Chương 48
Tín Dụng Tạp
2024-07-29 15:57:46
Có một số đề vừa nãy Khương Duy đã giảng qua rồi, Lâm Thanh Âm giống như không cần nghĩ mà đặt bút xuống là viết luôn, còn một số câu nằm ở phần nửa sau sách còn chưa ôn đến, thế nên Lâm Thanh Âm trước tiên bỏ qua đã.
Khương Duy ngồi xếp bằng trên ghế sô pha uống cạn một cốc nước lớn rồi mới bình phục, sờ ngực cảm thấy áp lực dạy Lâm Thanh Âm quá lớn, giống như những nội dung cậu giảng không có gì là cô không thể hiểu được, khả năng học tập như vậy khiến một học sinh xuất sắc như cậu cũng cảm thấy xấu hổ, cũng không hiểu với đầu óc của Lâm Thanh Âm sao lại bỏ qua nhiều bài học như này.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Duy sững sờ một chút rồi nhìn về phía Lâm Thanh Âm, chỉ thấy Lâm Thanh Âm không nâng đầu lên, nói: “Là Vương béo về đến, anh đi mở cửa cho anh ấy đi.”
Bây giờ Khương Duy mới phát hiện Vương béo không biết đã ra ngoài từ bao giờ, cậu vội vàng mở cửa ra, chỉ thấy Vương béo đi vào với hai túi lớn đựng đầy đồ, thở hổn hển la lớn: “Nhanh lên nhanh lên, mau lại đây lấy kem ra đi, muốn chảy ra hết rồi!”
Khương Duy nhìn thấy mấy cái gói chảy đầy giọt nước li ti mà kích động đến rơi cả nước mắt: “Anh béo, anh đúng là anh ruột của em!”
Vương béo nhấc chân lên đá Khương Duy sang một bên, tức giận bất bình nói: “Tôi họ Vương!”
Hai người xách theo một đống đồ đi vào phòng bếp, tủ lạnh nhà Lâm Thanh Âm không lớn nhưng bởi vì bên trong không có đồ gì nên nhìn có vẻ cực kỳ trống trải.
Khương Duy và Vương béo vừa ngậm kem trong miệng vừa đồng lòng hợp sức bỏ trái cây, kem, đồ uống mới mua vào tủ lạnh, cuối cùng Khương Duy còn không quên chọn giúp Lâm Thanh Âm một cây kem ngon nhất, xé vỏ rồi đưa cho cô.
Lâm Thanh Âm nhận lấy kem rồi đưa vào miệng, đến khi nếm được hương vị mát lạnh ngập tràn vị ngọt béo của sữa, cô mới kinh ngạc mở to hai mắt: “Cái này ăn ngon quá đi!”
Khương Duy nhìn biểu cảm mặt mày híp híp của cô mà trong lòng suy tư, đừng nhìn khi cao nhân xem bói cao thâm khó lường, thật ra bình thường cô ấy vẫn rất là đáng yêu.
——
Ban ngày học thêm, buổi tối làm bài tập, đến sáng lại còn phải ngồi thiền tu luyện, Lâm Thanh Âm hận không thể tận dụng tất cả thời gian nghỉ hè còn lại, một phút đều không thể lãng phí.
Khương Duy tốn khoảng chừng ba ngày rưỡi là đã giảng xong môn toán lớp 10, quả thực là liều mạng dạy kèm cho Lâm Thanh Âm.
Đóng sách môn toán lại, Khương Duy thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn qua đống sách giáo khoa của các môn còn lại: “Chiều nay mình học cái gì?”
“Chiều nay cho anh nghỉ, ngày mai cũng không cần qua đâu.” Lâm Thanh Âm lấy ra hai cuốn bài tập đưa cho hắn: “Tôi thấy nếu tôi tự làm thì không thể làm xong bài tập trước khi khai giảng, hai môn này phải nhờ anh rồi. Hi vọng ngày mốt khi sang đây dạy kèm nó đã được điền đầy đủ đáp án chính xác.”
Khương Duy nhìn cuốn bài tập bị Lâm Thanh Âm mạnh mẽ nhét vào trong ngực, không dám tin mà nhìn cô: “Không phải nói chỉ giúp cô học bù sao? Sao giờ lại thêm cả việc làm giùm bài tập nữa vậy?”
Lâm Thanh Âm tươi cười hớn hở nhìn cậu: “Cha anh đồng ý rồi.”
Khương Duy nhớ tới mấy câu hờn dỗi của cha mình, bất đắc dĩ cầm sách bài tập lên: “Đây có phải nợ cha con trả trong truyền thuyết không?”
Khương Duy ngồi xếp bằng trên ghế sô pha uống cạn một cốc nước lớn rồi mới bình phục, sờ ngực cảm thấy áp lực dạy Lâm Thanh Âm quá lớn, giống như những nội dung cậu giảng không có gì là cô không thể hiểu được, khả năng học tập như vậy khiến một học sinh xuất sắc như cậu cũng cảm thấy xấu hổ, cũng không hiểu với đầu óc của Lâm Thanh Âm sao lại bỏ qua nhiều bài học như này.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Duy sững sờ một chút rồi nhìn về phía Lâm Thanh Âm, chỉ thấy Lâm Thanh Âm không nâng đầu lên, nói: “Là Vương béo về đến, anh đi mở cửa cho anh ấy đi.”
Bây giờ Khương Duy mới phát hiện Vương béo không biết đã ra ngoài từ bao giờ, cậu vội vàng mở cửa ra, chỉ thấy Vương béo đi vào với hai túi lớn đựng đầy đồ, thở hổn hển la lớn: “Nhanh lên nhanh lên, mau lại đây lấy kem ra đi, muốn chảy ra hết rồi!”
Khương Duy nhìn thấy mấy cái gói chảy đầy giọt nước li ti mà kích động đến rơi cả nước mắt: “Anh béo, anh đúng là anh ruột của em!”
Vương béo nhấc chân lên đá Khương Duy sang một bên, tức giận bất bình nói: “Tôi họ Vương!”
Hai người xách theo một đống đồ đi vào phòng bếp, tủ lạnh nhà Lâm Thanh Âm không lớn nhưng bởi vì bên trong không có đồ gì nên nhìn có vẻ cực kỳ trống trải.
Khương Duy và Vương béo vừa ngậm kem trong miệng vừa đồng lòng hợp sức bỏ trái cây, kem, đồ uống mới mua vào tủ lạnh, cuối cùng Khương Duy còn không quên chọn giúp Lâm Thanh Âm một cây kem ngon nhất, xé vỏ rồi đưa cho cô.
Lâm Thanh Âm nhận lấy kem rồi đưa vào miệng, đến khi nếm được hương vị mát lạnh ngập tràn vị ngọt béo của sữa, cô mới kinh ngạc mở to hai mắt: “Cái này ăn ngon quá đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Duy nhìn biểu cảm mặt mày híp híp của cô mà trong lòng suy tư, đừng nhìn khi cao nhân xem bói cao thâm khó lường, thật ra bình thường cô ấy vẫn rất là đáng yêu.
——
Ban ngày học thêm, buổi tối làm bài tập, đến sáng lại còn phải ngồi thiền tu luyện, Lâm Thanh Âm hận không thể tận dụng tất cả thời gian nghỉ hè còn lại, một phút đều không thể lãng phí.
Khương Duy tốn khoảng chừng ba ngày rưỡi là đã giảng xong môn toán lớp 10, quả thực là liều mạng dạy kèm cho Lâm Thanh Âm.
Đóng sách môn toán lại, Khương Duy thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn qua đống sách giáo khoa của các môn còn lại: “Chiều nay mình học cái gì?”
“Chiều nay cho anh nghỉ, ngày mai cũng không cần qua đâu.” Lâm Thanh Âm lấy ra hai cuốn bài tập đưa cho hắn: “Tôi thấy nếu tôi tự làm thì không thể làm xong bài tập trước khi khai giảng, hai môn này phải nhờ anh rồi. Hi vọng ngày mốt khi sang đây dạy kèm nó đã được điền đầy đủ đáp án chính xác.”
Khương Duy nhìn cuốn bài tập bị Lâm Thanh Âm mạnh mẽ nhét vào trong ngực, không dám tin mà nhìn cô: “Không phải nói chỉ giúp cô học bù sao? Sao giờ lại thêm cả việc làm giùm bài tập nữa vậy?”
Lâm Thanh Âm tươi cười hớn hở nhìn cậu: “Cha anh đồng ý rồi.”
Khương Duy nhớ tới mấy câu hờn dỗi của cha mình, bất đắc dĩ cầm sách bài tập lên: “Đây có phải nợ cha con trả trong truyền thuyết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro