Đoản Mệnh Bạch Nguyệt Quang Tái Giá
Chương 40
2024-12-24 12:32:16
Dung Dung nào ngờ việc thay đổi số mệnh của mình lại thuận lợi đến thế. Bây giờ mọi chuyện gần như đã đâu vào đấy, chỉ còn chờ gặp mặt.
Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, Dung Dung như đã nhìn thấy chính mình cùng Phùng Trác xuất hiện bên nhau, bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng.
Trong tưởng tượng của mình, cô khoác trên người chiếc áo lông chồn đắt tiền, mang đôi giày cao gót tinh xảo, ung dung bước ngang qua Vu Thư Uyển – người góa phụ đáng thương – với dáng vẻ đầy kiêu hãnh. Có khi cô còn phát thiện tâm, ban cho Vu Thư Uyển chút đồ ăn để bố thí.
Càng nghĩ, Dung Dung càng hưng phấn, đến mức không nhận ra nét mặt mình đã trở nên vặn vẹo và khó coi.
Vu Thư Uyển thoáng nhìn biểu cảm của Dung Dung, khẽ nhíu mày, rồi quay đầu tiếp tục lật từ điển như không có chuyện gì xảy ra.
Chờ đến khi Dung Dung lấy lại tinh thần, nhìn đường em họ của mình, bỗng nhiên cô lại thấy Vu Thư Uyển thật đáng thương. Thế là cô cười khúc khích, bước tới gần.
“Thư Uyển, ta biết ngươi không học hành gì nhiều, nhưng vào thành thì không cần phải tự ti đâu. Xem từ điển à? Được thôi, ta có thể dạy ngươi.”
Dung Dung cho rằng Vu Thư Uyển sợ vào thành sẽ không biết cách cư xử, nên mới vội vàng lật từ điển để học chữ.
Vu Thư Uyển liếc nhìn cô: “…… Không cần, ta tự xem được rồi.”
“Đừng khách sáo với ta. Không biết chữ thì có gì mà phải tự ti. Đừng ngại ngùng. Nói cho ngươi biết, ta chỉ học hết cấp hai, nhưng dạy ngươi thì vẫn thừa sức. Thừa sức, ngươi có biết nghĩa là gì không? Chính là……”
“Chị họ.” Vu Thư Uyển ngắt lời, quay đầu nhìn cô: “Ngươi có từng nghe qua một thành ngữ chưa?”
Dung Dung sửng sốt: “Gì cơ?”
“Tự rước lấy nhục.” Ánh mắt Vu Thư Uyển ánh lên sự chế giễu.
Dung Dung: “……???”
Truyện được đăng bởi Reine
Trong mắt Dung Dung, Vu Thư Uyển chẳng qua chỉ là một quân cờ thừa thãi mà cô có thể tùy tiện lợi dụng trên con đường tiến tới thành công của mình.
Một kẻ bị coi là nhân vật phụ, chỉ cần biết yên lặng, nghe lời, và tốt nhất là... đầu óc ngây ngô một chút.
Thế nhưng, vừa rồi, cô lại thấy sự mỉa mai lóe lên trong ánh mắt của Vu Thư Uyển?
Vu Thư Uyển là cái thá gì chứ? Cũng dám nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, còn cố tình dùng một thành ngữ để châm chọc cô. Điều này không chỉ ngoài dự đoán, mà còn khiến cô cảm thấy bản thân bị khiêu khích!
“Có chuyện gì sao?” Vu Thư Uyển nhìn gương mặt đang giận dữ của Dung Dung, giọng điệu có vẻ vô tội, “Đường tỷ, nếu như ngươi không hiểu, ta có thể giải thích cho ngươi một chút.”
Vu Thư Uyển nói với vẻ nghiêm túc, như thể thật sự nghĩ rằng Dung Dung không hiểu lời mình nói.
Dung Dung cắn nhẹ môi, gắt lên: “Thư Uyển, lời ngươi vừa nói có ý gì? Chẳng lẽ là cười nhạo ta không biết nhiều như ngươi? Ngươi mới học hết lớp một tiểu học, trình độ tốt nghiệp tiểu học, ngươi biết được một hai thành ngữ thì ta cũng biết chứ.”
“Oh.”
Vu Thư Uyển gật gù, khuôn mặt hờ hững như thể không hề để ý đến sự mỉa mai ngầm của Dung Dung.
Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vậy nếu đường tỷ biết rồi, sao còn đứng đây để tự chuốc lấy nhục?”
“Ngươi... vừa rồi quả nhiên là cười nhạo ta!” Dung Dung cuối cùng cũng nhận ra ý tứ của Vu Thư Uyển, cơn giận càng bùng lên. “Còn giả bộ hỏi ta có hiểu hay không! Vu Thư Uyển, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi đừng quá đáng!”
Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, Dung Dung như đã nhìn thấy chính mình cùng Phùng Trác xuất hiện bên nhau, bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng.
Trong tưởng tượng của mình, cô khoác trên người chiếc áo lông chồn đắt tiền, mang đôi giày cao gót tinh xảo, ung dung bước ngang qua Vu Thư Uyển – người góa phụ đáng thương – với dáng vẻ đầy kiêu hãnh. Có khi cô còn phát thiện tâm, ban cho Vu Thư Uyển chút đồ ăn để bố thí.
Càng nghĩ, Dung Dung càng hưng phấn, đến mức không nhận ra nét mặt mình đã trở nên vặn vẹo và khó coi.
Vu Thư Uyển thoáng nhìn biểu cảm của Dung Dung, khẽ nhíu mày, rồi quay đầu tiếp tục lật từ điển như không có chuyện gì xảy ra.
Chờ đến khi Dung Dung lấy lại tinh thần, nhìn đường em họ của mình, bỗng nhiên cô lại thấy Vu Thư Uyển thật đáng thương. Thế là cô cười khúc khích, bước tới gần.
“Thư Uyển, ta biết ngươi không học hành gì nhiều, nhưng vào thành thì không cần phải tự ti đâu. Xem từ điển à? Được thôi, ta có thể dạy ngươi.”
Dung Dung cho rằng Vu Thư Uyển sợ vào thành sẽ không biết cách cư xử, nên mới vội vàng lật từ điển để học chữ.
Vu Thư Uyển liếc nhìn cô: “…… Không cần, ta tự xem được rồi.”
“Đừng khách sáo với ta. Không biết chữ thì có gì mà phải tự ti. Đừng ngại ngùng. Nói cho ngươi biết, ta chỉ học hết cấp hai, nhưng dạy ngươi thì vẫn thừa sức. Thừa sức, ngươi có biết nghĩa là gì không? Chính là……”
“Chị họ.” Vu Thư Uyển ngắt lời, quay đầu nhìn cô: “Ngươi có từng nghe qua một thành ngữ chưa?”
Dung Dung sửng sốt: “Gì cơ?”
“Tự rước lấy nhục.” Ánh mắt Vu Thư Uyển ánh lên sự chế giễu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Dung: “……???”
Truyện được đăng bởi Reine
Trong mắt Dung Dung, Vu Thư Uyển chẳng qua chỉ là một quân cờ thừa thãi mà cô có thể tùy tiện lợi dụng trên con đường tiến tới thành công của mình.
Một kẻ bị coi là nhân vật phụ, chỉ cần biết yên lặng, nghe lời, và tốt nhất là... đầu óc ngây ngô một chút.
Thế nhưng, vừa rồi, cô lại thấy sự mỉa mai lóe lên trong ánh mắt của Vu Thư Uyển?
Vu Thư Uyển là cái thá gì chứ? Cũng dám nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, còn cố tình dùng một thành ngữ để châm chọc cô. Điều này không chỉ ngoài dự đoán, mà còn khiến cô cảm thấy bản thân bị khiêu khích!
“Có chuyện gì sao?” Vu Thư Uyển nhìn gương mặt đang giận dữ của Dung Dung, giọng điệu có vẻ vô tội, “Đường tỷ, nếu như ngươi không hiểu, ta có thể giải thích cho ngươi một chút.”
Vu Thư Uyển nói với vẻ nghiêm túc, như thể thật sự nghĩ rằng Dung Dung không hiểu lời mình nói.
Dung Dung cắn nhẹ môi, gắt lên: “Thư Uyển, lời ngươi vừa nói có ý gì? Chẳng lẽ là cười nhạo ta không biết nhiều như ngươi? Ngươi mới học hết lớp một tiểu học, trình độ tốt nghiệp tiểu học, ngươi biết được một hai thành ngữ thì ta cũng biết chứ.”
“Oh.”
Vu Thư Uyển gật gù, khuôn mặt hờ hững như thể không hề để ý đến sự mỉa mai ngầm của Dung Dung.
Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vậy nếu đường tỷ biết rồi, sao còn đứng đây để tự chuốc lấy nhục?”
“Ngươi... vừa rồi quả nhiên là cười nhạo ta!” Dung Dung cuối cùng cũng nhận ra ý tứ của Vu Thư Uyển, cơn giận càng bùng lên. “Còn giả bộ hỏi ta có hiểu hay không! Vu Thư Uyển, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi đừng quá đáng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro