Chương 43
Tín Dụng Tạp
2024-07-29 15:57:46
Lâm Thanh Âm xem chữ rồi lại xem tướng của bác gái Vương: “Bạn đời của bác đã qua đời được năm sáu năm rồi đúng không?”
Bác gái Vương đột nhiên trợn to mắt: “Năm nay vừa đúng là năm thứ sáu.” Nghĩ đến người chồng đã khuất, bác gái Vương khẽ thở dài: “Ông ấy không may mắn, cả đời khổ sở nuôi con gái đến lớn nhưng chưa kịp hưởng một ngày hạnh phúc nào thì đã buông tay đi, chỉ để lại một mình tôi. Nói thật mới hai ba năm đầu tôi cũng không biết trải qua làm sao, con cái thì đi làm xa, cả ngày lẫn đêm đều chỉ có một mình tôi, mấy năm nay cũng nhờ đi ra ngoài tập nhảy, leo núi mới từ từ vượt qua được khoảng thời gian này.”
Lâm Thanh Âm dùng ngón tay chỉ chỉ vào chữ “Thiên” (天): “Thiên, hai người đứng chung, ghép thành một đôi, xứng đôi vừa lứa.” Mắt Lâm Thanh Âm sáng lên nhìn bác gái Vương: “Hôm nay bác muốn hỏi chuyện duyên số của bác.”
Người xem có ý tốt nên cười vui vẻ, bác gái Vương có chút ngại ngùng , quay đầu lại la bọn họ hai cái: “Xích ra kia hết đi, đừng ồn ào, nếu không không cho các ngươi xem nữa.”
Mấy cụ già hàng xóm đều phối hợp ngậm miệng lại, Lâm Thanh Âm cười cười: “Có mang bát tự của hai người đến không?”
“Có mang có mang!” Bác gái Vương đã sớm viết ra hết, bà lấy tờ giấy ra đưa cho Lâm Thanh Âm, trên mặt mang theo vài phần thấp thỏm lại có vài phần chờ mong: “Thật ra tôi vẫn chưa dám nói với con, tôi tính đi xem thử chúng tôi có thành đôi hay không. Nếu thành thì tôi sẽ tham khảo ý kiến của các con, nếu không thành thì tôi cũng không cần bận tâm nhiều, để khỏi làm cho bọn nhỏ khó xử.”
Lâm Thanh Âm liếc nhìn bát tự trên tờ giấy, cũng không cần bấm đốt tay mà nói thẳng luôn: “Trời đất giao hòa, âm dương ngũ hành tương hợp, là một mối quan hệ tốt đẹp, bác có tướng mệnh phụ, hai bên dái tai dày rũ xuống như ngọc, là người có hạnh phúc muộn, không cần phải lo lắng các con sẽ phản đối.”
Lâm Thanh Âm nói xong lại viết một chuỗi ngày tháng xuống phía dưới bát tự của hai người: “Ngày 16 tháng 8 năm nay là ngày tổ chức chuyện vui, phù hợp với bát tự của hai người.”
Miệng bác gái Vương cười toe toét đến mức không khép lại được, vui mừng hớn hở lấy ra một nghìn tệ đưa qua: “Tôi sẽ về nhà gọi cho các con ngay, chừng nào tính xong ngày cưới tôi sẽ mời thầy bói nhỏ đi uống rượu mừng.”
Lâm Thanh Âm cười gật gật đầu: “Được, đến lúc đó cháu sẽ đi ké không khí vui mừng.”
Bác gái Vương ngân nga bài hát rồi hài lòng bước đi, mấy người đứng xem bên cạnh lại càng phấn khích hơn, mắt sáng quắc nhìn Lâm Thanh Âm.
Chỉ viết một chữ thiên đơn giản mà thầy bói nỏ đã có thể thấy nhiều chuyện như vậy, thật là thần kỳ quá đi.
Người thứ hai đến xem bói là ông lão họ Lý, dường như ông ta muốn xin ké vận may của bác gái Vương nên ngồi xuống chưa nói lời nào đã trực tiếp viết lên giấy một chữ “Thiên”.
Dì Lý ngồi bên cạnh hóng hớt thấy thế, nhịn không được mà bật cười: “Cái này tôi cũng đoán được này, nhanh chóng về nhà làm đám cưới đi, là một mối quan hệ tốt.”
Mọi người xung quanh cũng cười theo, lúc này mới nghe Lâm Thanh Âm bình tĩnh hỏi: “Đây là ông đang thay con trai mình đi xem chuyện hôn sự có phải không?”
