Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Khách Hàng Nước Ngoài Khóc Lóc Gọi Ta Là Đại Lão
Phố Tang Lễ
2024-10-30 03:50:05
Anh ta không phải tức mình bị trù sẽ gặp phải kiếp nạn, anh ta chỉ tức giận anh ta đang tận tình khuyên bảo cô cải tà quy chính, cô thì hay rồi, chẳng những không nghe khuyên bảo, trái lại còn bắt đầu nói mấy lời linh tinh.
Cảnh sát Vương xụ mặt, quyết định không tốn miệng lưỡi với cô, chẳng qua không khỏi cảm khái trong lòng, đám trẻ hiện giờ đúng là quá khó quản.
Sau đó anh ta lại dò hỏi Lâm Hi làm thế nào nghĩ tới trực tiếp liên lạc với bên cảnh sát Lâm Thủy, câu trả lời của Lâm Hi vẫn giống như trước, xem tướng mạo.
Cảnh sát Vương: “…”
Cuối cùng anh ta chỉ có thể dựa theo lời Lâm Hi nói ghi chép lại.
Phối hợp điều tra xong, xác định mọi chuyện đều không có vấn đề, bởi vì Lâm Hi tố cáo kẻ buôn người đều không phải là người treo giải thưởng, cho nên không có khen thưởng tương ứng.
Nhưng cảnh sát Vương vẫn xin phía trên một khoản tiền thưởng khen ngợi Lâm Hi cung cấp manh mối.
Không nhiều lắm, chỉ có 500 tệ, mấy phút sau là có thông báo xuống dưới.
Nhưng mà trước khi đưa tiền, cảnh sát Vương còn tự mình lặng lẽ thêm 500 tệ, cộng lại thành 1000 tệ.
Khi giao tiền cho Lâm Hi, cảnh sát Vương nhìn bộ quần áo trở nên trắng bệch và cơ thể gầy yếu của cô, cuối cùng vẫn nói lời thấm thía:
“17-18 tuổi đang trong giai đoạn phát triển, thường ngày ăn nhiều đồ có dinh dưỡng một chút, có khó khăn mà nói nhớ tìm cảnh sát.”
Anh ta nhìn tình hình của Lâm Hi là biết điều kiện gia đình của cô bé này không tốt, cũng có khả năng là người trong nhà hà khắc.
Nhưng anh ta có thể quản phạm tội làm trái pháp luật, không quản được chuyện của nhà người khác, chỉ chờ mong đứa nhỏ này sau này tự mình để ý chút.
Lâm Hi nhận lấy tiền, nhận thấy được ý tốt của cảnh sát Vương, lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó nói.
“Một tuần sau nhớ liên lạc với tôi, tôi có thể giải quyết vấn đề giúp anh.”
Cảnh sát Vương: “…”
Đi đi, nhanh đi đi, anh ta nhìn là thấy đau đầu!
Lâm Hi lị ngồi lên xe lửa lần nữa, đương nhiên xe lửa lần này là phía chính phủ giúp đỡ sắp xếp miễn phí, còn tri kỷ thăng cấp thành vé giường nằm cho cô.
Mà sau khi Lâm Hi rời đi, cảnh sát Vương xử lý xong xuôi mọi việc, đang chuẩn bị giao ban về nhà, thì phát hiện phía dưới quyển sách trên bàn làm việc đè một thứ màu đỏ rực.
Anh ta tập trung nhìn vào, vậy mà là tiền, còn là 500 tệ?
Trong lòng cảnh sát Vương khiếp sợ.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng, không phải là số tiền này là cô nhóc kia để đấy chứ.
…
Mấy tiếng sau, xe lửa tới thành phố Giang Du.
Thời gian này đã là buổi tối, ngoài đường phố ga tàu hỏa lạnh lẽo, chỉ có mấy chiếc xe đỗ, là tài xế đợi người đi chuyến tàu đêm.
Lâm Hi khoác cặp sách mới ra khỏi nhà ga, đã bị mấy người vây quanh lấy.
“Em gái, đi đâu thế, lên xe đi anh đưa em đi!”
“Lên xe anh đi, thành phố Giang Du này không có chỗ nào anh không biết, anh dẫn em đi lối tắt, tuyệt đối rất nhanh là có thể đến!”
“Đi theo anh đi, xe anh to, ngồi thoải mái!”
Đột nhiên bị mấy người vây quanh, Lâm Hi không thấy sợ hãi, chỉ hỏi bọn họ.
“Có đi đến phố mai táng không?”
Vừa nghe thấy cái tên này, mấy tài xế lập tức thay đổi sắc mặt, ghét bỏ và sợ hãi xuất hiện trong đôi mắt, như sợ hãi lây dính thứ gì đó vội vàng xua tay.
Cảnh sát Vương xụ mặt, quyết định không tốn miệng lưỡi với cô, chẳng qua không khỏi cảm khái trong lòng, đám trẻ hiện giờ đúng là quá khó quản.
Sau đó anh ta lại dò hỏi Lâm Hi làm thế nào nghĩ tới trực tiếp liên lạc với bên cảnh sát Lâm Thủy, câu trả lời của Lâm Hi vẫn giống như trước, xem tướng mạo.
Cảnh sát Vương: “…”
Cuối cùng anh ta chỉ có thể dựa theo lời Lâm Hi nói ghi chép lại.
Phối hợp điều tra xong, xác định mọi chuyện đều không có vấn đề, bởi vì Lâm Hi tố cáo kẻ buôn người đều không phải là người treo giải thưởng, cho nên không có khen thưởng tương ứng.
Nhưng cảnh sát Vương vẫn xin phía trên một khoản tiền thưởng khen ngợi Lâm Hi cung cấp manh mối.
Không nhiều lắm, chỉ có 500 tệ, mấy phút sau là có thông báo xuống dưới.
Nhưng mà trước khi đưa tiền, cảnh sát Vương còn tự mình lặng lẽ thêm 500 tệ, cộng lại thành 1000 tệ.
Khi giao tiền cho Lâm Hi, cảnh sát Vương nhìn bộ quần áo trở nên trắng bệch và cơ thể gầy yếu của cô, cuối cùng vẫn nói lời thấm thía:
“17-18 tuổi đang trong giai đoạn phát triển, thường ngày ăn nhiều đồ có dinh dưỡng một chút, có khó khăn mà nói nhớ tìm cảnh sát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nhìn tình hình của Lâm Hi là biết điều kiện gia đình của cô bé này không tốt, cũng có khả năng là người trong nhà hà khắc.
Nhưng anh ta có thể quản phạm tội làm trái pháp luật, không quản được chuyện của nhà người khác, chỉ chờ mong đứa nhỏ này sau này tự mình để ý chút.
Lâm Hi nhận lấy tiền, nhận thấy được ý tốt của cảnh sát Vương, lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó nói.
“Một tuần sau nhớ liên lạc với tôi, tôi có thể giải quyết vấn đề giúp anh.”
Cảnh sát Vương: “…”
Đi đi, nhanh đi đi, anh ta nhìn là thấy đau đầu!
Lâm Hi lị ngồi lên xe lửa lần nữa, đương nhiên xe lửa lần này là phía chính phủ giúp đỡ sắp xếp miễn phí, còn tri kỷ thăng cấp thành vé giường nằm cho cô.
Mà sau khi Lâm Hi rời đi, cảnh sát Vương xử lý xong xuôi mọi việc, đang chuẩn bị giao ban về nhà, thì phát hiện phía dưới quyển sách trên bàn làm việc đè một thứ màu đỏ rực.
Anh ta tập trung nhìn vào, vậy mà là tiền, còn là 500 tệ?
Trong lòng cảnh sát Vương khiếp sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng, không phải là số tiền này là cô nhóc kia để đấy chứ.
…
Mấy tiếng sau, xe lửa tới thành phố Giang Du.
Thời gian này đã là buổi tối, ngoài đường phố ga tàu hỏa lạnh lẽo, chỉ có mấy chiếc xe đỗ, là tài xế đợi người đi chuyến tàu đêm.
Lâm Hi khoác cặp sách mới ra khỏi nhà ga, đã bị mấy người vây quanh lấy.
“Em gái, đi đâu thế, lên xe đi anh đưa em đi!”
“Lên xe anh đi, thành phố Giang Du này không có chỗ nào anh không biết, anh dẫn em đi lối tắt, tuyệt đối rất nhanh là có thể đến!”
“Đi theo anh đi, xe anh to, ngồi thoải mái!”
Đột nhiên bị mấy người vây quanh, Lâm Hi không thấy sợ hãi, chỉ hỏi bọn họ.
“Có đi đến phố mai táng không?”
Vừa nghe thấy cái tên này, mấy tài xế lập tức thay đổi sắc mặt, ghét bỏ và sợ hãi xuất hiện trong đôi mắt, như sợ hãi lây dính thứ gì đó vội vàng xua tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro