Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Phiền Não

Đại Cô Nương Sói

2024-11-11 21:09:02

Xuống xe điện còn phải đi qua một con ngõ không bóng người, chạc cây long não rậm rạp vươn ra khỏi đầu tường xanh trắng, cơn gió thổi qua cành cây, mặt đất loang lổ những vệt nắng.

Vớ lại trượt xuống lòng bàn chân, bởi sắp đến Thường phủ, Phùng Chi cũng mặc kệ nó, không xa liền thấy căn nhà lớn bao bọc bởi hoa viên, tường rào bao quanh bên ngoài được xây bằng gạch Thái Sơn, chỉ lộ ra lớp ngói đỏ trên mái nhà, hai khung cửa sổ ở trên mái nhà thì lắp kính pha lê trắng khung kính màu xanh tối, ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà chói mắt, kiến trúc có chút phong cách Victoria.

Cổng lớn đen nhánh mở một nửa, người gác cổng Thường Bảo đang đứng trên ghế cầm miếng vải chà lau đầu treo đèn khắc hoa, nghe có người mềm mại gọi ông, mới nhìn qua bả vai, cười nói ha hả: “Cháu gái tan học rồi à.”

Phùng Chi nói: “Ông để ý kẻo ngã, để cháu giúp ông.”

Thường Bảo vịn lấy tay cô xuống đất, chỉ thở dài: “Người già chân cũng già, đứng trên cao không khỏi run lên.”

Phùng Chi lau xong bóng đèn nhảy xuống dưới, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Ngũ tiểu thư đã về chưa ạ?”

Nghe Thường Bảo đáp chưa thấy, đáy lòng cũng có cân nhắc, bước qua cửa lớn hướng bên phải có con đường hẻm, đi đến cuối cùng là căn nhà hai tầng dành cho người giúp việc, lúc này mọi người đều đang làm việc, có vẻ trống vắng, cô ở một mình trên gác mái, tuy đông lạnh hè nóng, lại hơn ở việc tự do. Dẫm cầu thang gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt đi lên, đổi đôi vớ lại kẽo kẹt kẽo kẹt xuống dưới, đi về phía phòng bếp, sau giờ cơm trưa nơi này đúng là lúc nhàn rỗi, mấy bà tử đang ngồi vây quanh bậc thang đánh bài, trong đó người họ Tiết , đôi mắt đậu xanh nhìn cô từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu: “Cháu gái năm nay cũng đã mười bảy mười tám? Đọc sách vào càng thêm giống tiểu thư, A Lai nhà ta trèo không tới.”

Phùng Chi nghe ra sự đố ký trong lời nói, cô làm như như không biết, hỏi bà tử khác mẹ cô ở đâu, đi vào nhà bếp, quả nhiên chỉ có Phùng thị rầu rĩ đang trộn nhân lá tể thái(1) với thịt heo, một bên bày một chồng vỏ bánh hoành thánh.

Cô tự động đi tới vại nước múc nước rửa tay, lúc quay lại, nhân đã trộn xong, Phùng thị ngồi trên ghế tre cũ hút thuốc, tiếng rít thuốc táp táp vang lên, ánh lửa chợt lóe chợt tắt, khói nhẹ che mờ khuôn mặt.

Phùng Chi thử vỏ hoành thánh, có chút dính dính, bóc một cái vỏ gắp nhân bỏ vào trong, gấp lại gấp, vê tròn hai đầu, một đĩnh nguyên bảo(2) liền xuất hiện trên đầu ngón tay, bỏ vào thớt, lại cán chút bột mì.

Phùng thị mở miệng: “Khoảng sáu giờ chiều, nhị lão gia phái xe tới đón con sang biệt thự đường Nam Kinh.”

Phùng Chi chỉ “Ừ” một tiếng, lại không nói chuyện, trong phòng bếp chỉ có một khung cửa sổ nhỏ ở trên cao, treo hai con cá khô che đến kín mít, bóng đèn sáng rực nhưng lại bị hun ám đầy dầu mỡ thành ra thực âm u, trái lại trong bếp một mảnh ánh lửa sáng bừng đang hầm trà, mùi trà theo tiếng sôi ục ục dần dần tỏa ra.



Phùng thị cười lạnh nói: “Không cần bày sắc mặt cho tao xem, tao là quả phụ làm giúp việc, vất vả nuôi mày khôn lớn, ăn no mặc ấm đã không dễ, nào có dư tiền cho mày học nữ giáo! Mày không muốn đi thì đừng đi, không ai ép mày. Lẽ ra mày cũng đến tuổi xuất giá, nhân lúc còn trẻ, tao cũng có thể thu thêm chút sính lễ, lại qua hai năm lại thành hàng bồi tiền, cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, đến lúc đó ngay cả cái loại chó mèo như A Lai cũng tìm mọi cách ruồng bỏ giày xéo.”

Phùng Chi nghe được như đâm vào tim, tay cô vẫn làm không ngừng, tầm mắt lại có chút mơ hồ, nâng tay áo lau mắt, mới nói: “Không phải bày sắc mặt cho mẹ xem, chỉ là muốn học nốt học kỳ này, lấy được bằng tốt nghiệp, cũng coi như là cho mình một cái giao đãi.”

Phùng thị còn muốn mỉa mai thêm vài câu, chợt nghe có bước chân từ xa tới gần, liền ngậm miệng, nghiêng thân nhìn nhìn, người tới là nha đầu hầu hạ trước mặt mợ cả Thải Nga, cô ta dẫm lên ngạch cửa phân phó: “Thím Phùng, buổi tối mợ cả muốn ăn mì cá hoa vàng dưa chua, cá hoa vàng tuy không nhiều xương, cũng phải làm sạch sẽ, đừng giống lần trước, đâm vào cổ mợ, ai cũng đều không yên.” Cô ta lại nhíu mi, lấy tay quạt quạt trước mũi: “Bà lại hút thuốc sao, làm cho đồ ăn cũng toàn là mùi lạ.”

Phùng thị vội vàng buông tẩu, đứng dậy cười nói: “Nhìn cô nói kìa, tôi chỉ thừa dịp nhàn rỗi mới hút một hơi, lúc bận nào dám chạm vào, cũng sợ chạm vào kiêng kị của các lão gia các mợ.” Lại nói: “Tôi mới hầm trà thơm, rót cho cô một chén nhé.” Một mặt đi rửa chén xách bình.

Thải Nga bước đến trước mặt Phùng Chi nhìn cô gói hoành thánh, có chút thèm ăn, cười hỏi: “Gói cho ai đó? Nấu một chén cho tôi nếm thử trước.”

Phùng Chi chưa mở miệng, Phùng thị đã cướp lời nói: “Là nhị lão gia sai người tiện thể nhắn qua, muốn ăn hoành thánh nhân thịt heo với tể thái, làm xong còn phải đưa qua bên kia, đột nhiên phân phó, nơi nào tìm được cây tể thái, vất vả lắm mới tìm được một chút để trộn nhân bánh, cũng không dám chia cho ai, chờ ngày mai tôi chuẩn bị lại đưa qua cho cô.” Có chút bất đắc dĩ.

Thải Nga nghe mà hậm hực cũng đành thôi, hỏi Phùng Chi: “Cô tan học sớm sao, lúc này còn không thấy ngũ tiểu thư về!”

Phùng Chi bình tĩnh nói: “Ngũ tiểu thư còn có tiết dương cầm.”

“Là sao?” Thải Nga nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, cười cười: “Bên ngoài có chút tin đồn nhảm nhí của ngũ tiểu thư, cũng không biết là thật hay là giả.”

Phùng Chi lắc đầu: “Tôi không biết.” Cô cúi người lấy cặp lồng sắt đặt hoành thánh trên vỉ.

Thải Nga hừ lạnh một tiếng, đẩy ra bát trà thơm Phùng thị đưa tới, đi thẳng ra ngoài cũng không quay đầu lại.

…….



Phùng Chi xách theo cặp lồng sắt đến biệt thự của Thường nhị gia, chân trời đã xuất hiện những ráng mây hồng như lửa thiêu.

Quản gia cố ý nói: “Nhị lão gia ở phòng ngủ đã nửa canh giờ, chắc chút nữa là tỉnh.”

Lời này quả thật là khiến người khác đa nghi, Phùng Chi liền đến phòng bếp, giao hoành thánh cho người giúp việc, cô cũng không dám đi, trên cửa sổ là những song sắt khắc hoa, bên ngoài là đường Nam Kinh, có thể thấy cách đó không xa, biển quảng cáo lấp lánh của Đại Thế Giới.

Người giúp việc bưng hoành thánh ra, Phùng Chi chọn thìa sứ trắng cắm ở trong chén bưng đi, mặt đất trải thảm nhung sư tử lăn tú cầu, kéo dài đến tận trên lầu, sợ canh bắn ra, cô cởi giày chỉ đi vớ, cẩn thận dẫm bậc thang lên lầu, căn phòng thứ hai bên tay trái cửa khép hờ, mùi Long Tiên Hương lặng lẽ tràn ra, cô dùng mũi chân đá cửa, từ khe nhỏ biến thành khe lớn cũng đủ để cô nghiêng người đi vào.

Nóc nhà treo đèn thủy tinh cũng không mở, chỉ mở đèn nạm pha lê trên tủ trước giường, ánh đèn nhu hòa màu vàng quất.

Cô nghe được tiếng nói lãnh trầm của Thường nhị gia: “Ai?” Liền thấp giọng đáp lời: “Là Phùng Chi, mang hoành thánh tới cho nhị lão gia.”

Muốn đặt trên bàn, lại nghe hắn nói: “Bưng lại đây.”

Thường Yến Hành đã ngồi dậy, trên eo đắp chăn màu rượu anh đào, trên người chỉ mặc áo trong mà kem, lười biếng dựa vào lưng giường, ánh sáng tuy u ám, Phùng Chi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn, thâm thúy sắc bén mà nhìn cô.

Từ năm ngoái bọn họ cũng không gặp mặt, hắn cả ngày bận rộn việc trong cục, phần lớn đều nghỉ ở bên này, tuy có hồi phủ thỉnh an lão thái thái, cũng vội vàng quay lại, cô cũng bận học, còn phải giúp mẹ làm việc, cũng không nhàn rỗi.

Trừ phi bất đắc dĩ, như lúc thiếu tiền.

Thường Yến Hành hiểu được nha đầu này nghèo đến chỉ còn lại lòng tự trọng, tính ra cũng không sai biệt lắm, liền chủ động làm cô có thể có thể diện mà lại đây.

———-*————————

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Số ký tự: 0