Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 38
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-11-12 19:45:02
Trong lúc nói, mấy viên đá trong tay cô ta đã ném hết, nhìn thấy Trì Thâm vẫn đến gần, cuối cùng cô ta cũng hoàn toàn sụp đổ: "Kiều Trăn Trăn có cái gì tốt? Xứng đáng để cậu đối xử như vậy với cô ấy à? Dù cậu có đối xử tốt với cô ấy như thế nào đi nữa, thì cô ấy vẫn là nữ chính! Cả đời này cũng không thể thích cậu!"
Một tia sét lại đánh xuống, Trì Thâm đột nhiên tăng nhanh bước chân, trong lúc hoảng sợ, Triệu Luyến Kiều bật dậy, mất thăng bằng, cô ta hét lên, hai tay theo bản năng nắm vào lan can, nhưng đã quá muộn.
Khi Kiều Trăn Trăn đến, cô nhìn thấy cả người cô ta đã lơ lửng trên không trung, hai phần ba cơ thể đã rơi xuống.
Cô cảm thấy cả người lạnh lẽo, không hề suy nghĩ, cô đã lập tức hét lên: "Dừng lại!"
Một giây sau, nước mưa biến thành hàng triệu giọt nước treo lơ lửng trong không khí, Triệu Luyến Kiều cũng đứng yên trong tư thế hai chân không chạm đất, cả thế giới tựa như đang tạm dừng.
"...Cho đến khi tôi nói kết thúc, đừng khởi động thời gian." Kiều Trăn Trăn run run mở miệng.
"Vâng, ký chủ." Tiểu Bát nghiêm túc trả lời.
Sau khi Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm tách ra, cô ngồi trên ghế sofa lo lắng.
Chợt cô nhớ lại lúc cả hai ra khỏi trường, bọn họ chỉ mang theo cặp sách, hơn nữa trong lúc ăn cơm cũng không lục cặp sách kiếm đồ.
Bây giờ cặp sách đang nằm trên ghế sofa, không lẽ anh đã làm rớt đồ trong nhà ăn? Kiều Trăn Trăn càng suy nghĩ càng cảm thấy lo lắng, hơn nữa khi nhớ lại vừa rồi nhìn thấy Triệu Luyến Kiều, cô không thể bình tĩnh được nữa, nên cô không nghĩ nhiều mà đã quyết định đi tìm.
Khi cô đang do dự phân vân, Trì Thâm lại biến mất. Cô tìm khắp khu phố nhưng không tìm thấy anh. Cuối cùng, cô gọi điện thoại đến nhà ăn, nhưng câu trả lời nhận được mà không có học sinh cấp ba nào đến đây tìm đồ.
Lúc đó, cô chắc chắn vừa rồi mình đã nhìn thấy Triệu Luyến Kiều, hơn nữa việc Trì Thâm nói trở lại nhà ăn chỉ là một cái cớ để anh một mình đi tìm Triệu Luyến Kiều.
...Anh tìm Triệu Luyến Kiều để làm gì? Kiều Trăn Trăn rất hoang mang, cố gắng hỏi mọi người, nhưng vì trời đang mưa, trên đường không có ai để hỏi, cô không thể làm gì khác ngoài việc rời khỏi khu phố, ra ngoài tìm.
Ban đầu cô muốn đi theo con đường về nhà của Triệu Luyến Kiều, nhưng bỗng nhiên trên đoạn đường giao nhau, cô nhìn thấy con búp bê mà Triệu Luyến Kiều luôn treo trên cặp sách. Cô lo lắng, đi theo con đường đó, sau một đoạn đường, không biết làm sao mà cô đã đến căn nhà bỏ hoang, cô nhìn thấy trên đất là chiếc điện thoại bị vỡ, thậm chí còn nghe thấy tiếng hét từ trên tầng cao, cô nhìn thấy Triệu Luyến Kiều đang rơi xuống.
Một tia sét lại đánh xuống, Trì Thâm đột nhiên tăng nhanh bước chân, trong lúc hoảng sợ, Triệu Luyến Kiều bật dậy, mất thăng bằng, cô ta hét lên, hai tay theo bản năng nắm vào lan can, nhưng đã quá muộn.
Khi Kiều Trăn Trăn đến, cô nhìn thấy cả người cô ta đã lơ lửng trên không trung, hai phần ba cơ thể đã rơi xuống.
Cô cảm thấy cả người lạnh lẽo, không hề suy nghĩ, cô đã lập tức hét lên: "Dừng lại!"
Một giây sau, nước mưa biến thành hàng triệu giọt nước treo lơ lửng trong không khí, Triệu Luyến Kiều cũng đứng yên trong tư thế hai chân không chạm đất, cả thế giới tựa như đang tạm dừng.
"...Cho đến khi tôi nói kết thúc, đừng khởi động thời gian." Kiều Trăn Trăn run run mở miệng.
"Vâng, ký chủ." Tiểu Bát nghiêm túc trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm tách ra, cô ngồi trên ghế sofa lo lắng.
Chợt cô nhớ lại lúc cả hai ra khỏi trường, bọn họ chỉ mang theo cặp sách, hơn nữa trong lúc ăn cơm cũng không lục cặp sách kiếm đồ.
Bây giờ cặp sách đang nằm trên ghế sofa, không lẽ anh đã làm rớt đồ trong nhà ăn? Kiều Trăn Trăn càng suy nghĩ càng cảm thấy lo lắng, hơn nữa khi nhớ lại vừa rồi nhìn thấy Triệu Luyến Kiều, cô không thể bình tĩnh được nữa, nên cô không nghĩ nhiều mà đã quyết định đi tìm.
Khi cô đang do dự phân vân, Trì Thâm lại biến mất. Cô tìm khắp khu phố nhưng không tìm thấy anh. Cuối cùng, cô gọi điện thoại đến nhà ăn, nhưng câu trả lời nhận được mà không có học sinh cấp ba nào đến đây tìm đồ.
Lúc đó, cô chắc chắn vừa rồi mình đã nhìn thấy Triệu Luyến Kiều, hơn nữa việc Trì Thâm nói trở lại nhà ăn chỉ là một cái cớ để anh một mình đi tìm Triệu Luyến Kiều.
...Anh tìm Triệu Luyến Kiều để làm gì? Kiều Trăn Trăn rất hoang mang, cố gắng hỏi mọi người, nhưng vì trời đang mưa, trên đường không có ai để hỏi, cô không thể làm gì khác ngoài việc rời khỏi khu phố, ra ngoài tìm.
Ban đầu cô muốn đi theo con đường về nhà của Triệu Luyến Kiều, nhưng bỗng nhiên trên đoạn đường giao nhau, cô nhìn thấy con búp bê mà Triệu Luyến Kiều luôn treo trên cặp sách. Cô lo lắng, đi theo con đường đó, sau một đoạn đường, không biết làm sao mà cô đã đến căn nhà bỏ hoang, cô nhìn thấy trên đất là chiếc điện thoại bị vỡ, thậm chí còn nghe thấy tiếng hét từ trên tầng cao, cô nhìn thấy Triệu Luyến Kiều đang rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro