Đoản Mệnh Bạch Nguyệt Quang Tái Giá

Chương 23

2024-12-24 12:32:16

Nghe vậy, Vu Thư Uyển giật mình nhận ra mình đã quên mất việc này.

Tối hôm qua, cô đã thức khuya vẽ tranh dưới ánh đèn dầu, đôi mắt mỏi nhừ vì thiếu sáng. Sau đó, vì quá mệt nên ngủ thiếp đi, sáng nay vội vàng dậy và chỉ kịp viết thông tin liên lạc qua loa ở cuối trang giấy.

Vu Thư Uyển vừa định giải thích, thì bác bảo vệ tiếp tục nói: “Ta không làm khó cô đâu, chỉ là thấy cô gái trẻ như cô, việc gửi bài cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu bài của cô bị mất vì chuyện nhỏ nhặt này, thì thật đáng tiếc.”

Một chiếc phong thư chỉ tốn 2 xu, lại bảo đảm hơn nhiều.

Vu Thư Uyển gật đầu, định quay ra mua phong thư thì bất ngờ nhìn thấy người đàn ông vừa giúp cô trên xe buýt lúc nãy đã xong việc và bước ra.

“Sao cô vẫn chưa vào trong?”

Thẩm Chiêm Phong vốn không phải người hay xen vào chuyện của người khác, nhưng khi vừa đi ra, thấy cô gái có vẻ uể oải, anh không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Vu Thư Uyển chưa kịp trả lời, bác bảo vệ đã nhận ra Thẩm Chiêm Phong, liền kể lại toàn bộ tình huống.

Nghe xong, Thẩm Chiêm Phong suy nghĩ một chút, rồi bình thản nói: “Nếu cô ngại phiền phải quay lại một chuyến nữa, tôi có thể dẫn cô vào mượn phong thư trước.”

Thực sự cô rất ngại phải quay về, hơn nữa buổi trưa cô còn phải đi xem mặt, không thể quay về chuẩn bị kịp. Chỉ còn cách chờ đến chiều mới có thể quay lại.

Không chút do dự, Vu Thư Uyển gật đầu: “Được, vậy làm phiền đồng chí giúp đỡ.”

Thẩm Chiêm Phong hơi nghiêng người: “Đi thôi.”

Lần này, hai người đi song song, Vu Thư Uyển không còn phải bước nhanh để đuổi kịp anh, mà thoải mái theo kịp nhịp chân của người đàn ông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đồng chí, nếu đồng nghiệp ở tòa soạn không đồng ý cho mượn phong thư, ta có thể trả tiền mua ngay tại đây.” Vu Thư Uyển nhận ra người đàn ông này chắc chắn quen biết ai đó ở đây, nhưng dù sao cô vẫn lo lắng, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn.

“Sẽ không đâu.”

Thái độ anh tự tin đến mức khiến cô ngạc nhiên.

Thời đại này, việc sử dụng đồ của cơ quan, dù chỉ là một chiếc phong thư, cũng là chuyện nhạy cảm. Ai mà biết được liệu có thể xảy ra vấn đề gì không? Nhưng thái độ chắc chắn của anh khiến Vu Thư Uyển không khỏi nghi ngờ liệu có phải cô vừa vướng vào tình tiết nào đó như trong phim thần tượng hay không. Phải chăng người đàn ông trước mắt cô là tổng biên tập của tòa soạn này?

Nhưng mà nhìn anh thế này, trông không giống một văn nhân chút nào.

“Tới rồi.”

Thẩm Chiêm Phong gõ cửa rồi trực tiếp bước vào. Bên trong, một người đàn ông trẻ tuổi đang viết gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, liền tươi cười: “Anh, em cứ tưởng anh đi rồi. Đừng nói là em lại quên mang gì nữa nhé.”

Thẩm Văn Minh – cậu em ba của Thẩm Chiêm Phong – cười vui vẻ, hệt như một cậu thanh niên vô tư. Thẩm Chiêm Phong thở dài: “Ở đây có phong thư không? Cho ta mượn một cái, về nhà ta sẽ trả lại.”

“Phong thư ấy à? Đây là đồ em tự mua, không phải của cơ quan. Tùy anh dùng.” Thẩm Văn Minh nói rồi mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc phong thư, tò mò hỏi: “Mà sao anh lại cần phong thư? Giờ đi xem mặt cũng dùng phong thư hả…”

“Khụ khụ…” Thẩm Chiêm Phong ho nhẹ, rồi nghiêng người sang một bước, để lộ Vu Thư Uyển đứng phía sau.

“Là vị nữ đồng chí này cần. Cô ấy đến để gửi bài.”

Vu Thư Uyển cẩn thận bước vào, liếc mắt nhìn những tấm ảnh cán bộ, nhân viên dán trên tường, rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi đồng chí, đây là lần đầu tiên ta gửi bài nên chưa có kinh nghiệm. Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoản Mệnh Bạch Nguyệt Quang Tái Giá

Số ký tự: 0