Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 43
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-11-12 19:45:02
Trì Thâm phát hiện sự kinh ngạc trong giọng nói của cô, im lặng một lúc, anh mới nói: "Mình đã mua máy sấy tóc, mình để nó ở ngoài cửa."
Tóc anh ngắn, thường không cần dùng máy sấy tóc, cho nên anh không có mua.
Kiều Trăn Trăn dừng lại một chút, cảm ơn anh, đợi anh rời đi rồi mới hé mở cửa phòng tắm ra một khe hẹp nhỏ.
Sau đó, cô nhìn thấy trên sàn không chỉ có máy sấy tóc, mà còn có một cái hộp nhỏ khác.
Cô mang những thứ đó vào phòng, khi mở ra, cô mới phát hiện đó là một bộ đồ lót một lần dùng, là loại co giãn, phù hợp với mọi kích cỡ của con gái. Kiều Trăn Trăn không ngờ anh lại có thể nghĩ đến cả những thứ như thế này, cười tủm tỉm, đỏ mặt.
Trì Thâm vẫn còn đang ướt nhẹp, cô không dám ở trong phòng tắm quá lâu, nên sau khi mặc áo lót vào, cô lập tức mặc quần áo của Trì Thâm, kéo lê cái quần dài bước ra ngoài để sấy tóc.
Trì Thâm không dám nhìn cô, chỉ sau khi cô bắt đầu sấy tóc, anh mới đi vào phòng tắm, sau đó chưa đến năm phút anh lại bước ra.
"Cậu sấy tóc chút đi." Kiều Trăn Trăn vừa gửi tiền cho Triệu Luyến Kiều, vừa đưa máy sấy tóc cho anh: "Thời tiết đã trở lạnh rồi, sau này mỗi khi tắm xong cậu phải sấy tóc ngay, nếu không thì sẽ rất dễ bị cảm, còn bị liệt mặt."
"...Được." Trì Thâm cúi đầu đồng ý.
Kiều Trăn Trăn ngồi xuống ghế sofa, để dành một chỗ cho anh sấy tóc.
Tóc của Trì Thâm rất ngắn, chỉ cần sấy hai ba phút là khô ngay. Sau khi tắt máy sấy, căn phòng im lìm, Trì Thâm vô thức cài nút quần, lần đầu tiên không dám nhìn cô.
Sau một khoảng im lặng, Kiều Trăn Trăn cuối cùng cũng mở miệng: "Mình đã trả tiền điện thoại cho Triệu Luyến Kiều rồi, đây là lỗi của cậu, cậu phải trả tiền, ngày mai lấy tiền trả lại cho mình."
"Được." Trì Thâm nhìn máy sấy tóc.
"Cậu cũng mua một chiếc điện thoại đi, để sau này mình lại không liên lạc được với cậu." Kiều Trăn Trăn nói thêm.
Trì Thâm chỉ còn biết đồng ý.
Sau đó là sự im lặng kéo dài hơn.
Kiều Trăn Trăn đã thi cả một ngày, vốn đã rất mệt mỏi, sau đó lại trải qua sự giằng co về thể chất lẫn tinh thần, bây giờ cô càng mệt hơn, không muốn nói chuyện, sau khi gửi tin nhắn cho Tần Tĩnh bảo bà đến đón cô, cô đã lặng lẽ nghiêng ngả trên ghế sofa.
Cô chỉ là muốn nghỉ ngơi, nhưng trong mắt Trì Thâm, lại trở thành một ý khác.
Tóc anh ngắn, thường không cần dùng máy sấy tóc, cho nên anh không có mua.
Kiều Trăn Trăn dừng lại một chút, cảm ơn anh, đợi anh rời đi rồi mới hé mở cửa phòng tắm ra một khe hẹp nhỏ.
Sau đó, cô nhìn thấy trên sàn không chỉ có máy sấy tóc, mà còn có một cái hộp nhỏ khác.
Cô mang những thứ đó vào phòng, khi mở ra, cô mới phát hiện đó là một bộ đồ lót một lần dùng, là loại co giãn, phù hợp với mọi kích cỡ của con gái. Kiều Trăn Trăn không ngờ anh lại có thể nghĩ đến cả những thứ như thế này, cười tủm tỉm, đỏ mặt.
Trì Thâm vẫn còn đang ướt nhẹp, cô không dám ở trong phòng tắm quá lâu, nên sau khi mặc áo lót vào, cô lập tức mặc quần áo của Trì Thâm, kéo lê cái quần dài bước ra ngoài để sấy tóc.
Trì Thâm không dám nhìn cô, chỉ sau khi cô bắt đầu sấy tóc, anh mới đi vào phòng tắm, sau đó chưa đến năm phút anh lại bước ra.
"Cậu sấy tóc chút đi." Kiều Trăn Trăn vừa gửi tiền cho Triệu Luyến Kiều, vừa đưa máy sấy tóc cho anh: "Thời tiết đã trở lạnh rồi, sau này mỗi khi tắm xong cậu phải sấy tóc ngay, nếu không thì sẽ rất dễ bị cảm, còn bị liệt mặt."
"...Được." Trì Thâm cúi đầu đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Trăn Trăn ngồi xuống ghế sofa, để dành một chỗ cho anh sấy tóc.
Tóc của Trì Thâm rất ngắn, chỉ cần sấy hai ba phút là khô ngay. Sau khi tắt máy sấy, căn phòng im lìm, Trì Thâm vô thức cài nút quần, lần đầu tiên không dám nhìn cô.
Sau một khoảng im lặng, Kiều Trăn Trăn cuối cùng cũng mở miệng: "Mình đã trả tiền điện thoại cho Triệu Luyến Kiều rồi, đây là lỗi của cậu, cậu phải trả tiền, ngày mai lấy tiền trả lại cho mình."
"Được." Trì Thâm nhìn máy sấy tóc.
"Cậu cũng mua một chiếc điện thoại đi, để sau này mình lại không liên lạc được với cậu." Kiều Trăn Trăn nói thêm.
Trì Thâm chỉ còn biết đồng ý.
Sau đó là sự im lặng kéo dài hơn.
Kiều Trăn Trăn đã thi cả một ngày, vốn đã rất mệt mỏi, sau đó lại trải qua sự giằng co về thể chất lẫn tinh thần, bây giờ cô càng mệt hơn, không muốn nói chuyện, sau khi gửi tin nhắn cho Tần Tĩnh bảo bà đến đón cô, cô đã lặng lẽ nghiêng ngả trên ghế sofa.
Cô chỉ là muốn nghỉ ngơi, nhưng trong mắt Trì Thâm, lại trở thành một ý khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro