Đoản Mệnh Bạch Nguyệt Quang Tái Giá
Chương 50
2024-12-24 12:32:16
Phùng Trác hoảng hốt, nói liền một tràng dài để giải thích, nhưng ánh mắt Vu Thư Uyển vẫn lạnh lùng như băng.
Cô lùi một bước sang bên cạnh, giữ khoảng cách rồi lạnh giọng đáp:
“Ngươi là kiểu người thế nào thì chẳng liên quan gì tới ta. Nếu nói xong rồi thì làm ơn tránh ra.”
Sự lãnh đạm của cô khiến Phùng Trác càng cảm thấy khó chịu. Cậu vội vàng tiếp lời:
“Đồng chí à, ta thực sự muốn nói rõ với ngươi. Hôm nay, vốn dĩ ta không định ra ngoài, nhưng vì nghe nói ngươi từ chối buổi xem mắt với ta, lòng ta cảm thấy nặng nề nên mới muốn ra ngoài giải sầu. Tất cả cũng là vì ngươi, bởi vì ngươi mà lòng ta vẫn luôn khó chịu.”
Vì… cô sao?
Nếu lúc này trong tay cô có cốc nước, cô chắc chắn đã hắt thẳng vào mặt cậu!
“Ý ngươi là, ngươi đi bắt nạt người khác không phải lỗi của ngươi, mà là vì một người mới gặp có một lần như ta à?” Vu Thư Uyển hít sâu, rồi lạnh giọng tóm tắt lời Phùng Trác.
Phùng Trác sững sờ, vội vàng xua tay:
“Không không không, không phải! Ta không có ý đó mà, thật sự không phải!”
Ngươi chính là có ý đó đấy, được không?
Vu Thư Uyển không muốn đôi co thêm với cậu ta nữa. Cô quay lưng bước nhanh về phía hàng người đang chờ xe buýt, quyết tâm không nói thêm một lời nào với hắn.
Phùng Trác không dám trực tiếp chặn đường Vu Thư Uyển, chỉ có thể lặng lẽ theo sau cô lên xe buýt. Trên xe không đông người lắm, cậu tiện tay chọn ghế ngay phía sau cô ngồi.
“Đồng chí à, giữa chúng ta thật sự có quá nhiều hiểu lầm. Ngươi hãy cho ta thêm một cơ hội để giải thích đi.”
Vu Thư Uyển nhíu mày, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn:
“Đồng chí Phùng Trác, ngươi không thấy mình quá ấu trĩ sao?”
Ấu trĩ? Cậu… ấu trĩ sao?!
Hai chữ ấy như một tia sét đánh thẳng vào đầu Phùng Trác, làm cậu như bị đông cứng.
Cậu luôn tự cho mình là chín chắn, trưởng thành, mọi hành động của cậu đều rất đĩnh đạc. Vậy mà trong mắt cô, tất cả những gì cậu làm lại chỉ là trò trẻ con.
Vu Thư Uyển nhàn nhạt nói thêm:
“Ta còn có việc phải làm. Nếu ngươi còn tiếp tục dây dưa, ta sẽ thật sự gọi cảnh sát.”
Nói xong, cô hoàn toàn không thèm để ý đến Phùng Trác thêm một giây nào nữa.
Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng đến gặp Trương Phượng Cúc. Nếu trên xe buýt xảy ra chuyện gì quá ồn ào, sẽ làm mất thời gian của cô.
Phùng Trác vẫn ngồi đấy, trong lòng bị câu “ấu trĩ” làm tổn thương nặng nề. Cậu ngẩn người ra nửa ngày, đến khi ngẩng đầu lên thì Vu Thư Uyển đã đứng gần cửa xe, chuẩn bị xuống từ lúc nào không hay.
Lần này, cậu siết chặt nắm tay nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để đuổi theo cô.
Khi Phùng Trác mơ màng trở về nhà, trong lòng đầy bực bội, uất ức, mà không hiểu sao mắt cậu lại đỏ hoe như sắp khóc.
“Trác Trác, con làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Ninh Mỹ Linh – mẹ của Phùng Trác – vừa tan làm về, thấy sắc mặt con trai không ổn, liền lo lắng hỏi han.
Phùng Trác lắc đầu, rồi lại gật đầu, mãi một lúc lâu sau cậu mới thở dài:
“Mẹ, hôm nay con gặp Vu Thư Uyển.”
Ninh Mỹ Linh nhíu mày:
“Gặp thì gặp, cũng đâu phải chuyện gì hiếm lạ. Mau đi rửa mặt đi, mẹ vừa mua bánh trứng gà về. Ngày mai con suy nghĩ kỹ rồi, thì đi gặp Dung Dung.”
Nhưng Phùng Trác vẫn ngồi bất động, mắt nhìn xa xăm:
“Mẹ, trong đầu con lúc này chỉ toàn là Vu Thư Uyển. Đặc biệt là lúc cô ấy mắng con, thật là đẹp…”
Cô lùi một bước sang bên cạnh, giữ khoảng cách rồi lạnh giọng đáp:
“Ngươi là kiểu người thế nào thì chẳng liên quan gì tới ta. Nếu nói xong rồi thì làm ơn tránh ra.”
Sự lãnh đạm của cô khiến Phùng Trác càng cảm thấy khó chịu. Cậu vội vàng tiếp lời:
“Đồng chí à, ta thực sự muốn nói rõ với ngươi. Hôm nay, vốn dĩ ta không định ra ngoài, nhưng vì nghe nói ngươi từ chối buổi xem mắt với ta, lòng ta cảm thấy nặng nề nên mới muốn ra ngoài giải sầu. Tất cả cũng là vì ngươi, bởi vì ngươi mà lòng ta vẫn luôn khó chịu.”
Vì… cô sao?
Nếu lúc này trong tay cô có cốc nước, cô chắc chắn đã hắt thẳng vào mặt cậu!
“Ý ngươi là, ngươi đi bắt nạt người khác không phải lỗi của ngươi, mà là vì một người mới gặp có một lần như ta à?” Vu Thư Uyển hít sâu, rồi lạnh giọng tóm tắt lời Phùng Trác.
Phùng Trác sững sờ, vội vàng xua tay:
“Không không không, không phải! Ta không có ý đó mà, thật sự không phải!”
Ngươi chính là có ý đó đấy, được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Thư Uyển không muốn đôi co thêm với cậu ta nữa. Cô quay lưng bước nhanh về phía hàng người đang chờ xe buýt, quyết tâm không nói thêm một lời nào với hắn.
Phùng Trác không dám trực tiếp chặn đường Vu Thư Uyển, chỉ có thể lặng lẽ theo sau cô lên xe buýt. Trên xe không đông người lắm, cậu tiện tay chọn ghế ngay phía sau cô ngồi.
“Đồng chí à, giữa chúng ta thật sự có quá nhiều hiểu lầm. Ngươi hãy cho ta thêm một cơ hội để giải thích đi.”
Vu Thư Uyển nhíu mày, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn:
“Đồng chí Phùng Trác, ngươi không thấy mình quá ấu trĩ sao?”
Ấu trĩ? Cậu… ấu trĩ sao?!
Hai chữ ấy như một tia sét đánh thẳng vào đầu Phùng Trác, làm cậu như bị đông cứng.
Cậu luôn tự cho mình là chín chắn, trưởng thành, mọi hành động của cậu đều rất đĩnh đạc. Vậy mà trong mắt cô, tất cả những gì cậu làm lại chỉ là trò trẻ con.
Vu Thư Uyển nhàn nhạt nói thêm:
“Ta còn có việc phải làm. Nếu ngươi còn tiếp tục dây dưa, ta sẽ thật sự gọi cảnh sát.”
Nói xong, cô hoàn toàn không thèm để ý đến Phùng Trác thêm một giây nào nữa.
Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng đến gặp Trương Phượng Cúc. Nếu trên xe buýt xảy ra chuyện gì quá ồn ào, sẽ làm mất thời gian của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Trác vẫn ngồi đấy, trong lòng bị câu “ấu trĩ” làm tổn thương nặng nề. Cậu ngẩn người ra nửa ngày, đến khi ngẩng đầu lên thì Vu Thư Uyển đã đứng gần cửa xe, chuẩn bị xuống từ lúc nào không hay.
Lần này, cậu siết chặt nắm tay nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để đuổi theo cô.
Khi Phùng Trác mơ màng trở về nhà, trong lòng đầy bực bội, uất ức, mà không hiểu sao mắt cậu lại đỏ hoe như sắp khóc.
“Trác Trác, con làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Ninh Mỹ Linh – mẹ của Phùng Trác – vừa tan làm về, thấy sắc mặt con trai không ổn, liền lo lắng hỏi han.
Phùng Trác lắc đầu, rồi lại gật đầu, mãi một lúc lâu sau cậu mới thở dài:
“Mẹ, hôm nay con gặp Vu Thư Uyển.”
Ninh Mỹ Linh nhíu mày:
“Gặp thì gặp, cũng đâu phải chuyện gì hiếm lạ. Mau đi rửa mặt đi, mẹ vừa mua bánh trứng gà về. Ngày mai con suy nghĩ kỹ rồi, thì đi gặp Dung Dung.”
Nhưng Phùng Trác vẫn ngồi bất động, mắt nhìn xa xăm:
“Mẹ, trong đầu con lúc này chỉ toàn là Vu Thư Uyển. Đặc biệt là lúc cô ấy mắng con, thật là đẹp…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro