Tức Giận
Đại Cô Nương Sói
2024-11-11 21:09:02
Ô tô dừng trước cửa biệt thự, Phùng Chi do dự đứng đó, Thường nhị gia nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cho thấy đang tức giận thật sự.
Nếu không phải cô đã đem tất cả tiền tiếp tế cho Nguyệt Mai, cô có thể kết thúc mối quan hệ của hai người, quên đi….
Nhưng vẫn là không rời khỏi ông ta!
Mặt đất ướt sũng bị đèn đường chiếu vào giống như biển, một người ở nông thôn lên đang bán sơn trà nhà mình trồng được, cô đi qua chọn chút quả ngon, mở túi vải thuê hoa hồng tím, từng quả một cất vào trong, chầm chậm kéo dài thời gian.
Cũng không ai thúc giục cô, đều thờ ơ lạnh nhạt, lại càng khiến người ta lạnh đến xương cốt, Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai.
Cô bọc sơn trà lại bước vào cửa lớn, sân giữa lát gạch xanh, hai bên trồng cây xanh, với cây chuối tố nữ chính nở rộ, có hồng, có vàng, còn có hai màu uyên ương.
Phúc An cầm cây dù màu đen đưa cô đến hành lang.
Người giúp việc chạy lại giúp cô mở cửa phòng khách, lấy dép lê, đầy trách nhiệm nói với cô: “Nhị lão gia chờ cô ở phòng ngủ trên lầu.” Vừa muốn nhận chiếc túi trong tay cô, thấy cô không buông cũng liền thôi.
Những người này đều xua đuổi cô vào đầm rồng hang hổ.
Phùng Chi cúi đầu thay dép lê, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, bỗng nhiên lại không sợ gì nữa, chẳng qua là bước vào chỗ chết để hồi sinh mà thôi.
Cửa phòng ngủ khép hờ, cô khẽ đẩy một cái, liền “Chi nha” một tiếng mở ra một nửa, trong phòng chỉ mở đèn tường, chụp đèn bằng pha lê dùng màu sắc rực rỡ vẻ hoa bên ngoài, ánh đèn qua chụp đèn tỏa ra ánh sáng hồng hồng vàng vàng, giống ban đêm ở Đại Thế Giới ánh sáng lập loè, bóng người kéo dài trên mặt đất, ánh sáng chiếu tới lư xông trầm hương trên thành cửa sổ lại phản lại ánh vàng.
Thường Yến Hành dựa lưng ghế, ngón tay lắc nhẹ ly rượu chân dài, hai chân thon dài rắn chắc gác trên bàn gỗ hoàng hoa lê, tập trung suy nghĩ, ngay cả cô bước vào cũng không phát hiện ra.
“Nhị lão gia cho tìm?” Phùng Chi đứng cách hắn năm sáu bước, cảm giác môi khô, cô khẽ liếm.
Thường Yến Hành ngước mắt nhìn cô, ánh đèn chỉ chiếu đến nửa mặt hắn, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng, hỉ nộ đều giấu sau nửa mặt hắc ám kia.
Hắn uống ngụm rượu, ngữ khí giống như hòa tan trong rượu: “Sao không đi xem phim?”
“Em không thích xem phim.” Phùng Chi trả lời rất nhanh, không hề suy nghĩ.
Thường Yến Hành cười một cái, lại hỏi: “Vé đâu?”
Phùng Chi ngẩn người, không hiểu ý của hắn, trả lời sự thật: “Tặng cho Tiết tiểu thư dạy dương cầm rồi.”
“Cô ta cho em bao nhiêu tiền? Hay là có chỗ tốt gì cho em?”
Phùng Chi chột dạ mà lắc đầu: “Không có!” Cô vừa mới nói xong, liền thấy hắn đột nhiên bỏ chân xuống đứng lên, vẫn cầm chén rượu như cũ, không nhanh không chậm bước tới, càng bước càng gần cô, rốt cuộc cô đã thấy rõ hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm, sắc mặt đầy lệ khí, cánh môi dính chút rượu vang màu đỏ đậm.
Giống như mãnh thú muốn vồ lấy cô, tràn ngập tính xâm lược.
Phùng Chi nghe thấy tim mình đập thình thịch dường như vọt tới cổ họng rồi, cảm giác sợ hãi theo máu chảy khắp người, chân mềm nhũn đứng cũng không vững, chỉ có thể liều mạng thẳng eo, ra lệnh cho chính mình bình tĩnh.
Sợ thành cái dạng này còn dám ngỗ nghịch hắn!
Thường Yến Hành giận đễn nỗi cười ra tiếng, liếc mắt đánh giá, cô mặc sườn xám không tay màu xanh nhạt, càng tôn lên hai cánh tay trắng nõn tràn ngập hương vị thiếu nữ ngây thơ, dụ hoặc khó có thể miêu tả.
Phùng Chi gắt gao ôm bọc sơn trà ôm trước ngực, co bả vai lại một chút, vội đi ngay cả sườn xám cũng không kịp đổi.
Thường Yến Hành lạnh lùng: “Lúc trước nói như thế nào? Tất cả yêu cầu của tôi, trừ việc đưa em cho người khác, em đều phải thuận theo, em đã làm được chưa?”
Phùng Chi cắn môi dưới: “Em biết sai rồi.”
Thường Yến Hành cười nhạo: “Vừa rồi ai là người hợp tình hợp lý.”
Hắn nói tiếp: “Tôi hơn em mười tuổi, quan trường trải qua cũng đủ thăng trầm, không ai dám không ton trọng tôi, kể cả thủ đoạn vừa đấm vừa xoa. Tôi thông cảm em tuổi còn nhỏ, chưa từng làm khó dễ em, ngược lại em lại cậy sủng mà kiêu, được một tấc lại muốn tiến một thước, không thèm để trong lòng lời tôi nói, Phùng Chi, hôm nay đã dám khiêu chiến quyền uy của tôi, lại can đảm dám đến, phải chấp nhận hậu quả chọc giận tôi. Để em xem bộ dáng phụ nữ dùng tiền làm giao dịch nên có.”
Hắn kéo túi thuê trong tay cô xuống tùy ý ném ở ghế, mấy quả sơn trà rơi xuống thảm, lặng yên không một tiếng động mà lăn xa.
Ngẩng cổ uống hết cốc rượu, hai ngón tay kẹp cằm cô nâng lên, Phùng Chi ăn đau há mồm, hắn không cho cô phân trần hôn xuống, một lượng rượu lớn rót vào miệng cô, vị chua ngọt, bị ép nuốt xuống.
Chợt “Roẹt” – tiếng vải bị xé chói tai vang lên, Phùng Chi sợ hãi mở to hai mắt, hắn xuống tay từ chỗ vạt áo của sườn xám, tính cả váy lót bên trong và áo ngực cũng bị xé rách thành hai nửa, lại kéo chút nữa ở bả vai thì nửa trên của cô hoàn toàn trần trụi rồi.
Không khí lạnh mơn trớn trước ngực, cô còn chưa kịp phản ứng, Thường Yến Hành đã dùng sức cầm hai bầu vú đang lạnh run rẩy của cô, không hề lưu tình mà xoa bóp vắn nắn.
Phùng Chi đầu vú hồng hồng đã bao giờ gặp qua thô bạo như vậy, đau đến phát khóc lên, lại phát không ra tiếng, trong miệng bị đầu lưỡi của hắn lấp đầy, cái lưỡi đinh hương bị cắn mút đến tê dại, hết rượu, lại bị hắn ép nuốt nước miếng.
Có cảm giác ướt bên má Thường Yến Hành mới biết là nước mắt của cô đang chảy, rời khỏi môi cô, ánh mắt tối tăm còn mang theo một tia trào phúng: “Khóc cái gì, muốn tiền cũng đừng quét hứng thú của tôi.”
Làn da Phùng Chi rất trắng, lúc lôi kéo quần áo bị mấy vết hồng hồng, bây giờ hai bên ngực cũng đầy kín dấu tay của hắn, đầu vú cũng bởi vì không chịu nổi tra tấn mà cứng lại vểnh lên sung huyết đỏ rực, so với bình thường còn căng tròn hơn, ngược lại có thể thấy được qua hai ba năm nữa, khi cô nở rộ phong nguyệt đã ngấm vào xương cốt khiến đàn ông thất hồn lạc phách cam nguyện chết trên người cô cũng có.
Nếu không phải cô đã đem tất cả tiền tiếp tế cho Nguyệt Mai, cô có thể kết thúc mối quan hệ của hai người, quên đi….
Nhưng vẫn là không rời khỏi ông ta!
Mặt đất ướt sũng bị đèn đường chiếu vào giống như biển, một người ở nông thôn lên đang bán sơn trà nhà mình trồng được, cô đi qua chọn chút quả ngon, mở túi vải thuê hoa hồng tím, từng quả một cất vào trong, chầm chậm kéo dài thời gian.
Cũng không ai thúc giục cô, đều thờ ơ lạnh nhạt, lại càng khiến người ta lạnh đến xương cốt, Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai.
Cô bọc sơn trà lại bước vào cửa lớn, sân giữa lát gạch xanh, hai bên trồng cây xanh, với cây chuối tố nữ chính nở rộ, có hồng, có vàng, còn có hai màu uyên ương.
Phúc An cầm cây dù màu đen đưa cô đến hành lang.
Người giúp việc chạy lại giúp cô mở cửa phòng khách, lấy dép lê, đầy trách nhiệm nói với cô: “Nhị lão gia chờ cô ở phòng ngủ trên lầu.” Vừa muốn nhận chiếc túi trong tay cô, thấy cô không buông cũng liền thôi.
Những người này đều xua đuổi cô vào đầm rồng hang hổ.
Phùng Chi cúi đầu thay dép lê, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, bỗng nhiên lại không sợ gì nữa, chẳng qua là bước vào chỗ chết để hồi sinh mà thôi.
Cửa phòng ngủ khép hờ, cô khẽ đẩy một cái, liền “Chi nha” một tiếng mở ra một nửa, trong phòng chỉ mở đèn tường, chụp đèn bằng pha lê dùng màu sắc rực rỡ vẻ hoa bên ngoài, ánh đèn qua chụp đèn tỏa ra ánh sáng hồng hồng vàng vàng, giống ban đêm ở Đại Thế Giới ánh sáng lập loè, bóng người kéo dài trên mặt đất, ánh sáng chiếu tới lư xông trầm hương trên thành cửa sổ lại phản lại ánh vàng.
Thường Yến Hành dựa lưng ghế, ngón tay lắc nhẹ ly rượu chân dài, hai chân thon dài rắn chắc gác trên bàn gỗ hoàng hoa lê, tập trung suy nghĩ, ngay cả cô bước vào cũng không phát hiện ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị lão gia cho tìm?” Phùng Chi đứng cách hắn năm sáu bước, cảm giác môi khô, cô khẽ liếm.
Thường Yến Hành ngước mắt nhìn cô, ánh đèn chỉ chiếu đến nửa mặt hắn, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng, hỉ nộ đều giấu sau nửa mặt hắc ám kia.
Hắn uống ngụm rượu, ngữ khí giống như hòa tan trong rượu: “Sao không đi xem phim?”
“Em không thích xem phim.” Phùng Chi trả lời rất nhanh, không hề suy nghĩ.
Thường Yến Hành cười một cái, lại hỏi: “Vé đâu?”
Phùng Chi ngẩn người, không hiểu ý của hắn, trả lời sự thật: “Tặng cho Tiết tiểu thư dạy dương cầm rồi.”
“Cô ta cho em bao nhiêu tiền? Hay là có chỗ tốt gì cho em?”
Phùng Chi chột dạ mà lắc đầu: “Không có!” Cô vừa mới nói xong, liền thấy hắn đột nhiên bỏ chân xuống đứng lên, vẫn cầm chén rượu như cũ, không nhanh không chậm bước tới, càng bước càng gần cô, rốt cuộc cô đã thấy rõ hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm, sắc mặt đầy lệ khí, cánh môi dính chút rượu vang màu đỏ đậm.
Giống như mãnh thú muốn vồ lấy cô, tràn ngập tính xâm lược.
Phùng Chi nghe thấy tim mình đập thình thịch dường như vọt tới cổ họng rồi, cảm giác sợ hãi theo máu chảy khắp người, chân mềm nhũn đứng cũng không vững, chỉ có thể liều mạng thẳng eo, ra lệnh cho chính mình bình tĩnh.
Sợ thành cái dạng này còn dám ngỗ nghịch hắn!
Thường Yến Hành giận đễn nỗi cười ra tiếng, liếc mắt đánh giá, cô mặc sườn xám không tay màu xanh nhạt, càng tôn lên hai cánh tay trắng nõn tràn ngập hương vị thiếu nữ ngây thơ, dụ hoặc khó có thể miêu tả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Chi gắt gao ôm bọc sơn trà ôm trước ngực, co bả vai lại một chút, vội đi ngay cả sườn xám cũng không kịp đổi.
Thường Yến Hành lạnh lùng: “Lúc trước nói như thế nào? Tất cả yêu cầu của tôi, trừ việc đưa em cho người khác, em đều phải thuận theo, em đã làm được chưa?”
Phùng Chi cắn môi dưới: “Em biết sai rồi.”
Thường Yến Hành cười nhạo: “Vừa rồi ai là người hợp tình hợp lý.”
Hắn nói tiếp: “Tôi hơn em mười tuổi, quan trường trải qua cũng đủ thăng trầm, không ai dám không ton trọng tôi, kể cả thủ đoạn vừa đấm vừa xoa. Tôi thông cảm em tuổi còn nhỏ, chưa từng làm khó dễ em, ngược lại em lại cậy sủng mà kiêu, được một tấc lại muốn tiến một thước, không thèm để trong lòng lời tôi nói, Phùng Chi, hôm nay đã dám khiêu chiến quyền uy của tôi, lại can đảm dám đến, phải chấp nhận hậu quả chọc giận tôi. Để em xem bộ dáng phụ nữ dùng tiền làm giao dịch nên có.”
Hắn kéo túi thuê trong tay cô xuống tùy ý ném ở ghế, mấy quả sơn trà rơi xuống thảm, lặng yên không một tiếng động mà lăn xa.
Ngẩng cổ uống hết cốc rượu, hai ngón tay kẹp cằm cô nâng lên, Phùng Chi ăn đau há mồm, hắn không cho cô phân trần hôn xuống, một lượng rượu lớn rót vào miệng cô, vị chua ngọt, bị ép nuốt xuống.
Chợt “Roẹt” – tiếng vải bị xé chói tai vang lên, Phùng Chi sợ hãi mở to hai mắt, hắn xuống tay từ chỗ vạt áo của sườn xám, tính cả váy lót bên trong và áo ngực cũng bị xé rách thành hai nửa, lại kéo chút nữa ở bả vai thì nửa trên của cô hoàn toàn trần trụi rồi.
Không khí lạnh mơn trớn trước ngực, cô còn chưa kịp phản ứng, Thường Yến Hành đã dùng sức cầm hai bầu vú đang lạnh run rẩy của cô, không hề lưu tình mà xoa bóp vắn nắn.
Phùng Chi đầu vú hồng hồng đã bao giờ gặp qua thô bạo như vậy, đau đến phát khóc lên, lại phát không ra tiếng, trong miệng bị đầu lưỡi của hắn lấp đầy, cái lưỡi đinh hương bị cắn mút đến tê dại, hết rượu, lại bị hắn ép nuốt nước miếng.
Có cảm giác ướt bên má Thường Yến Hành mới biết là nước mắt của cô đang chảy, rời khỏi môi cô, ánh mắt tối tăm còn mang theo một tia trào phúng: “Khóc cái gì, muốn tiền cũng đừng quét hứng thú của tôi.”
Làn da Phùng Chi rất trắng, lúc lôi kéo quần áo bị mấy vết hồng hồng, bây giờ hai bên ngực cũng đầy kín dấu tay của hắn, đầu vú cũng bởi vì không chịu nổi tra tấn mà cứng lại vểnh lên sung huyết đỏ rực, so với bình thường còn căng tròn hơn, ngược lại có thể thấy được qua hai ba năm nữa, khi cô nở rộ phong nguyệt đã ngấm vào xương cốt khiến đàn ông thất hồn lạc phách cam nguyện chết trên người cô cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro