Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 45
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-11-12 19:45:02
Khi Kiều Trăn Trăn chạy xuống tầng dưới, mưa lớn đã tạnh, Tần Tĩnh đứng trước xe, khi nhìn thấy cô, bà liền nhíu mày: "Sao con mặc áo của Trì Thâm vậy?"
"Đừng nói nữa, đột nhiên trời mưa to, làm con ướt nhẹp luôn." Kiều Trăn Trăn nói xong, thì nhớ tới gì đó, nói: "Con quên cầm quần áo rồi, còn nằm trong phòng tắm của cậu ấy, con lên lấy..."
"Để đó đi, đã muộn rồi, nhanh về nhà thôi." Tần Tĩnh thúc giục.
Kiều Trăn Trăn nghĩ cũng phải, cho nên lập tức ngồi vào ghế sau. Tần Tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó khởi động xe.
Trên đường về, Kiều Trăn Trăn thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu để quan sát biểu cảm của Tần Tĩnh. Tần Tĩnh lãnh đạm lái xe, cô nhìn đến lần thứ ba, bà bất ngờ lên tiếng: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng vòng vo tam quốc."
"...Mẹ, mẹ thấy con mặc quần áo của Trì Thâm, mẹ sẽ không nghĩ gì chứ?" Nếu thay bằng phụ huynh khác, chắc chắn họ đã ăn tươi nuốt sống con mình ngay.
"Con đã hỏi thế, mẹ chắc chắn sẽ nghĩ con chẳng làm gì hết." Tần Tĩnh cười nhạt một tiếng: "Mẹ nuôi con mười mấy năm, còn không biết lúc con chột dạ sẽ thế nào sao? Hơn nữa, con đã đồng ý với mẹ là trước khi tốt nghiệp cấp ba, con sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn."
Kiều Trăn Trăn muốn hỏi Tần Tĩnh là hôn có phải là chuyện vượt quá giới hạn không, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô vẫn không muốn tự tìm đường chết, cho nên bèn ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con."
Tần Tĩnh hừ nhẹ một tiếng: "Hôm nay thi cử thế nào rồi?"
"... Có thể đừng nói đề tài mất hứng như vậy không ạ?" Kiều Trăn Trăn bĩu môi.
Tần Tĩnh liếc cô một cái: "Hôm nay đón đưa con, chỉ là muốn con thi tốt hơn một chút, kết quả con lại nói đây là chủ đề mất hứng? Đừng nói với mẹ là vẫn giống trước kia đấy."
"Khác nhau thì vẫn có…" Kiều Trăn Trăn chột dạ nhìn Tần Tĩnh một cái: "Trước kia là do con không làm bài cẩn thận, lần này con đã làm tốt hơn rồi."
"Còn gì nữa không?" Tần Tĩnh tiếp tục hỏi.
Kiều Trăn Trăn hắng giọng: "Đề thi lần này khá khó đối với con, có nhiều chỗ con không biết, dù sao mẹ cũng nên chuẩn bị tâm lý, có thể con thi rất kém."
"Không tồi, biết câu nào không biết làm, coi như có chút tiến bộ." Tần Tĩnh gật đầu.
Kiều Trăn Trăn: "..." Người mẹ này có phải mang bộ lọc về con gái quá lớn rồi đi.
Sau một ngày mệt mỏi, về nhà Kiều Trăn Trăn đã ngủ ngay lập tức, cho đến sáng hôm sau chuông báo thức reo lên, cô mới vất vả mở mắt.
"Đừng nói nữa, đột nhiên trời mưa to, làm con ướt nhẹp luôn." Kiều Trăn Trăn nói xong, thì nhớ tới gì đó, nói: "Con quên cầm quần áo rồi, còn nằm trong phòng tắm của cậu ấy, con lên lấy..."
"Để đó đi, đã muộn rồi, nhanh về nhà thôi." Tần Tĩnh thúc giục.
Kiều Trăn Trăn nghĩ cũng phải, cho nên lập tức ngồi vào ghế sau. Tần Tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó khởi động xe.
Trên đường về, Kiều Trăn Trăn thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu để quan sát biểu cảm của Tần Tĩnh. Tần Tĩnh lãnh đạm lái xe, cô nhìn đến lần thứ ba, bà bất ngờ lên tiếng: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng vòng vo tam quốc."
"...Mẹ, mẹ thấy con mặc quần áo của Trì Thâm, mẹ sẽ không nghĩ gì chứ?" Nếu thay bằng phụ huynh khác, chắc chắn họ đã ăn tươi nuốt sống con mình ngay.
"Con đã hỏi thế, mẹ chắc chắn sẽ nghĩ con chẳng làm gì hết." Tần Tĩnh cười nhạt một tiếng: "Mẹ nuôi con mười mấy năm, còn không biết lúc con chột dạ sẽ thế nào sao? Hơn nữa, con đã đồng ý với mẹ là trước khi tốt nghiệp cấp ba, con sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn."
Kiều Trăn Trăn muốn hỏi Tần Tĩnh là hôn có phải là chuyện vượt quá giới hạn không, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô vẫn không muốn tự tìm đường chết, cho nên bèn ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con."
Tần Tĩnh hừ nhẹ một tiếng: "Hôm nay thi cử thế nào rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"... Có thể đừng nói đề tài mất hứng như vậy không ạ?" Kiều Trăn Trăn bĩu môi.
Tần Tĩnh liếc cô một cái: "Hôm nay đón đưa con, chỉ là muốn con thi tốt hơn một chút, kết quả con lại nói đây là chủ đề mất hứng? Đừng nói với mẹ là vẫn giống trước kia đấy."
"Khác nhau thì vẫn có…" Kiều Trăn Trăn chột dạ nhìn Tần Tĩnh một cái: "Trước kia là do con không làm bài cẩn thận, lần này con đã làm tốt hơn rồi."
"Còn gì nữa không?" Tần Tĩnh tiếp tục hỏi.
Kiều Trăn Trăn hắng giọng: "Đề thi lần này khá khó đối với con, có nhiều chỗ con không biết, dù sao mẹ cũng nên chuẩn bị tâm lý, có thể con thi rất kém."
"Không tồi, biết câu nào không biết làm, coi như có chút tiến bộ." Tần Tĩnh gật đầu.
Kiều Trăn Trăn: "..." Người mẹ này có phải mang bộ lọc về con gái quá lớn rồi đi.
Sau một ngày mệt mỏi, về nhà Kiều Trăn Trăn đã ngủ ngay lập tức, cho đến sáng hôm sau chuông báo thức reo lên, cô mới vất vả mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro