳ quái, giống hồn phách vô chủ bay tới bay lui.
Uyển Phương hưng phấn chạy lại đây, trong tay cầm hộp đồ ăn, mặt trên là chữ Đạo Hương Thôn mạ vàng rồng bay phượng múa, mở nắp ra bên trong một ô lại một ô bày chỉnh tề, hắn cười nói: “Các người đẹp nếm thử chút không, không thể ăn nhiều, Kim Bảo cô nương là người keo kiệt, thật sự sẽ đếm từng miếng đó.”
Phùng Chi đứng lên, chỉ xua tay cười từ chối: “Tớ phải đi về. Chờ cậu chào một tiếng thôi.” Cũng không để ý tới Nguyệt Mai, xoay người liền đi.
Uyển Phương nhìn bóng dáng cô gọi lại: “Tớ vui đùa thôi, mỗi thứ đều mua thêm chút, cậu ăn đi.”
Phùng Chi nhìn thấy một chiếc xe điện từ xa tới gần, chỉ hướng hắn vẫy vẫy tay, vội vàng chạy về hướng đường cái đối diện nhà ga.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô ấy không ăn tớ ăn.” Nguyệt Mai nhón một miếng mề vịt nhuộm nước sốt thành đỏ rực bỏ vào trong miệng nhai, lại không cao hứng.
“Tính tình của cậu thật là, gặp ai cắn người đó.” Uyển Phương rất có cảm xúc: “Cũng may Phùng tiểu thư đại nhân đại lượng, không so đo.”
“Cái gì mà Phùng tiểu thư.” Nguyệt Mai trừng hắn một cái: “A Chi, gọi là A Chi, không cần xa lạ với cô ấy.”
Uyển Phương từ túi quần móc ra đôi vớ, đưa cho cô: “Một đôi nào đủ cũng cần phải thay chứ.”
Nguyệt Mai nhận lấy, lại “Phụt” cười: “Cậu sớm cho tơd một chút không phải được rồi sao, cũng sẽ không cáu kỉnh với A Chi.”
Uyển Phương lắc đầu, đậy lại hộp đồ ăn, tạm biệt cô, khúc diễn sắp kết thúc rồi, bưng trà rót nước dâng khăn, tìm không thấy hắn, lại là một trận đánh chửi.
Nguyệt Mai cũng đứng dậy, cọ tới cọ lui không đi, dùng đầu ngón tay vuốt vuốt nếp nhăn trên sườn xám khi ngồi xuống, vuốt thẳng từng cái.
Mẹ cô lúc này hẳn là đang tiếp khách, nếu bây giờ trở về, không sợ chướng mắt chỉ sợ bị ai đó nhìn trúng.
“Uyển Phương.” Cô bỗng nhiên gọi.
“Làm sao?” Uyển Phương quay đầu lại nhìn cô, bóng đêm bắt đầu đậm thêm, trong mắt cô ánh lên giống như có ngôi sao vụt qua, hết sức rực rỡ.
Nguyệt Mai đi qua đoạt lấy hộp đồ ăn trong tay hắn, giảo hoạt cười: “Cậu nghe Tiểu Phượng Tiên đang hát khúc “Mai Lan Mai Lan ta yêu người”, tớ muốn vào nghe, nghe xong liền về.”
Uyển Phương ngẩn người, tức khắc gấp đến độ dậm chân: “Ra đây ra đây, nơi đó không phải cậu có thể vào.” Cũng đã không kịp.
Nguyệt Mai linh hoạt tránh người, theo cửa xoay tròn chạy, nhanh chóng biến mất ở nơi phồn hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro