Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 37
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-11-12 19:45:02
"... Tôi không biết cậu đang nói gì cả?" Triệu Luyến Kiều cuối cùng cũng không chịu được bầu không khí này, run rẩy khóc, cô ta vừa khóc vừa nhìn xung quanh hy vọng có ai đó kịp thời đến cứu cô ta.
Nhưng mà, con đường không một bóng người, chỉ có mưa to đầy trời.
"Nếu cậu chết, tất cả sẽ kết thúc phải không?" Giọng nói bình tĩnh, nói ra câu tàn nhẫn nhất.
Triệu Luyến Kiều ngẩn ngơ nhìn lên, đối mặt với Trì Thâm một lúc lâu, mới nhận ra điều gì đó. Cô ta hét lên, xoay người như điên, lao thẳng vào tòa nhà bỏ hoang.
Trì Thâm lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của cô ta dần biến mất, cuối cùng đuổi bước theo sau.
Triệu Luyến Kiều lảo đảo chạy vào tòa nhà bỏ hoang, mới phát hiện mình đã đưa ra một quyết định sai lầm như thế nào…
Tòa nhà này chỉ có một cửa lớn, chính là nơi cô ta lao vào, trước đó từ khi xảy ra sự cố kia, cánh cửa dẫn vào các tầng đã bị khóa lại. Điều đó cũng có nghĩa là từ lúc cô bước vào tòa nhà này, cô ta không còn đường thoát nữa, không nơi để trốn, chỉ có thể dùng hết sức leo lên cầu thang, cầu nguyện có ai đó có thể đến cứu cô ta.
Hai chân cô ta yếu ớt, thậm chí đứng cũng không vững, nhưng cô ta vẫn cố gắng leo lên, cho đến khi leo lên đỉnh tòa nhà, cô ta mất hết sức ngã xuống đất.
Âm thanh ồn ào của mưa đã che khuất toàn bộ thính giác của cô ta, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có tiếng bước chân từ phía sau đang tiến lại gần. Trong lúc hoảng loạn, cô ta cố gắng tìm cách tự vệ, nhưng chỉ tìm thấy một số nắm đá xi măng.
Khi cầm lấy một nắm đá, Trì Thâm cuối cùng cũng đã đuổi theo tới.
Triệu Luyến Kiều hoảng sợ lùi lui, vừa đau khổ vừa đe dọa: "Đừng lại gần! Nếu cậu lại gần thêm một bước nữa, tôi sẽ chọi cậu đấy!"
Trì Thâm không biểu hiện cảm xúc, từng bước áp sát.
Triệu Luyến Kiều dần dần lùi lại bên mép sân thượng, phía sau là toà nhà cao mười mấy tầng, một khi rơi xuống, thì hoàn toàn không có khả năng sống sót.
"...Đừng lại gần, tôi biết đã sai, tôi xin cậu tha cho tôi," Triệu Luyến Kiều cầm đó chọi vào anh: "Nếu tôi chết, chắc chắn sẽ điều tra đến trên người cậu, cậu muốn ngồi tù à!"
Cục đá lướt qua mặt, xuất hiện một vết thương rất nhỏ, Trì Thâm không dao động.
“Như vậy…… tôi cho cậu tiền, tôi cho cậu rất nhiều tiền, cậu bảo tôi làm gì cũng có thể, tôi cầu xin cậu tha cho tôi đi, nếu cậu không thích tôi, tôi có thể rời khỏi thành phố này, đời này sẽ không xuất hiện trước mặt Kiều Trăn Trăn nữa, cầu xin cậu tha cho tôi……” Triệu Luyến Kiều lại bắt đầu khóc rống.
Nhưng mà, con đường không một bóng người, chỉ có mưa to đầy trời.
"Nếu cậu chết, tất cả sẽ kết thúc phải không?" Giọng nói bình tĩnh, nói ra câu tàn nhẫn nhất.
Triệu Luyến Kiều ngẩn ngơ nhìn lên, đối mặt với Trì Thâm một lúc lâu, mới nhận ra điều gì đó. Cô ta hét lên, xoay người như điên, lao thẳng vào tòa nhà bỏ hoang.
Trì Thâm lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của cô ta dần biến mất, cuối cùng đuổi bước theo sau.
Triệu Luyến Kiều lảo đảo chạy vào tòa nhà bỏ hoang, mới phát hiện mình đã đưa ra một quyết định sai lầm như thế nào…
Tòa nhà này chỉ có một cửa lớn, chính là nơi cô ta lao vào, trước đó từ khi xảy ra sự cố kia, cánh cửa dẫn vào các tầng đã bị khóa lại. Điều đó cũng có nghĩa là từ lúc cô bước vào tòa nhà này, cô ta không còn đường thoát nữa, không nơi để trốn, chỉ có thể dùng hết sức leo lên cầu thang, cầu nguyện có ai đó có thể đến cứu cô ta.
Hai chân cô ta yếu ớt, thậm chí đứng cũng không vững, nhưng cô ta vẫn cố gắng leo lên, cho đến khi leo lên đỉnh tòa nhà, cô ta mất hết sức ngã xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm thanh ồn ào của mưa đã che khuất toàn bộ thính giác của cô ta, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có tiếng bước chân từ phía sau đang tiến lại gần. Trong lúc hoảng loạn, cô ta cố gắng tìm cách tự vệ, nhưng chỉ tìm thấy một số nắm đá xi măng.
Khi cầm lấy một nắm đá, Trì Thâm cuối cùng cũng đã đuổi theo tới.
Triệu Luyến Kiều hoảng sợ lùi lui, vừa đau khổ vừa đe dọa: "Đừng lại gần! Nếu cậu lại gần thêm một bước nữa, tôi sẽ chọi cậu đấy!"
Trì Thâm không biểu hiện cảm xúc, từng bước áp sát.
Triệu Luyến Kiều dần dần lùi lại bên mép sân thượng, phía sau là toà nhà cao mười mấy tầng, một khi rơi xuống, thì hoàn toàn không có khả năng sống sót.
"...Đừng lại gần, tôi biết đã sai, tôi xin cậu tha cho tôi," Triệu Luyến Kiều cầm đó chọi vào anh: "Nếu tôi chết, chắc chắn sẽ điều tra đến trên người cậu, cậu muốn ngồi tù à!"
Cục đá lướt qua mặt, xuất hiện một vết thương rất nhỏ, Trì Thâm không dao động.
“Như vậy…… tôi cho cậu tiền, tôi cho cậu rất nhiều tiền, cậu bảo tôi làm gì cũng có thể, tôi cầu xin cậu tha cho tôi đi, nếu cậu không thích tôi, tôi có thể rời khỏi thành phố này, đời này sẽ không xuất hiện trước mặt Kiều Trăn Trăn nữa, cầu xin cậu tha cho tôi……” Triệu Luyến Kiều lại bắt đầu khóc rống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro