Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Đại Thế Giới

Đại Cô Nương Sói

2024-11-11 21:09:02

Người đoán mệnh nhận quẻ thẻ, sau vuốt ve liền sửng sốt: “Sao lại có hai thẻ?”

Nguyệt Mai nghiêm túc lừa ông ta: “Hai thẻ dính vào nhau cùng bị rút ra.”

“Như vậy thì sao có thể tính chứ, không có cách nào tính ra.” người bói toán nửa tin nửa ngờ: “Tôi tính nam tính nữ tính âm dương, tính lão tính tiểu tính đời người, nhưng chưa từng tính qua một người hai mệnh, cô rút lại, rút lại đi!”

Muốn ném lại cái thẻ về ống.

Nguyệt Mai nhanh tay lẹ mắt ôm ống quẻ ra: “Mệnh nào mà bị trùng lặp chứ, ông có nói hay không, không nói không cho ông tiền.”

“Ai nha, cô gái à….” người mù mí mắt dường như lõm xuống run như cây sậy, lại khó bỏ tiền tài, ngón cái thô dày xoa xoa mấy chữ trên cái thẻ, bặm môi trầm mặc, không hiểu là đang tính toán, hay là đang do dự.

Bọn họ cũng mặc kệ ông ta, tự ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn, phục vụ bưng món bánh hạt dẻ hoa quế cuối cùng lên, đều nói no ăn không vô nữa, Nguyệt Mai cười hì hì hỏi: “Thầy bói, có bói ra hôm nay ông có lộc ăn hay không?”

“Cô gái này! Không cần lấy tôi ra vui đùa!” người mù ra sức ngửi ngửi hương vị ngọt của bánh, thở dài nói: “Không thơm bằng trong cung, cửa Thuận Trinh ở Ngự Hoa Viên có cây hoa quế trăm năm tuổi, mỗi khi đến mùa, mùi hương có thể bay tới Ngọ Môn không hề tiêu tan. Ngườ bên ngoài không biết, muốn làm bánh hoa quế hạt dẻ ngon, phải lấy nước cam thảo rưới lên bánh hoa quế mới làm xong, hương thơm của táo đỏ chưng mềm cũng không thể lấn áp được mùi của bánh hoa quế, món này vị táo rất nồng…”

Nguyệt Mai không kiên nhẫn nghe tiếp liền nói: “Ông thích ăn không, rốt cuộc là có nói hay không, không nói chúng ta đi đây.”

Phùng Chi cười giúp đỡ nói: “Ông sợ nói mò không lừa được sao.”

Uyển Phương hô lớn một câu: “Phục vụ tính tiền!”

Người mù ai ai kêu hai tiếng: “Đừng vội đừng vội, tôi nói.” Liền bấm đốt ngón tay tính, trong miệng thầm thì thì thầm, ông ta nói giọng Bắc Kinh điệu nói rất nhanh, Phùng Chi nghiêng tai lắng nghe lúc được lúc không, nghe thấy “Đại sơn đáng phong chướng khí sinh, phù hoa an dật hủ trùng phì, ác tập cổ hoặc hung niệm tiệm, nhĩ thị mạt lộ điên cuồng hoa(1).” Lại nghe được “Thập thất xuân thì hồng loan động, thập cửu bão tử trí tử đích, đích nhuận lôi minh thôi đông thệ, âm dương tương giao vạn vật sinh(2).”

Nguyệt Mai “A nha” ngăn ông ta niệm kinh: “Tôi không hiểu ông nói cái gì cả, chỉ hỏi một câu thôi, mệnh tôi có dài không, có phát tài không, có phải mệnh quý bà hay không!”

người mù nói: “Vốn đã mất lại sống lại, tiền vốn đã mất lại có, vốn đã….” Hắn ngừng lại: “Đại phú đại quý mệnh phú quý.”

Nguyệt Mai thật cao hứng, lời này như là dấu hiệu của tử khí đông lai(3), chứng minh buổi biểu diễn tối nay nhất định sẽ gặt hái được thành công.

Cô bỗng nhiên nhớ ra đây là thẻ hợp cùng với Phùng Chi, vội vàng gọi: “Tiên sinh tiên sinh, tách hai cái thẻ ra rồi nói lại lần nữa đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cạch” một tiếng hai cái thẻ đã như chim về rừng, biến mất trong 62 quẻ thẻ, người mù thu tiền, hơi thở phát ra từ tiếng nói đều là hương vị ngọt của bánh hoa quế hạt dẻ: “Không kịp rồi, luôn là số mệnh của cô, quan tâm gì tới nó hợp hay phân.”

Ông ta gõ gõ cây gậy chống bước đi.

Ra khỏi quán cơm Tân Tân, thấy mặt trời đã lặn về tây, nắng chiều đỏ rực gốc trời, Uyển Phương ra ngoài đã lâu sợ về bị đánh, vội vàng đi trước, Nguyệt Mai và Phùng Chi sánh vai bước đi, nhưng cô ấy vẫn canh cánh trong lòng: “Tính mệnh cũng không rõ ràng, cũng không biết là mệnh của ai.”

Phùng Chi cười nói: “Chẳng qua thủ đoạn lừa cơm ăn của ông ta, cậu còn tin ông ta nói thật? Nếu như tính chuẩn, ông ta còn đi bói toán ở đây sao!”

“Cậu nói cũng có lý!” Nguyệt Mai nghĩ lại cũng thấy đúng, nhấp miệng cười lên, chợt chỉ vào phía đối diện: “Nhìn kìa!”

Phùng Chi nhìn theo tay cô ấy chỉ, một mỹ nhân quyến rũ mặc sườn xám không tay bằng tơ lụa màu hồng phấn thuê hoa bước xuống từ ô tô, tóc mai được cuốn lượn sóng từ trên trán chảy ra sau tai cuốn thành đóa hoa, đắng sau cắm cây trâm vàng khảm viên ngọc hồng phấn, một tay phe phẩy cây quạt nhỏ, một tay đeo túi dây xích vàng, ưỡn ngực ưỡn mông bước vào trong Đại Thế Giới.

Nguyệt Mai ghé sát vào bên tai cô nói: “Đó chính là Tiểu Kim Bảo là trụ cột của Đại Thế Giới, lại bị Tân Thế Giới cạy góc tường.”

“Là mỹ nhân mặc cái gì đều đẹp.” Phùng Chi tán thưởng tự tận đáy lòng, lại khó hiểu hỏi: “Không phải cô ấy sang Tân Thế Giới sao, sao lại đến đây?”

“Cũng không thể người đi trà lạnh mà, cô ta đến để thể hiện khí độ dìu dắt người mới, huống hồ hôm nay có một số nhân vật lớn đến, làm sao có thể buông tha cơ hội bấu víu trèo cao chứ.”

Phùng Chi trầm mặc: “Có lẽ cô ấy không xấu như cậu nghĩ đâu!”

Nguyệt Mai cười mỉa mai, không giải thích, bỗng nhiên nói: “Cậu dặn Thường nhị gia cách xa Tiểu Kim Bảo một chút, cô ta nhiễm bệnh hoa liễu đó.” Khuôn mặt lóe lên một tia vui sướng khi người gặp họa: “Trị không hết…. Sao nhìn tớ như vậy, cũng không phải tớ nói linh tinh, là ông chủ Hoàng cãi nhau với cô ấy lỡ mồm nó ra.”

“Nếu đúng là như vậy,ông chủ hoàng đó nói lời ác ngữ làm tổn thương người khác, ngược lại là người hay trở mặt không nhận người.” Phùng Chi nhíu mày: “Cậu cần đề phòng ông ta đó, cô ấy chính là cảnh báo cho cậu đó, làm người phải trong sạch.”

Hai người nói chuyện đến trước cửa xoay tròn của Đại Thế Giới, người gác cửa cười đón: “Tiểu thư Mai Lan sao còn ở đây? Ông chủ Hoàng đang cho tìm cô đó.”

Nguyệt Mai nghe thấy thì khẩn trương lên, giương mắt nhìn vào, mười mấy bàn tròn trước sân khấu, người đã ngồi được một nửa rồi.

Sắp xếp Phùng Chi ở một góc khuất, liền nghe thấy có người gọi cô Mai Lan Mai Lan.

“Gọi hồn à, đang ở đây.” Nguyệt Mai tức giận, lại cũng có chút đắc ý: “Có người hỏi cậu cứ nói tớ mời cậu đến, Uyển Phương có rãnh liền tới.”

Lúc này mới xoay người đi về phía sân khấu, đèn sân khấu sáng trưng, có người nhận ra cô, vỗ tay huýt sáo, cô ngoái đầu lại nhìn cong môi cười, nghiêng người bướ vào sau màn che.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trái tim Phùng Chi đập thình thịch, lặng yên đánh giá xung quanh, quả thật là nơi choáng ngợp trong vàng son, mặc trường bào, âu phục giày da, quần áo lụa là, đứng đứng ngồi ngồi, ra ra vào vào, nhìn qua rất náo nhiệt.

Tiểu Kim Bảo một mình ngồi ở bàn trung tâm, hai chân bắt chéo, trong tay cầm điếu thuốc lá đang hít mây nhả khói, có ba cậu ấm tay ấn ở lưng ghế, cúi người nói đùa với cô.

Phùng Chi thu hồi ánh mắt, cảm thấy thật là nhàm chán, may thay trên sân khấu bước ra một người thổi Saxophone, nhìn gầy yếu không chịu nổi cơn gió, lại thổi ra giai điệu sâu lắng, không hề qua loa chút nào.

Cô nghe có chút mê mẩn, cho đến khi kết thúc người đi rồi mới hồi thần lại, mới phát hiện bên bàn của Tiểu Kim Bảo chỉ còn lại một mình cô ấy đang ngồi, những bàn khác bàn đã ngồi kín rồi.

“A Chi.” Uyển Phương không biết từ đâu hiện ra, đưa cho cô một bình nước cam, ngồi xổm bên cạnh ghế.

“Nguyệt Mai sao còn chưa hát vậy? Cậu xem, người đều đến đông rồi.” Phùng Chi cúi đầu hỏi hắn.

Uyển Phương lắc đầu: “Bàn khách quý của Tiểu Kim Bảo còn chưa tới, ông chủ Hoàng không dám mở màn.”

Không hiểu là thần thánh phương nào, khí thế lớn như thế! Phùng Chi âm thầm đoán, chợt nghe Uyển Phương hưng phấn nói: “Mau xem, tới rồi!”

Cô vội vàng quay đầu, nhìn thấy bảy tám người đi theo nghênh đón, từ xa đến gần, dẫn đầu là người đàn ông thân hình cường tráng cao lớn, bước chân trầm ổn, đang nghe người bên cạnh nói chuyện, có thể là nghe được chuyện gì vui vẻ, hơi hơi gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch miệng cười.

Phùng Chi ngẩn người, còn tưởng là ai hóa ra Thường nhị gia Thường Yến Hành.

———————————–

(1): Dịch nôm na là: Núi lớn chắn gió xuất hiện chướng khí, phù hoa sung sướng thành trùng/sâu trong tâm, thói quen tật xấu mà sinh ra ác niệm, bước đường cùng sẽ hóa điên cuồng lừa dối

(2): Tuổi mười bảy gặp/thấy chim tiên đỏ (một loài chim trong truyền thuyết Trung Quốc nói về sự may mắn hạnh phúc), mười chín tuổi ôm con bước chân vào chỗ chết, tuyết tan sấm nổ đuổi mùa đông đi, âm dương giao hòa vạn vật sinh sôi,

(3): Tử khí đông lai: Hơn 2.500 năm trước, Lão Tử người đã sáng lập ra Đạo giáo do chán ghét với cuộc sống tranh giành quyền lực, lại hoàn toàn mất lòng tin vào vương triều nhà Chu, vì thế mà ông đã quyết định ra đi. Ông đi về phía Tây cửa Hàm Cốc trên lưng một con trâu xanh.

Lưu Hướng một người thời hán đã viết trong cuốn “liệt tiên truyền” tức “truyền thuyết những người bất tử” rằng: “Lão Tử đi về thung lũng phía tây, Quan lệnh ở Hàm Cốc Doãn Hỷ bỗng nhìn thấy sắc tím ở phía đông biết rằng sẽ có thánh nhân đi qua, quả nhiên lúc sau Lão Tử cưỡi trâu xanh từ hướng Đông qua đây. Doãn Hỷ ăn mặc chỉnh tề, quỳ gối dập đầu, khẩn khoản giữ Lão Tử ở lại và viết lại những hiểu biết của mình trước khi đi vào sa mạc. Lão Tử vì ưu ái Doãn Hỷ nên đã lưu lại Hàm Cốc quan hơn 100 ngày, truyền thụ pháp tu luyện cho ông và để lại hơn 5.000 chữ”. Từ đó ra đời câu thành ngữ “tử khí đông lai” .

Câu thành ngữ với bốn từ “Tử khí đông lai” nghĩa là tía khí tức “sắc tím” từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn. Hơn nữa, mặt trời mọc ở hướng Đông, nên từ sáng sớm, bình minh đã chiếu rọi, ấm áp, dịu êm, tinh thần con người phấn chấn. Tinh thần thoải mái làm việc ắt sẽ thu được thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Số ký tự: 0