Chương 2
Lộc Linh
2024-02-08 21:03:02
Trò chơi mà họ đang làm là "Quỹ đạo", trò chơi tình yêu sẽ trở nên phổ biến trong thời gian tới. Nữ chính là một họa sĩ truyện tranh, quay trở lại một ngàn năm trước để cứu vớt nền văn minh nhân loại. Trong quá trình đó, cô gặp năm nam chính với các phong cách khác nhau. Theo phát triển của cốt truyện mà mở khóa những câu chuyện tình yêu khác nhau.
Trước mắt vẫn chưa chính thức phát hành, đang trong quá trình thử nghiệm nội bộ.
"Sự phân biệt tuổi tác của cô ta quá nghiêm trọng, cho rằng còn trẻ nghĩa là không thể làm tốt." Lý Tư Di nói: "Vốn dĩ là thế giới giả tưởng trong trò chơi, chỉ những người trẻ tuổi mới biết người chơi thích gì…”
Lý Tư Di đột nhiên dừng lại: "Chờ đã! Không phải mấy ngày nữa phải tham gia triển lãm trò chơi rồi sao, sao cô ta không để biểu mẫu lại? Đến lúc đó làm sao chúng ta vào được?"
Tục ngữ nói rất hay, khi một thằng nhóc nói muốn xi xi thì hẳn là lúc đó nó đã đái trong quần rồi.
Lộ Chi vội vàng mở máy tính ra, lúc này mới phát hiện tài liệu trên đám mây của triển lãm đã được cập nhật, vị trí vốn thuộc về các cô đã biến thành của công ty khác.
“Chắc là Từ Tinh đã đi ăn máng khác rồi.” Cô nói.
“Cô ta đổi vị trí của chúng ta thành người khác à?” Lý Tư Di đập bàn: “Không phải tài liệu nên được cập nhật vào tuần trước sao? Cô ta đã tìm được máng khác từ tuần trước rồi à?”
“Có vẻ là vậy.” Lộ Chi nhanh chóng kéo xuống: “Hơn nữa còn kín chỗ rồi, không mua được nữa.”
Lý Tư Di giận đến trợn trắng mắt: “Thảo nào vừa rồi lúc rời đi ban nãy cô ta lại quyết tâm như thế, hoá ra là vẽ sẵn cho chúng ta một con đường, cô ta vẻ vang bước đi, còn chúng ta ở studio nhìn theo?”
“Chắc là sẽ có cách thôi, đừng nóng vội, tôi tìm tiếp thử xem.”
Lộ Chi đặt hộp sữa matcha cô mang theo suốt chặng đường lên bàn, lúc chống cằm, ngón trỏ bất giác đặt lên môi.
Đồ uống lạnh có hơi nước, khó tránh khỏi việc dính một chút lên đầu ngón tay, lúc đặt lên môi có cảm giác lành lạnh.
Lý Tư Di nhìn lại.
So với năng lực làm việc bị Từ Tinh thành kiến, cô có khuôn mặt xinh đẹp mà không một ai có thể chê được.
Lý Tư Di nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, ánh đèn bình thường trong ký túc xá dường như sáng lên vài bậc, cô đeo một chiếc túi đeo vai nhỏ sặc sỡ, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao môi mỏng, đôi mắt cực kỳ có hồn, giống như dòng suối trong vắt tràn ngập màu xanh tươi, đôi mắt ngây thơ như mắt nai, chớp một cái như bướm bay uyển chuyển.
Ai nhìn vào cũng sẽ thấy mềm lòng.
Nhưng những người thân cận với cô đều biết tính cách và khuôn mặt của cô hoàn toàn trái ngược nhau.
Lý Tư Di thấy cô tựa lưng vào ghế, hỏi: “Sao vậy, mệt à?”
"Không phải" Lộ Chi nói: "Ý chí chiến đấu đang lên cao."
Từ lâu đã biết cô không phải là người dễ dàng nhận thua.
Lần đầu tiên các cô làm trò chơi này, cũng là bài tập kết khoá năm ba của họ, giáo viên trực tiếp bảo bọn họ chọn chuyên đề hợp tác giữa nhà trường và doanh nghiệp, nói nếu làm tốt không những đạt điểm cao mà dự án cũng có thể được thực hiện luôn.
Lộ Chi đi học sớm lại từng học vượt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã dành rất nhiều tâm huyết cho trò chơi, cũng có rất nhiều ý tưởng.
Về sau dự án mà hai người hợp tác được công ty lựa chọn, vì vậy không biết bọn họ đã thức bao nhiêu đêm, bổ sung thêm bao nhiêu nội dung, lúc chuẩn bị ký hợp đồng thì đối phương lại năm lần bảy lượt cho leo cây. Lộ Chi từ trước đến nay cũng chẳng phải loại yếu đuối, chỉ nói vài ba câu đơn giản đã khiến đối phương nghẹn họng chết, người phụ trách đập bàn lật mặt: “Không có gì chứng minh giá trị, hiểu không? Chúng tôi không làm!"
Sau này Lộ Chi nghe ngóng thì biết được bọn họ muốn có được các loại ý tưởng miễn phí, nếu không ký tên thì nội bộ sẽ sao chép lại, quả thực là vô liêm sỉ cùng cực.
Lộ Chi lập tức quyết định tự mình thực hiện. Khiêm tốn là phương châm của gia đình nên không nhiều người biết gia đình cô sở hữu chuỗi trung tâm mua sắm chiếm 20% thị phần ở thành phố Tô.
Cô không thiếu tiền, chỉ là cô nuốt không trôi cơn tức này.
Lộ Chi đang nghĩ: "Thực sự là không còn chỗ trống nữa, chúng ta phải kiếm đường khác thôi."
Lý Tư Di: “Hay là cậu hỏi người nhà cậu xem thử?”
“Thôi đi, mẹ tôi chỉ ước gì tôi gặp khó khăn, trở về công ty phụ giúp chị tôi thôi.” Lộ Chi nói: “Mà bọn họ còn bận đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, làm gì có thời gian mà lo cho tôi."
Lý Tư Di cũng bấm chuột: “Nhưng tôi vừa tìm kiếm công ty mà Từ Tinh đớp máng. Có vẻ như nó thuộc sở hữu của Hoa Á Network. Trò chơi mà họ làm trông rất giống với trò chơi của chúng ta. Không phải là sao chép bài năm ba của chúng ta rồi sửa tên đó chứ? Mặc dù Hoa Á rất lớn, nhưng gần đây có tin đồn là bị thu mua rồi, tương lai chưa biết thế nào, cô ta thật sự dám nhảy vào à?”
"Cơ mà ai có thể mua được Hoa Á, không biết là thần tiên phương nào?" Lý Tư Di nhiều chuyện: "Dù thế nào đi nữa thì trình cũng phải ngang tầm chồng cậu đấy."
"Chồng? Ồ." Lộ Chi hồi lâu sau mới phản ứng: "Đúng vậy, tôi kết hôn rồi mà."
"..."
"Cậu có thái quá không?"
“Thông cảm đi mà.” Lộ Chi đỡ đầu: “Kết hôn nửa năm, ba tháng đầu tôi đi trại mùa đông bên ngoài, ba tháng sau anh ta đi khắp thế giới bàn bạc việc thu mua, hơn nữa từ lúc nhận giấy chứng nhận chúng tôi gặp nhau có ba lần, đám cưới cũng không tổ chức vì cả hai bên đều bận quá.”
Tuyết đóng một lớp dày trong ly sữa, rắc bột matcha lên, giống như một ngọn núi tuyết phủ đầy thảm thực vật.
Cô lắc nhẹ một cái, thảm thực vật tan chảy, núi tuyết nhuộm màu, quá trình dung hợp giống như một bức tranh thuỷ mặc tuyệt đẹp, không giống như cô và Phó Ngôn Thương, nhìn thế nào cũng như những người đến từ hai thế giới khác nhau, miễn cưỡng bị ép vào một mối quan hệ lợi ích.
Cô vẫn chưa thích nghi được với mối quan hệ này.
Thỏa mãn nhấp một ngụm, Lộ Chi liếʍ khóe môi: “Cho nên, cậu đừng có hiểu lầm gì về cuộc hôn nhân plastic của chúng tôi.”
…
Trước mắt vẫn chưa chính thức phát hành, đang trong quá trình thử nghiệm nội bộ.
"Sự phân biệt tuổi tác của cô ta quá nghiêm trọng, cho rằng còn trẻ nghĩa là không thể làm tốt." Lý Tư Di nói: "Vốn dĩ là thế giới giả tưởng trong trò chơi, chỉ những người trẻ tuổi mới biết người chơi thích gì…”
Lý Tư Di đột nhiên dừng lại: "Chờ đã! Không phải mấy ngày nữa phải tham gia triển lãm trò chơi rồi sao, sao cô ta không để biểu mẫu lại? Đến lúc đó làm sao chúng ta vào được?"
Tục ngữ nói rất hay, khi một thằng nhóc nói muốn xi xi thì hẳn là lúc đó nó đã đái trong quần rồi.
Lộ Chi vội vàng mở máy tính ra, lúc này mới phát hiện tài liệu trên đám mây của triển lãm đã được cập nhật, vị trí vốn thuộc về các cô đã biến thành của công ty khác.
“Chắc là Từ Tinh đã đi ăn máng khác rồi.” Cô nói.
“Cô ta đổi vị trí của chúng ta thành người khác à?” Lý Tư Di đập bàn: “Không phải tài liệu nên được cập nhật vào tuần trước sao? Cô ta đã tìm được máng khác từ tuần trước rồi à?”
“Có vẻ là vậy.” Lộ Chi nhanh chóng kéo xuống: “Hơn nữa còn kín chỗ rồi, không mua được nữa.”
Lý Tư Di giận đến trợn trắng mắt: “Thảo nào vừa rồi lúc rời đi ban nãy cô ta lại quyết tâm như thế, hoá ra là vẽ sẵn cho chúng ta một con đường, cô ta vẻ vang bước đi, còn chúng ta ở studio nhìn theo?”
“Chắc là sẽ có cách thôi, đừng nóng vội, tôi tìm tiếp thử xem.”
Lộ Chi đặt hộp sữa matcha cô mang theo suốt chặng đường lên bàn, lúc chống cằm, ngón trỏ bất giác đặt lên môi.
Đồ uống lạnh có hơi nước, khó tránh khỏi việc dính một chút lên đầu ngón tay, lúc đặt lên môi có cảm giác lành lạnh.
Lý Tư Di nhìn lại.
So với năng lực làm việc bị Từ Tinh thành kiến, cô có khuôn mặt xinh đẹp mà không một ai có thể chê được.
Lý Tư Di nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, ánh đèn bình thường trong ký túc xá dường như sáng lên vài bậc, cô đeo một chiếc túi đeo vai nhỏ sặc sỡ, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao môi mỏng, đôi mắt cực kỳ có hồn, giống như dòng suối trong vắt tràn ngập màu xanh tươi, đôi mắt ngây thơ như mắt nai, chớp một cái như bướm bay uyển chuyển.
Ai nhìn vào cũng sẽ thấy mềm lòng.
Nhưng những người thân cận với cô đều biết tính cách và khuôn mặt của cô hoàn toàn trái ngược nhau.
Lý Tư Di thấy cô tựa lưng vào ghế, hỏi: “Sao vậy, mệt à?”
"Không phải" Lộ Chi nói: "Ý chí chiến đấu đang lên cao."
Từ lâu đã biết cô không phải là người dễ dàng nhận thua.
Lần đầu tiên các cô làm trò chơi này, cũng là bài tập kết khoá năm ba của họ, giáo viên trực tiếp bảo bọn họ chọn chuyên đề hợp tác giữa nhà trường và doanh nghiệp, nói nếu làm tốt không những đạt điểm cao mà dự án cũng có thể được thực hiện luôn.
Lộ Chi đi học sớm lại từng học vượt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã dành rất nhiều tâm huyết cho trò chơi, cũng có rất nhiều ý tưởng.
Về sau dự án mà hai người hợp tác được công ty lựa chọn, vì vậy không biết bọn họ đã thức bao nhiêu đêm, bổ sung thêm bao nhiêu nội dung, lúc chuẩn bị ký hợp đồng thì đối phương lại năm lần bảy lượt cho leo cây. Lộ Chi từ trước đến nay cũng chẳng phải loại yếu đuối, chỉ nói vài ba câu đơn giản đã khiến đối phương nghẹn họng chết, người phụ trách đập bàn lật mặt: “Không có gì chứng minh giá trị, hiểu không? Chúng tôi không làm!"
Sau này Lộ Chi nghe ngóng thì biết được bọn họ muốn có được các loại ý tưởng miễn phí, nếu không ký tên thì nội bộ sẽ sao chép lại, quả thực là vô liêm sỉ cùng cực.
Lộ Chi lập tức quyết định tự mình thực hiện. Khiêm tốn là phương châm của gia đình nên không nhiều người biết gia đình cô sở hữu chuỗi trung tâm mua sắm chiếm 20% thị phần ở thành phố Tô.
Cô không thiếu tiền, chỉ là cô nuốt không trôi cơn tức này.
Lộ Chi đang nghĩ: "Thực sự là không còn chỗ trống nữa, chúng ta phải kiếm đường khác thôi."
Lý Tư Di: “Hay là cậu hỏi người nhà cậu xem thử?”
“Thôi đi, mẹ tôi chỉ ước gì tôi gặp khó khăn, trở về công ty phụ giúp chị tôi thôi.” Lộ Chi nói: “Mà bọn họ còn bận đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, làm gì có thời gian mà lo cho tôi."
Lý Tư Di cũng bấm chuột: “Nhưng tôi vừa tìm kiếm công ty mà Từ Tinh đớp máng. Có vẻ như nó thuộc sở hữu của Hoa Á Network. Trò chơi mà họ làm trông rất giống với trò chơi của chúng ta. Không phải là sao chép bài năm ba của chúng ta rồi sửa tên đó chứ? Mặc dù Hoa Á rất lớn, nhưng gần đây có tin đồn là bị thu mua rồi, tương lai chưa biết thế nào, cô ta thật sự dám nhảy vào à?”
"Cơ mà ai có thể mua được Hoa Á, không biết là thần tiên phương nào?" Lý Tư Di nhiều chuyện: "Dù thế nào đi nữa thì trình cũng phải ngang tầm chồng cậu đấy."
"Chồng? Ồ." Lộ Chi hồi lâu sau mới phản ứng: "Đúng vậy, tôi kết hôn rồi mà."
"..."
"Cậu có thái quá không?"
“Thông cảm đi mà.” Lộ Chi đỡ đầu: “Kết hôn nửa năm, ba tháng đầu tôi đi trại mùa đông bên ngoài, ba tháng sau anh ta đi khắp thế giới bàn bạc việc thu mua, hơn nữa từ lúc nhận giấy chứng nhận chúng tôi gặp nhau có ba lần, đám cưới cũng không tổ chức vì cả hai bên đều bận quá.”
Tuyết đóng một lớp dày trong ly sữa, rắc bột matcha lên, giống như một ngọn núi tuyết phủ đầy thảm thực vật.
Cô lắc nhẹ một cái, thảm thực vật tan chảy, núi tuyết nhuộm màu, quá trình dung hợp giống như một bức tranh thuỷ mặc tuyệt đẹp, không giống như cô và Phó Ngôn Thương, nhìn thế nào cũng như những người đến từ hai thế giới khác nhau, miễn cưỡng bị ép vào một mối quan hệ lợi ích.
Cô vẫn chưa thích nghi được với mối quan hệ này.
Thỏa mãn nhấp một ngụm, Lộ Chi liếʍ khóe môi: “Cho nên, cậu đừng có hiểu lầm gì về cuộc hôn nhân plastic của chúng tôi.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro