Đoản Mệnh Bạch Nguyệt Quang Tái Giá
Chương 31
2024-12-24 12:32:16
---
*Truyện được đăng bởi Reine*
Phùng Trác hôm nay tâm trạng bực bội, đến mức ngay cả mấy người bạn thô kệch bên cạnh cũng nhận ra.
“Phùng Trác, em trai lão Lý hôm qua bị đàn anh trong trường bắt nạt, ngày mai bọn ta đã bàn nhau đi giải quyết hộ. Thế mà nhìn ngươi cứ không tập trung, đang nghĩ gì thế?”
“Phụ nữ.” Phùng Trác ngẩn người, buột miệng nói.
“Cái gì cơ?”
“Ha ha ha ha! Phùng Trác nói hắn đang nghĩ đến phụ nữ, cười chết ta! Này, bọn ta mấy thằng chẳng phải ngày nào cũng nghĩ đến phụ nữ à? Nghĩ xong rồi đi tìm một cô chơi đùa thôi.”
“Nhưng mà…”
Trong con ngõ nhỏ, mấy gã đàn ông ngồi xổm bên lề đường, vừa hút thuốc vừa lớn tiếng đùa giỡn.
Không biết ai đó trong nhóm còn mở lời kể về một cô gái nhà nào đó với nhan sắc xinh đẹp như tiên, dáng vẻ quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.
Người đi đường khi đi ngang qua nhóm lưu manh này đều không tự giác nhíu mày, nhanh chóng bước đi, tránh xa bọn họ như tránh lửa.
Phùng Trác phả ra một hơi khói thuốc, nghiêng mắt liếc nhìn gã vừa nói chuyện: “Mấy người các ngươi thì biết cái gì. Cô gái mà ta để ý còn đẹp hơn tất cả những người các ngươi từng gặp. Dáng người so với chị của lão Lý còn quyến rũ hơn.”
“Thế thì đúng là cực phẩm rồi! Cô ấy ở đâu? Dẫn bọn ta đi xem một chút đi!”
Phùng Trác hừ lạnh, khinh khỉnh đáp: “Chờ mà xem. Lần sau gặp lại, chính là ở hôn lễ của bọn ta.”
“Ngươi tính kết hôn thật à?”
“Phùng Trác, không phải trước đây ngươi nói chẳng có cô nào xứng với ngươi sao? Này, ta thấy ngươi chắc bị ngứa ghế cưới rồi, ha ha ha ha…”
Giữa một tràng cười đùa ầm ĩ, Phùng Trác lại gật đầu rất nghiêm túc: “Ta đúng là định kết hôn. Mẹ ta giục nhiều lần lắm rồi. Hơn nữa cô gái đó là người duy nhất mà ta thấy... miễn cưỡng coi như hợp với ta. Cô ấy đẹp, dáng người chuẩn, khí chất lại tốt, nói chuyện thì dịu dàng.”
“Này, xem ngươi như vậy, chắc hồn vía bay hết rồi!”
Phùng Trác đứng lên, dùng chân dập tắt đầu lọc thuốc lá, thản nhiên nói: “Không đùa với mấy người nữa. Nhà ta đang nhờ mai mối cả rồi. Đến lúc đó nhớ tới uống rượu mừng!”
Nói xong, Phùng Trác quay đầu bước về nhà. Phía sau, mấy gã bạn huynh đệ gọi với theo, bảo ngày mai sẽ đúng giờ đến trường huyện. Phùng Trác chỉ vẫy tay, không buồn ngoái đầu lại.
Hôm nay tâm trạng của hắn không tốt.
Sáng nay, khi ở trên xe buýt, hắn nhìn thấy Vu Thư Uyển. Nhưng lúc đó, cửa xe đã đóng và xe chuẩn bị lăn bánh, người trên xe đông đúc. Hắn thử gõ cửa mấy lần nhưng không được.
Đến trạm tiếp theo, Phùng Trác vội xuống xe rồi chạy quay lại, nhưng khi đến nơi, cô đã không còn ở đó nữa.
Cái tên Vu Thư Uyển này, là do mẹ hắn nghe ngóng từ một bà mối nào đó ở vùng núi.
Chắc bây giờ cô cũng đã biết tên hắn qua lời bà mối kia rồi. Không biết hôm nay cô lên huyện thành để làm gì. Nói không chừng là muốn đến gặp hắn…
Nhưng nếu cô đến để gặp hắn, vậy tại sao lúc ở trên xe lại không nhận ra hắn chứ?
Có lẽ do đông người nên cô ấy không nhìn thấy ta thôi.
Haizzz...
Nghĩ đến đây, Phùng Trác khẽ thở dài.
Bình thường nghe mấy thằng bạn bàn tán về phụ nữ hắn chẳng hề thấy cảm giác gì. Vậy mà đến lượt mình, hắn lại thấy người cứ như bị gai đâm, khó chịu không yên.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ có tìm người hỏi chuyện cho con không?”
*Truyện được đăng bởi Reine*
Phùng Trác hôm nay tâm trạng bực bội, đến mức ngay cả mấy người bạn thô kệch bên cạnh cũng nhận ra.
“Phùng Trác, em trai lão Lý hôm qua bị đàn anh trong trường bắt nạt, ngày mai bọn ta đã bàn nhau đi giải quyết hộ. Thế mà nhìn ngươi cứ không tập trung, đang nghĩ gì thế?”
“Phụ nữ.” Phùng Trác ngẩn người, buột miệng nói.
“Cái gì cơ?”
“Ha ha ha ha! Phùng Trác nói hắn đang nghĩ đến phụ nữ, cười chết ta! Này, bọn ta mấy thằng chẳng phải ngày nào cũng nghĩ đến phụ nữ à? Nghĩ xong rồi đi tìm một cô chơi đùa thôi.”
“Nhưng mà…”
Trong con ngõ nhỏ, mấy gã đàn ông ngồi xổm bên lề đường, vừa hút thuốc vừa lớn tiếng đùa giỡn.
Không biết ai đó trong nhóm còn mở lời kể về một cô gái nhà nào đó với nhan sắc xinh đẹp như tiên, dáng vẻ quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đi đường khi đi ngang qua nhóm lưu manh này đều không tự giác nhíu mày, nhanh chóng bước đi, tránh xa bọn họ như tránh lửa.
Phùng Trác phả ra một hơi khói thuốc, nghiêng mắt liếc nhìn gã vừa nói chuyện: “Mấy người các ngươi thì biết cái gì. Cô gái mà ta để ý còn đẹp hơn tất cả những người các ngươi từng gặp. Dáng người so với chị của lão Lý còn quyến rũ hơn.”
“Thế thì đúng là cực phẩm rồi! Cô ấy ở đâu? Dẫn bọn ta đi xem một chút đi!”
Phùng Trác hừ lạnh, khinh khỉnh đáp: “Chờ mà xem. Lần sau gặp lại, chính là ở hôn lễ của bọn ta.”
“Ngươi tính kết hôn thật à?”
“Phùng Trác, không phải trước đây ngươi nói chẳng có cô nào xứng với ngươi sao? Này, ta thấy ngươi chắc bị ngứa ghế cưới rồi, ha ha ha ha…”
Giữa một tràng cười đùa ầm ĩ, Phùng Trác lại gật đầu rất nghiêm túc: “Ta đúng là định kết hôn. Mẹ ta giục nhiều lần lắm rồi. Hơn nữa cô gái đó là người duy nhất mà ta thấy... miễn cưỡng coi như hợp với ta. Cô ấy đẹp, dáng người chuẩn, khí chất lại tốt, nói chuyện thì dịu dàng.”
“Này, xem ngươi như vậy, chắc hồn vía bay hết rồi!”
Phùng Trác đứng lên, dùng chân dập tắt đầu lọc thuốc lá, thản nhiên nói: “Không đùa với mấy người nữa. Nhà ta đang nhờ mai mối cả rồi. Đến lúc đó nhớ tới uống rượu mừng!”
Nói xong, Phùng Trác quay đầu bước về nhà. Phía sau, mấy gã bạn huynh đệ gọi với theo, bảo ngày mai sẽ đúng giờ đến trường huyện. Phùng Trác chỉ vẫy tay, không buồn ngoái đầu lại.
Hôm nay tâm trạng của hắn không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng nay, khi ở trên xe buýt, hắn nhìn thấy Vu Thư Uyển. Nhưng lúc đó, cửa xe đã đóng và xe chuẩn bị lăn bánh, người trên xe đông đúc. Hắn thử gõ cửa mấy lần nhưng không được.
Đến trạm tiếp theo, Phùng Trác vội xuống xe rồi chạy quay lại, nhưng khi đến nơi, cô đã không còn ở đó nữa.
Cái tên Vu Thư Uyển này, là do mẹ hắn nghe ngóng từ một bà mối nào đó ở vùng núi.
Chắc bây giờ cô cũng đã biết tên hắn qua lời bà mối kia rồi. Không biết hôm nay cô lên huyện thành để làm gì. Nói không chừng là muốn đến gặp hắn…
Nhưng nếu cô đến để gặp hắn, vậy tại sao lúc ở trên xe lại không nhận ra hắn chứ?
Có lẽ do đông người nên cô ấy không nhìn thấy ta thôi.
Haizzz...
Nghĩ đến đây, Phùng Trác khẽ thở dài.
Bình thường nghe mấy thằng bạn bàn tán về phụ nữ hắn chẳng hề thấy cảm giác gì. Vậy mà đến lượt mình, hắn lại thấy người cứ như bị gai đâm, khó chịu không yên.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ có tìm người hỏi chuyện cho con không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro