Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chống Cự

Đại Cô Nương Sói

2024-11-11 21:09:02

Tài xế A Quý đã dạo một vòng trong núi, ước chừng thời gian không sai biệt lắm mới dẫm lên con đường trải đầy ánh trăng trở về, từ xa đã trông thấy đèn trước sáng trưng, gấp rút bước đến, mới đi qua một vách đá chìa ra ngoài, anh ta chợt dừng lại.

Chiếc xe dường như đang lắc lư, cửa sau bị mở ra, tuy rằng vẫn gắng làm tròn trách nhiệm che đi hơn nửa cảnh xuân tươi đẹp, nhưng vẫn bị nhìn thấy hai đoạn chân kẹp trên vòng eo của nhị gia, làn da trắng lại càng nổi bật trong bóng đêm, một bên mắt cá chân còn treo một cái quần con màu hồng phấn, do mũi chân vô cùng lắc lư mà nó cũng lay động như muốn rơi xuống.

A Quý vội vàng lui người đến sau vách đá, lấy điếu thuốc từ trên người ra, ngậm trong miệng, lại sờ ra hộp diêm “Xách” một tiếng quẹt lửa, que diêm bốc cháy chiếu sáng lên một bên má trái có một vết sẹo dữ tợn của cậu ta, châm điếu thuốc tạo thành điểm đỏ trong bóng đêm.

Tiếng cô gái rên rỉ pha trộn với tiếng đàn ông thở dốc theo từng cơn gió núi bay vào trong tai cậu ta, khiến cậu ta nhìn lên trời sao, nhớ về những chiến tích phong hoa tuyết nguyệt cao chót vót của chính mình, nhả ra ngụm khói trắng lượn lờ bay lên trời.

Phùng Chi không dám đến biệt thự của Thường nhị gia ngủ qua đêm, lúc đi mấy bà vú đều nhìn thấy, đặc biệt vú Tiết hết sức chú ý dến cô, nếu không trở về chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Cô đi vào sân dành cho kẻ ở, các phòng đều đã tắt đèn, tối như mực, chỉ có nhà bếp còn sáng đèn, cửa sổ kính mờ mịt một tầng hơi nước, có người đang làm bữa ăn khuya.

Cô nhấc tấm mành trúc lên hóa ra là A Lai đang nấu mì, anh ta cầm hai quả trứng gà đập vào nhau, lòng trứng vàng ươm rơi vào nồi nước lèo, anh ta cũng nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn Phùng Chi, cười nói: “Bụng đói nấu mì ăn, em muốn ăn sao?”

Phùng Chi lắc đầu, đi đến trước bếp lò mở nắp thấy nước trong ấm còn chưa nóng, khom lưng vứt thêm củi vào trong bếp, liền đứng ở một bên chờ.

A Lai múc một muỗng nước tương, dấm, dầu mè, sa tế, mỡ heo vào trong chén, rắc chút hành thái, múc trước nửa bát nước mì, lại vớt sợi mì và hai quả trứng trần, lấy đôi đũa tre, tìm cái ghế dựa ngồi xuống.

Anh ta ăn một đũa mì, nhìn bộ sườn xám mà Phùng Chi đang mặc tôn lên dáng người đường cong lả lướt, eo nhỏ ngực phì, móng tay sơn màu đỏ đang rủ xuống bên sườn, màu đỏ rất xinh đẹp, không khỏi có chút ngơ ngẩn, trong lòng như bị cái gì đụng mạnh một cái.

“A Chi, bộ sườn xám này của em không hề rẻ đâu!” Anh ta giống như tùy ý nói một câu: “Loại vải hương vân anh đã từng giao dịch qua, biết được giá tiền của nó!”

Phùng Chi ngẩng đầu nhìn anh ta, hoảng loạn siết chặt bộ sườn xám trong tay: “Lúc ở nhà bạn học không may làm bẩn, bộ này là mượn cô ấy mặc tạm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


A Lai nghĩ tới bạn cô ở trong học đường phần lớn đều là con cái nhà không giàu cũng quý, cũng không nói gì thêm, lại ăn mấy gắp mì, lại nhìn chằm chằm cô.

“Anh nhìn em làm gì?” Phùng Chi mím môi nhìn lại, lại không biết dưới ánh đèn vàng mờ nhạt cánh môi phủ lớp son đỏ mấp máy lại có một loại mị hoặc khác.

“A Chi, em càng ngày càng xinh đẹp.” A Lai ấp úng: “Anh làm lái buôn mấy năm kiếm được chút tiền… Năm nay cũng 23 tuổi không còn nhỏ nữa…”

Phùng Chi nghe không rõ anh ta nói cái gì, ấm nước sôi vang lên ùng ục ùng ục, vội vàng xách ấm nước cười trừ với anh ta, bước ra khỏi nhà bếp.

Cô vào phòng tắm, bật đèn sáng, then cài cửa hỏng rồi, làm thế nào cũng không cài vào được đành phải chuyển cái ghế dựa vào để chèn vào cửa.

Phòng tắm rất chật chội, kê một cái chậu gỗ tròn, hai bình nước, một cái ghế thấp, thêm một người nữa là chật cứng. Trên tường treo một cái gương hình vuông, mặt kính bị nước nóng phủ một lớp sương mù, viền xung quanh bằng sắt loang lổ vết rỉ sét.

Cô lấy mảnh vải lau bề mặt gương, nhìn chính mình trong gương, mới phát hiện lớp son trên môi không đều, viền môi còn có vết hồng hồng rất mờ là do nhị gia hôn, không trách được ánh mắt A Lai nhìn cô kỳ quái.

Cởi nút thắt từ cổ đến dưới nách, giơ tay cẩn thận mà cởi sườn xám và áo trong ra, cô thấy trước ngực cô hồng như mã não, còn vểnh cao, chưa hết sưng, dùng tay chạm vào còn cảm giác đau, là do nhị gia mút ra.

Giữa hai chân dính dính khó chịu, cô xách ấm nước nóng lên đổ ra chậu gỗ, hơi nóng bốc lên, quá nóng, không nhúng tay vào được, lại đổ thêm nửa bình nước lạnh, ngồi xổm bên mép chậu gỗ, cầm khăn nhúng nước rồi lau người, chợt thấy chân ghế đụng vào gót chân, quay đầu lại xem cửa đã bị đẩy ra một khe hở nhỏ.

Cô lập tức bị hù dọa đến mất hồn mất vía, vừa vội vàng kéo quàn áo che chắn trước ngực, vừa đẩy ghế lại để chặn cửa, lớn giọng hỏi: “Ai ở bên ngoài, không nói tôi sẽ hét lên.”

“A Chi, là anh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Là giọng nói củaA Lai, Phùng Chi hết sức tức giận nói: “Anh muốn làm cái gì vậy!”

Lúc nãy A Lai mới chỉ nhìn trộm được một mảnh lưng trắng nõn đã chết mê chết mệt rồi, sắc tâm nổi dậy cũng lớn gan hơn, tay gã ta còn đang dùng sức đẩy cửa, nhỏ giọng nói: “A Chi, bây giờ anh đã có tiền, em gả cho anh đi, nhất định anh sẽ đối xử với e thật tốt, để em không còn lo ăn mặc. Em mở cửa đi, để anh nói chuyện với em.”

Phùng Chi tức giận nói: “Tôi đang tắm rửa anh còn muốn vào, còn biết xấu hổ hay không, trước đây cũng không thấy anh vô lễ như vậy.”

A Lai lại nói: “Lúc anh đối xử có lễ tiết với em, em có từng nhìn anh sao? Em cho anh vào đi, anh sẽ không làm gì em cả chỉ muốn nhìn em một chút, nói thêm hai câu mà thôi.” Gã ta lại càng ra sức đẩy cửa.

Phùng Chi nghe thấy chân ghế kẽo kẹt kẽo kẹt lay động, khe cửa lại dần dần rộng ra, toàn bộ phòng tắm đều như đang chấn động, trái tim cô đập thình thịch lao thẳng tới cổ họng, bàn tay nắm ghế siết chặt, hai chân cũng dùng sức đẩy về phía trước: “Nếu anh còn không đi, tôi sẽ kêu lên đấy.”

“Em kêu đi, tốt nhất là hô hào người khác tới!” Gã ta lại cười rộ lên: “Ah ước gì em kêu to lên.”

Phùng Chi không hề để ý đến gã ta, chỉ cắn chặt răng dùng hết sức lực cản lại, rốt cuộc A Lai cũng là thanh niên trai tráng, không tới một phút, một cánh tay luồn vào trong khe cửa, quờ quạng lung tung bốn phía, xòe bàn tay bắt cô.

Sắc mặt Phùng Chi trắng bệch, mở miệng nói: “Nếu anh còn không đi, đừng trách tôi không khách khí.”

Giọng nói của cô có chút khàn khàn, truyền vào trong tai A Lai lại mị hoặc vô cùng, gã ta nói: “Em sợ cái gì! Anh sẽ cưới em.” Bàn tay gã ta túm được lưng ghế đẩy ra.

Phùng Chi xách lên ấm nước, đột nhiên đổ lên cánh tay của gã ta.

Một tiếng gào rú thê lương vang vọng trong khoảng sân yên lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Số ký tự: 0