Ông cụ Lý nhìn Lâm Thanh Âm: “Sao cháu có thể nhìn ra không phải tự ông hỏi cho mình chứ?”
Bác gái Vương đột nhiên trợn to mắt: “Năm nay vừa đúng là năm thứ sáu.” Nghĩ đến người chồng đã khuất, bác gái Vương khẽ thở dài: “Ông ấy không may mắn, cả đời khổ sở nuôi con gái đến lớn nhưng chưa kịp hưởng một ngày hạnh phúc nào thì đã buông tay đi, chỉ để lại một mình tôi. Nói thật mới hai ba năm đầu tôi cũng không biết trải qua làm sao, con cái thì đi làm xa, cả ngày lẫn đêm đều chỉ có một mình tôi, mấy năm nay cũng nhờ đi ra ngoài tập nhảy, leo núi mới từ từ vượt qua được khoảng thời gian này.”
Lâm Thanh Âm dùng ngón tay chỉ chỉ vào chữ “Thiên” (天): “Thiên, hai người đứng chung, ghép thành một đôi, xứng đôi vừa lứa.” Mắt Lâm Thanh Âm sáng lên nhìn bác gái Vương: “Hôm nay bác muốn hỏi chuyện duyên số của bác.”
Người xem có ý tốt nên cười vui vẻ, bác gái Vương có chút ngại ngùng , quay đầu lại la bọn họ hai cái: “Xích ra kia hết đi, đừng ồn ào, nếu không không cho các ngươi xem nữa.”
Mấy cụ già hàng xóm đều phối hợp ngậm miệng lại, Lâm Thanh Âm cười cười: “Có mang bát tự của hai người đến không?”
“Có mang có mang!” Bác gái Vương đã sớm viết ra hết, bà lấy tờ giấy ra đưa cho Lâm Thanh Âm, trên mặt mang theo vài phần thấp thỏm lại có vài phần chờ mong: “Thật ra tôi vẫn chưa dám nói với con, tôi tính đi xem thử chúng tôi có thành đôi hay không. Nếu thành thì tôi sẽ tham khảo ý kiến của các con, nếu không thành thì tôi cũng không cần bận tâm nhiều, để khỏi làm cho bọn nhỏ khó xử.”
Lâm Thanh Âm liếc nhìn bát tự trên tờ giấy, cũng không cần bấm đốt tay mà nói thẳng luôn: “Trời đất giao hòa, âm dương ngũ hành tương hợp, là một mối quan hệ tốt đẹp, bác có tướng mệnh phụ, hai bên dái tai dày rũ xuống như ngọc, là người có hạnh phúc muộn, không cần phải lo lắng các con sẽ phản đối.”
Lâm Thanh Âm nói xong lại viết một chuỗi ngày tháng xuống phía dưới bát tự của hai người: “Ngày 16 tháng 8 năm nay là ngày tổ chức chuyện vui, phù hợp với bát tự của hai người.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miệng bác gái Vương cười toe toét đến mức không khép lại được, vui mừng hớn hở lấy ra một nghìn tệ đưa qua: “Tôi sẽ về nhà gọi cho các con ngay, chừng nào tính xong ngày cưới tôi sẽ mời thầy bói nhỏ đi uống rượu mừng.”
Lâm Thanh Âm cười gật gật đầu: “Được, đến lúc đó cháu sẽ đi ké không khí vui mừng.”
Bác gái Vương ngân nga bài hát rồi hài lòng bước đi, mấy người đứng xem bên cạnh lại càng phấn khích hơn, mắt sáng quắc nhìn Lâm Thanh Âm.
Chỉ viết một chữ thiên đơn giản mà thầy bói nỏ đã có thể thấy nhiều chuyện như vậy, thật là thần kỳ quá đi.
Người thứ hai đến xem bói là ông lão họ Lý, dường như ông ta muốn xin ké vận may của bác gái Vương nên ngồi xuống chưa nói lời nào đã trực tiếp viết lên giấy một chữ “Thiên”.
Dì Lý ngồi bên cạnh hóng hớt thấy thế, nhịn không được mà bật cười: “Cái này tôi cũng đoán được này, nhanh chóng về nhà làm đám cưới đi, là một mối quan hệ tốt.”
Mọi người xung quanh cũng cười theo, lúc này mới nghe Lâm Thanh Âm bình tĩnh hỏi: “Đây là ông đang thay con trai mình đi xem chuyện hôn sự có phải không?”
Ông cụ Lý nhìn Lâm Thanh Âm: “Sao cháu có thể nhìn ra không phải tự ông hỏi cho mình chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro