Bình Thản
Đại Cô Nương Sói
2024-11-11 21:09:02
Một cơn gió thổi tới làm loạn tóc mái của Phùng Chi, cô vén ra sau tai, nhàn nhạt nói: “Cậu nghĩ sai rồi, chúng ta con gái nhà nghèo như vậy, là không có tim, nhất định phải nói có thì chỉ có dã tâm, lòng hư vinh và hướng tới tự do.”
Nguyệt Mai mở to hai mắt nhìn cô, quan tâm hỏi: “Mẹ cậu lại nói gì sao?”
Phùng Chi lắc đầu: “Bà ấy cũng là người đáng thương, cậu không biết ngày trước bà ấy rất xinh đẹp, tuổi trẻ đã thành quả phụ, bị ép gả cho chú em chồng, đành phải chạy đi, mang theo tớ khắp nơi làm giúp việc kiếm ăn. Tớ rất sợ phải lặp lại vận mệnh của bà ấy….” Cô dừng một chút: “Cho nên, không có Thường nhị gia, cũng sẽ có Lý nhị gia, Trương nhị gia, chỉ cần cho tớ tiền để hoàn thành việc học, tớ đều có thể.”
“A Chi…” Nguyệt Mai an ủi cô: “Chờ cậu tốt nghiệp thì tốt rồi.”
“Đúng vậy!” Phùng Chi trong mắt còn chứa thê lương, lại mỉm cười, cô ngẫm lại, móc khăn tay gấp từ tay áo ra, ben trong là một xấp tiền chỉnh tề, đưa hết cho Nguyệt Mai: “Cậu cầm lấy mà dùng, có thể dùng trong lúc cấp bách.”
Nguyệt Mai vui mừng khôn xiết, cẩn thận nhận lấy: “Trên người cậu giấu nhiều tiền như thế, cần phải đề phòng móc túi, dạo này người như vậy càng ngày càng nhiều.”
Phùng Chi không nói gì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông từ trường học truyền đến, lúc này mới tạm biệt, Nguyệt Mai nghiêm túc nói: “Tiền này tới sẽ trả lại cho cậu.”
“Không vội, tớ bây giờ cũng chưa cần dùng.” Cô vẫy tay rồi đi, tới gần bồn nước rửa hộp cơm trước phòng học gặp được Tiết tiểu thư dạy dương cầm và hai cô giáo khác, cô kính cẩn chào hỏi, Tiết tiểu thư mắt cũng không nghiêng, chỉ có lệ gật đầu, lại tiếp tục nói chuyện.
Tiết tiểu thư hỏi: “Các cô có thể mua được vé phim [cỏ dại nở hoa] sao? Giá cao cũng được.” Một cô giáo khác nói: “Năm ngày trước cửa Đại Quang Minh đã treo biển hết vé rồi, vé lậu cũng không còn.” Người kia liền hỏi: “Còn không phải chỉ là bộ phim sao! Làm sao lại đắt vé như thế?” Tiết tiểu thư liếc cô ấy một cái: “Bởi vì nam chính là Kim Diễm. A, phải nói anh ta hết sức giống Thường nhị gia.”
“Ah hai của Thường Dục Trinh sao!” Cô giáo đó lộ vẻ mặt bừng tỉnh: “Cô nói như vậy thật sự…. Cực kỳ giống.”
Một cô giáo khác cũng cười rộ lên:“Chả trách vé đắt hàng, hóa ra đều chỉ đến xem Thường nhị gia.”
“Ai nha, còn có khóa, không nói nữa.” Tiết tiểu thư vẫy vẫy hộp cơm, một vệt nước bắn lên bức tường trắng không ai để ý, đang đi ở hành lang, chợt nghe phía sau có người gọi: “Tiết tiểu thư.”
Tác phong của cô theo tây dương, không quen học sinh gọi cô giáo.
Quay đầu lại nhìn là Phùng Chi, mặc bộ sườn xám màu thanh lam đã trắng bệch, đã giặt đến nỗi sờn hết vải bên ngoài, lại càng làm nổi bật mái tóc đen và làn da tuyết trắng, cái miệng nhỏ hồng hồng.
Dường như có chút ngoài ý muốn khi cô bé vẫn còn ở đây, cô trầm mặt hỏi: “Có việc gì sao?”
Phùng Chi đưa tấm vé [cỏ dại nở hoa] cho cô, Tiết tiểu thư nhận lấy, biểu tình có chút giật mình: “Ở đâu em có?” Lại chần chờ: “Cô nhận cũng không tốt.”
“Là lão gia trong phủ lão gia tùy tay thưởng.” Phùng Chi trấn định nói: “Vừa nghe Tiết tiểu thư nói rất muốn xem, em lại không có hứng thú để xem, lần nào xem cũng ngủ mất rất lãng phí.”
Tiết tiểu thư nghe được thì cười nhạo một tiếng, kẹp hộp cơm ở khuỷu tay, hôm nay cô mặc quần Tây Dương vàng nhạt kèm chỉ bạc, có túi tiền, ra vẻ lấy tiền: “Tôi trả em tiền vé.”
“Không cần đâu ạ.” Phùng Chi vội xua tay: “Cũng không phải vé mua được, sao lại không biết xấu hổ mà nhận tiền của cô, bị người khác biết lại xem thường.” Nghe thấy một hồi chuông vang lên, cô hơi cong eo cúi chào: “Phải vào tiết học rồi, tạm biệt cô.”
Tiết tiểu thư gọi cô lại: “Tôi nghe em đàn dương cầm, đàn còn chưa thạo tay, về sau phòng đàn không có tiết học, em muốn luyện liền tới.”
Phùng Chi vội vàng nói cảm ơn, lúc quay người đi khóe miệng không nhin được mà mỉm cười.
Nguyệt Mai mở to hai mắt nhìn cô, quan tâm hỏi: “Mẹ cậu lại nói gì sao?”
Phùng Chi lắc đầu: “Bà ấy cũng là người đáng thương, cậu không biết ngày trước bà ấy rất xinh đẹp, tuổi trẻ đã thành quả phụ, bị ép gả cho chú em chồng, đành phải chạy đi, mang theo tớ khắp nơi làm giúp việc kiếm ăn. Tớ rất sợ phải lặp lại vận mệnh của bà ấy….” Cô dừng một chút: “Cho nên, không có Thường nhị gia, cũng sẽ có Lý nhị gia, Trương nhị gia, chỉ cần cho tớ tiền để hoàn thành việc học, tớ đều có thể.”
“A Chi…” Nguyệt Mai an ủi cô: “Chờ cậu tốt nghiệp thì tốt rồi.”
“Đúng vậy!” Phùng Chi trong mắt còn chứa thê lương, lại mỉm cười, cô ngẫm lại, móc khăn tay gấp từ tay áo ra, ben trong là một xấp tiền chỉnh tề, đưa hết cho Nguyệt Mai: “Cậu cầm lấy mà dùng, có thể dùng trong lúc cấp bách.”
Nguyệt Mai vui mừng khôn xiết, cẩn thận nhận lấy: “Trên người cậu giấu nhiều tiền như thế, cần phải đề phòng móc túi, dạo này người như vậy càng ngày càng nhiều.”
Phùng Chi không nói gì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông từ trường học truyền đến, lúc này mới tạm biệt, Nguyệt Mai nghiêm túc nói: “Tiền này tới sẽ trả lại cho cậu.”
“Không vội, tớ bây giờ cũng chưa cần dùng.” Cô vẫy tay rồi đi, tới gần bồn nước rửa hộp cơm trước phòng học gặp được Tiết tiểu thư dạy dương cầm và hai cô giáo khác, cô kính cẩn chào hỏi, Tiết tiểu thư mắt cũng không nghiêng, chỉ có lệ gật đầu, lại tiếp tục nói chuyện.
Tiết tiểu thư hỏi: “Các cô có thể mua được vé phim [cỏ dại nở hoa] sao? Giá cao cũng được.” Một cô giáo khác nói: “Năm ngày trước cửa Đại Quang Minh đã treo biển hết vé rồi, vé lậu cũng không còn.” Người kia liền hỏi: “Còn không phải chỉ là bộ phim sao! Làm sao lại đắt vé như thế?” Tiết tiểu thư liếc cô ấy một cái: “Bởi vì nam chính là Kim Diễm. A, phải nói anh ta hết sức giống Thường nhị gia.”
“Ah hai của Thường Dục Trinh sao!” Cô giáo đó lộ vẻ mặt bừng tỉnh: “Cô nói như vậy thật sự…. Cực kỳ giống.”
Một cô giáo khác cũng cười rộ lên:“Chả trách vé đắt hàng, hóa ra đều chỉ đến xem Thường nhị gia.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai nha, còn có khóa, không nói nữa.” Tiết tiểu thư vẫy vẫy hộp cơm, một vệt nước bắn lên bức tường trắng không ai để ý, đang đi ở hành lang, chợt nghe phía sau có người gọi: “Tiết tiểu thư.”
Tác phong của cô theo tây dương, không quen học sinh gọi cô giáo.
Quay đầu lại nhìn là Phùng Chi, mặc bộ sườn xám màu thanh lam đã trắng bệch, đã giặt đến nỗi sờn hết vải bên ngoài, lại càng làm nổi bật mái tóc đen và làn da tuyết trắng, cái miệng nhỏ hồng hồng.
Dường như có chút ngoài ý muốn khi cô bé vẫn còn ở đây, cô trầm mặt hỏi: “Có việc gì sao?”
Phùng Chi đưa tấm vé [cỏ dại nở hoa] cho cô, Tiết tiểu thư nhận lấy, biểu tình có chút giật mình: “Ở đâu em có?” Lại chần chờ: “Cô nhận cũng không tốt.”
“Là lão gia trong phủ lão gia tùy tay thưởng.” Phùng Chi trấn định nói: “Vừa nghe Tiết tiểu thư nói rất muốn xem, em lại không có hứng thú để xem, lần nào xem cũng ngủ mất rất lãng phí.”
Tiết tiểu thư nghe được thì cười nhạo một tiếng, kẹp hộp cơm ở khuỷu tay, hôm nay cô mặc quần Tây Dương vàng nhạt kèm chỉ bạc, có túi tiền, ra vẻ lấy tiền: “Tôi trả em tiền vé.”
“Không cần đâu ạ.” Phùng Chi vội xua tay: “Cũng không phải vé mua được, sao lại không biết xấu hổ mà nhận tiền của cô, bị người khác biết lại xem thường.” Nghe thấy một hồi chuông vang lên, cô hơi cong eo cúi chào: “Phải vào tiết học rồi, tạm biệt cô.”
Tiết tiểu thư gọi cô lại: “Tôi nghe em đàn dương cầm, đàn còn chưa thạo tay, về sau phòng đàn không có tiết học, em muốn luyện liền tới.”
Phùng Chi vội vàng nói cảm ơn, lúc quay người đi khóe miệng không nhin được mà mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro