Chương 30 - Chuyện Cô Bán Con Gái Mình, Có Cần Tôi Báo Cho Cảnh Sát Hay Không?

Chuyện Cô Bán C...

Lăng Nhược Tỳ

2024-08-07 18:33:11

Có trận Tuyệt Duyên này, Tần Dược tự nhiên rảnh rỗi hơn.

Một buổi sáng, cũng chỉ tiếp đãi hai người Tô Hân Duyệt cùng với Chu Dĩnh.

Đương nhiên, hai người kia, thế nhưng mà cống hiến tận 20 vạn cho hắn.

Tần Dược ở trên bình đài đi một vòng quyên tiền, tìm được một ảnh chụp của một đứa nhỏ gầy nhom.

"Ừm, khí trạng nguyên, có thể thi lên đại học! Người này đi!"

Thuận tay quyên 2 vạn cho đối phương.

Một buổi sáng yên tĩnh, buổi chiều lại có một người hữu duyên, tìm tới cửa.

Tần Dược xem xét, nhịn dáng vẻ giống như là một anh chàng sinh viên đại học.

Áo sơ mi trắng, quần thể thao giầy thể thao, lưng mang balo.

Dạng người này, bình thường không phải là khách hàng của Tần Dược.

Nhưng đã tiến đến, đương nhiên là có duyên.

"Tần đại sư, anh thật sự có ở đây, tôi là fan của anh."

Khá lắm, một ngày lại có tới hai fan đến đây.

Tần Dược nhất thời có một loại ảo giác.

Hắn thật sự là nổi tiếng rồi.

"Ngồi đi, uống một ngụm trà."

"Được, đại sư lần này tôi tới là nhận ủy thác của người khác, phòng livestream của anh bị chỉnh đốn và cải cách, nên không nhìn thấy, có một gia đình có con bị thất lại, cũng muốn đến tìm con của bọn họ."

Người này nói chuyện, Tần Dược chỉ cảm thấy hứng thú.

Nếu như tính ra tới, đây là chuyện thay đổi một đời người.

Rất nhanh, Tần Dược liền biết được chuyện gì đã xảy ra.

Người trẻ tuổi kia tên là Vương Thần Hạo, cũng là người địa phương thành phố Hàng.

Ở trong phòng livestream cùng với người khác thảo luận về mức độ thần kỳ khi Tần Dược đoán mệnh, thì gặp được gia đình có con bị thất lạc.

Sau đó lưu lại nick Wechat, giúp đỡ nhau.

Hiện tại, cũng là thay cha mẹ người ta tìm đến chỗ Tần Dược.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho nên hắn cũng trở thành người hữu duyên kia.

Dù sao hắn là có nguyên nhân mới tới.

Tần Dược gật đầu: "Đương nhiên có thể, nhưng mà cậu nói cùng với bọn họ chưa? Quẻ tiền không thể thiếu."

"Đã nói, bọn họ cũng là xem anh livestream mà tìm đến nhất định hiểu quy củ, mà lại muốn tìm được người, khẳng định sẽ cho anh một cái hồng bao lớn!"

"Hồng bao gì chứ, có tâm ý là tốt rồi, không cho cũng không có gì, nhưng mà quẻ tiền nhất định phải cho."

"Bọn họ đều đuổi tới phòng livestream rồi, nên nhất định sẽ cho!"

Tiểu tử này, lấy điện thoại di động ra, bấm Wechat video cho người ta.

Sau một lúc, trong video, xuất hiện tin tức kết nối.

Âm thanh chơi mạt chược chuyền đến.

Vương Thần Hạo sững sờ.

Nhưng mà rất nhanh liền bình thường trở lại.

Dù sao, đối với người đời trước, đánh mạt chược rất là bình thường, con gái của đối phương cũng đã thất lạc rất nhiều năm, trong nhà còn có mấy đứa nhỏ khác, chính mình cũng phải sống.

Cũng không thể giải trí một chút cũng không được!

Chỉ là, mặc dù tự an ủi mình như vậy.

Nhưng mà ấn tượng tốt của Vương Thần Hạo đối với cha mẹ của đứa nhỏ đã giảm đi rất nhiều.

Đối phương hình cũng ý thức được chuyện gì, liền vội vàng nói một tiếng giọng nói địa phương, đại khái cũng là không đánh nữa đột nhiên có việc.

Sau đó, bà ta đem cameras nhắm ngay chính mình, tràn đầy mong đợi nói: "Bạn học Tiểu Thần, cậu đã tìm được Tần đại sư rồi sao? Cảm ơn cậu cảm ơn cậu, nếu như tìm được con gái tôi, về sau tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu."

Đối diện cameras, xuất hiện một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ này có làn da ngăm đen, mắt nhỏ, môi mỏng cằm hẹp, mũi ưng, cái trán rất cao, còn búi tóc cao lên, lộ ra cả người đều có chút bẩn.

Tần Dược nhìn bộ dạng của đối phương, cũng là nhướng mày.

Người phụ nữ này tính cách bạc tình bạc nghĩa, đồng thời vô cùng cay nghiệt, miệng môi dưới mỏng, miệng môi trên còn có môi châu.

Thậm chí lúc cười trước ống kính, còn lộ ra hàm răng màu vàng không chỉnh tề.

Ăn nói khéo léo, miệng lưỡi dẻo quẹo, bẻ cong sự thật, gây chuyện thị phi.

Đây cũng không phải là người hữu duyên mà Tần Dược ưa thích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đúng vậy dì, tôi đã tìm được Tần đại sư, Tần đại sư đang ở chỗ này, hai người nói chuyện với nhau đi!"

Hắn đưa di động cho Tần Dược.

Tần Dược mở miệng hỏi: "Tôi đã nghe tiểu Thần nói chuyện rồi, cô muốn tìm con gái à?"

"Đúng đúng đúng!"

"Con gái của cô mấy tuổi thì mất tích?"

"Hơn hai tuổi."

"Có ảnh chụp không?"

"Có, tôi sẽ gửi qua Wechat."

Sau đó, Tần Dược nhận được một tấm ảnh, ảnh chụp không phải rất rõ ràng, hình như đã bị truyền qua rất nhiều lần rồi.

"Có còn ảnh nào rõ nét hơn không? Hoặc là cô đem bức hình này lấy ra, ở trong video cho tôi nhìn một chút."

"Được, vậy tôi về nhà lấy cho anh, cũng không tốn nhiều thời gian đâu, đi bộ năm phút đồng hồ là đủ rồi!"

Sau đó, người phụ nữ đi nhanh, rất nhanh đã đến nhà mình.

Theo video, Tần Dược cũng nhìn thấy, người phụ nữ này đang ở nông thôn, gia cảnh khó khăn, sau khi vào cửa nhà còn chứng kiến mấy đứa nhỏ trong nhà chơi đùa, nhưng mà chỉ liếc một chút, Tần Dược đã nhìn ra.

Con cái trong nhà người phụ nữ này có chút vấn đề.

Đứa nhỏ bị liệt.

Cái này đúng là một nhà bi thảm mà.

Nhưng mà lúc này Tân Dược vận dụng = Đạo Thiên Bí Điển, căn bản là không thể nào đồng cảm được, ngược lại trong ánh mắt còn toát ra vài phần chán ghét.

Người phụ nữ này tìm nửa ngày, mới tìm được ảnh chụp của con gái, giơ lên cho Tần Dược nhìn.

Tần Dược nói : "Được rồi, không cần nhìn nữa, tôi cảm thấy chúng ta không có duyên phận, cũng không cần tiếp tục đoán mệnh nữa."

"A? Vì cái gì không coi cho tôi?"

Sắc mặt của người phụ nữ này liền thay đổi.

Tần Dược cười lạnh: "Cô thấy tôi tìm được đứa nhỏ bị thất lạc ở trong video, không thấy được video tôi đã tố cáo tội phạm truy nã cấp A sao? Chuyện cô bán con gái mình, có cần tôi gọi điện thoại báo cho cảnh sát hay không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Chuyện Cô Bán Con Gái Mình, Có Cần Tôi Báo Cho Cảnh Sát Hay Không?

Số ký tự: 0