Chương 30 - Chuyện Cô Bán Con Gái Mình, Có Cần Tôi Báo Cho Cảnh Sát Hay Không?
Mua Phù Bình An...
Lăng Nhược Tỳ
2024-08-07 18:33:11
Rùng mình một cái, chuyện trước mắt này khoa học cũng không thể giải thích được.
Nhưng mà, nếu như không có phù này, ông ta cũng không biết mình hiện tại sẽ như thế nào.
Nếu đầu đập vào cửa xe, ít nhất não cũng bị chấn động hoặc gãy xương.
"Ti!" (* nguyên gốc 咝)
"Cái này Tiểu Tần, không, không không không, Tần đại sư là cao nhân à!"
Giờ khắc này, ông ta đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.
Từ Tiểu Tần, đã biến thành Tần đại sư.
Thậm chí, ấn tượng Tần Dược trước đó trong lòng ông ta cũng đều mơ hồ.
Bây giờ chỉ còn lại lòng ngưỡng mộ cao như núi.
Ông ta hiện tại, hận không thể ngay lập trở về cửa hàng, lại mua một tấm bùa chú nữa.
Thế nhưng ông ta mới bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, coi như muốn đi, cũng đi không được.
. . .
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tằng Cường liền mua một ít trái cây thật đắt, lá trà đến cửa hàng của Tần Dược.
Lúc vừa nhìn thấy Tần Dược.
Bộ dạng của Tằng Cường giống như là cháu trai nhìn thấy ông của mình vậy.
Lưng eo không tự chủ uốn lượn một vòng, cúi người xuống.
"Tần đại sư, chào buổi sáng, chào buổi sáng!"
"Ừm! Ông chủ Tằng hôm qua có khỏe hay không?"
Tần Dược cười như không cười nói.
Trong nháy mắt cơ thể Tằng Cường căng cứng lại.
Có khỏe hay không?
Bị tai nạn xe, còn có thể tốt sao?
Nhưng mà cũng có điểm tốt.
Cũng là trận tai nạn xe cộ này, không có gì nguy hiểm, cái này không phải là nhờ có Tần đại sư trước mắt sao?
Nghĩ tới đây.
Tằng Cường vội vàng trả lời: "May mà có phúc của Tần đại sư, không có nguy hiểm gì, cho nên tôi mới cố ý đến để cảm ơn ngài."
Tần Dược cười một tiếng.
"Đều là mua bán, cũng là ông chủ Tằng có lòng tốt, không chê kỹ năng của tôi."
"Tần đại sư cũng đừng có khiêm tốn, là tôi trước đó có mắt như mù."
Dù sao trước đó, Tằng Cường còn có chút ghét bỏ Tần Dược thế mà mổ gà lấy trứng, bán phù lại bán đắt như vậy.
Hiện tại, cũng không dám suy nghĩ như vậy nữa.
Phù này, quá đáng giá.
Cho nên ông ta cũng sợ, thái độ trước đó của mình quá ác liệt.
Đắc tội Tần Dược.
Bất quá Tần Dược cũng không phải người như vậy, làm nghề này, cái khó lấy được nhất chính là tín nhiệm.
Hoài nghi là chuyện rất bình thường.
"Lời này của ông chủ Tằng, có chút xem nhẹ lòng dạ của Tần mỗ rồi."
"Đúng đúng, là tôi lấy lòng tiểu nhân, đo bụng quân tử."
Ông chủ Tằng này không hổ là người làm chuyện lớn.
Coi vậy mà thật sự có thể bỏ được mặt mũi.
"Ông chủ Tằng lần này tới, chắc không phải chỉ là đến cảm ơn nhỉ!"
"Tần đại sư liệu sự như thần, chủ yếu là, tôi muốn mua một ít phù bình an giống ngày hôm qua." Tằng Cường nói.
Tần Dược đương nhiên hiểu.
Nhìn thấy có đồ tốt bảo vệ tính mạng mình, có ai mà không động tâm chứ?
Hôm qua tiêu hao mất một cái, Tằng Cường liền lo lắng, sau này mình sẽ không phải gặp phải chuyện như vậy nữa chứ.
"Giá cả của phù Bình An Phù, có thể sẽ không giống với của phù Chiêu Tài đâu!"
"Không sao hết, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể chấp nhận."
Người sống, mới có thể kiếm được tiền, chút tiền ấy đối với ông ta cũng không là gì.
"Mười vạn!" Tần Dược trực tiếp mở miệng.
Tằng Cường thở dài một hơi, thế mà cảm thấy rất rẻ.
So với giá cả trăm vạn trong tưởng tượng của ông ta, có thể là ít hơn nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, ông ta trực tiếp mở miệng nói: "Vậy tôi lấy mười tấm."
Tần Dược cười.
Ông làm như đây là rau cải trắng vậy?
"Ông chủ Tằng không nên tham lam, tôi chỉ có thể bán ông một tấm thôi."
"A, là tôi đường đột, một tấm cũng được, một tấm cũng được." Tằng Cường lập tức gật đầu, trong lòng cũng hiểu ra, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Quả thực vừa rồi, trong lòng ông cũng có một số suy nghĩ không tốt.
10 vạn thì mua được một tấm phù Bình An, ông chủ lớn nào sẽ thiếu một ít tiền này chứ, nếu như bán cho những người khác, đây không phải kiếm lời lớn sao?
Bất quá, ở trước mặt Tần đại sư có ý nghĩ như vậy, thật sự là tự mình tìm tội mà.
Người ta có cái gì mà nhìn không ra chứ?
Tham a, mình quả nhiên là quá tham.
Một bên khác, Tần Dược hình như căn bản cũng không có chú ý đến những thứ này, hoặc là trong lòng của hắn cũng hiểu rõ, nhưng hắn không muốn nói ra, cứ để cho Tằng Cường tự mình suy nghĩ.
Hắn lấy một cái phù Bình An, xếp hình tam giác, để vào bên trong túi gấm giao cho Tằng Cường.
Nhưng mà lần này không có cách nào quét mã trả tiền, Tằng Cường khẽ liếm khóe môi, muốn Wechat cùng với số thẻ ngân hàng của Tần Dược, chuyển qua cho Tần Dược 20 vạn.
Mua một cái phù, chỉ cần 10 vạn.
Mười vạn còn lại đương nhiên là tiền phù ngày hôm qua.
Tằng Cường cũng không dám chiếm tiện nghi của Tần Dược.
Sau khi thanh toán tiền xong, Tằng Cường vội vàng chạy mất, dường như sợ Tần Dược sẽ đem số tiền này trả lại cho ông ta vậy, khiến cho Tần Dược dở khóc dở cười.
Loại chuyện tốt cho tiền này, hắn sẽ không muốn sao?
Tằng Cường thật sự là xem trọng mình quá rồi.
Có thu nhập 20 vạn này, Tần Dược gần đây cũng sẽ không vì tiền mà phát sầu nữa.
Mỗi ngày cũng là tu luyện một chút Đạo Thiên Bí Điển, vẽ phù.
Thậm chí có một ít phù lục đặc thù, cũng bị hắn vẽ ra, không thể buôn bán, nhưng mà rất hữu dụng.
Nói thí dụ như phù hút bụi, có thể để trong cửa hàng không nhuốm bụi trần.
Bụi bặm, cũng sẽ không phấp phới trong cửa hàng, không khí có vẻ đặc biệt mới mẻ hơn, cũng không cần phải mỗi ngày đi quét dọn.
Còn có phù khử trùng.
Cửa hàng chỉ có một lầu, khó tránh khỏi có ít loại rắn rết côn trùng.
Hiện tại tất cả đều bị đạo phù này khử trừ.
Hai ngày này, cũng lục tục ngo ngoe, có người tiến vào trong cửa hàng, thấy hắn là người trẻ tuổi, nên cũng không có ai muốn tìm hắn đoán mệnh.
Đến cả phù lục, đương nhiên một cái cũng không có bán được.
Bất quá, Tần Dược cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác gặp phải kẻ lừa gạt, có buôn bán được hay không cũng không quan trọng.
Chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua, phòng live của Tần Dược cũng đã được mở trở lại.
Tần Dược tràn đầy phấn khởi, làm người trẻ tuổi, đương nhiên đều thích những thứ mới mẻ, đại gia bên trong lại nói chuyện dễ nghe, còn ra tay hào phóng, hắn đương nhiên là thích mở livestream hơn.
------
Dịch: MBMH Translate
Nhưng mà, nếu như không có phù này, ông ta cũng không biết mình hiện tại sẽ như thế nào.
Nếu đầu đập vào cửa xe, ít nhất não cũng bị chấn động hoặc gãy xương.
"Ti!" (* nguyên gốc 咝)
"Cái này Tiểu Tần, không, không không không, Tần đại sư là cao nhân à!"
Giờ khắc này, ông ta đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.
Từ Tiểu Tần, đã biến thành Tần đại sư.
Thậm chí, ấn tượng Tần Dược trước đó trong lòng ông ta cũng đều mơ hồ.
Bây giờ chỉ còn lại lòng ngưỡng mộ cao như núi.
Ông ta hiện tại, hận không thể ngay lập trở về cửa hàng, lại mua một tấm bùa chú nữa.
Thế nhưng ông ta mới bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, coi như muốn đi, cũng đi không được.
. . .
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tằng Cường liền mua một ít trái cây thật đắt, lá trà đến cửa hàng của Tần Dược.
Lúc vừa nhìn thấy Tần Dược.
Bộ dạng của Tằng Cường giống như là cháu trai nhìn thấy ông của mình vậy.
Lưng eo không tự chủ uốn lượn một vòng, cúi người xuống.
"Tần đại sư, chào buổi sáng, chào buổi sáng!"
"Ừm! Ông chủ Tằng hôm qua có khỏe hay không?"
Tần Dược cười như không cười nói.
Trong nháy mắt cơ thể Tằng Cường căng cứng lại.
Có khỏe hay không?
Bị tai nạn xe, còn có thể tốt sao?
Nhưng mà cũng có điểm tốt.
Cũng là trận tai nạn xe cộ này, không có gì nguy hiểm, cái này không phải là nhờ có Tần đại sư trước mắt sao?
Nghĩ tới đây.
Tằng Cường vội vàng trả lời: "May mà có phúc của Tần đại sư, không có nguy hiểm gì, cho nên tôi mới cố ý đến để cảm ơn ngài."
Tần Dược cười một tiếng.
"Đều là mua bán, cũng là ông chủ Tằng có lòng tốt, không chê kỹ năng của tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tần đại sư cũng đừng có khiêm tốn, là tôi trước đó có mắt như mù."
Dù sao trước đó, Tằng Cường còn có chút ghét bỏ Tần Dược thế mà mổ gà lấy trứng, bán phù lại bán đắt như vậy.
Hiện tại, cũng không dám suy nghĩ như vậy nữa.
Phù này, quá đáng giá.
Cho nên ông ta cũng sợ, thái độ trước đó của mình quá ác liệt.
Đắc tội Tần Dược.
Bất quá Tần Dược cũng không phải người như vậy, làm nghề này, cái khó lấy được nhất chính là tín nhiệm.
Hoài nghi là chuyện rất bình thường.
"Lời này của ông chủ Tằng, có chút xem nhẹ lòng dạ của Tần mỗ rồi."
"Đúng đúng, là tôi lấy lòng tiểu nhân, đo bụng quân tử."
Ông chủ Tằng này không hổ là người làm chuyện lớn.
Coi vậy mà thật sự có thể bỏ được mặt mũi.
"Ông chủ Tằng lần này tới, chắc không phải chỉ là đến cảm ơn nhỉ!"
"Tần đại sư liệu sự như thần, chủ yếu là, tôi muốn mua một ít phù bình an giống ngày hôm qua." Tằng Cường nói.
Tần Dược đương nhiên hiểu.
Nhìn thấy có đồ tốt bảo vệ tính mạng mình, có ai mà không động tâm chứ?
Hôm qua tiêu hao mất một cái, Tằng Cường liền lo lắng, sau này mình sẽ không phải gặp phải chuyện như vậy nữa chứ.
"Giá cả của phù Bình An Phù, có thể sẽ không giống với của phù Chiêu Tài đâu!"
"Không sao hết, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể chấp nhận."
Người sống, mới có thể kiếm được tiền, chút tiền ấy đối với ông ta cũng không là gì.
"Mười vạn!" Tần Dược trực tiếp mở miệng.
Tằng Cường thở dài một hơi, thế mà cảm thấy rất rẻ.
So với giá cả trăm vạn trong tưởng tượng của ông ta, có thể là ít hơn nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, ông ta trực tiếp mở miệng nói: "Vậy tôi lấy mười tấm."
Tần Dược cười.
Ông làm như đây là rau cải trắng vậy?
"Ông chủ Tằng không nên tham lam, tôi chỉ có thể bán ông một tấm thôi."
"A, là tôi đường đột, một tấm cũng được, một tấm cũng được." Tằng Cường lập tức gật đầu, trong lòng cũng hiểu ra, trán toát ra mồ hôi lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả thực vừa rồi, trong lòng ông cũng có một số suy nghĩ không tốt.
10 vạn thì mua được một tấm phù Bình An, ông chủ lớn nào sẽ thiếu một ít tiền này chứ, nếu như bán cho những người khác, đây không phải kiếm lời lớn sao?
Bất quá, ở trước mặt Tần đại sư có ý nghĩ như vậy, thật sự là tự mình tìm tội mà.
Người ta có cái gì mà nhìn không ra chứ?
Tham a, mình quả nhiên là quá tham.
Một bên khác, Tần Dược hình như căn bản cũng không có chú ý đến những thứ này, hoặc là trong lòng của hắn cũng hiểu rõ, nhưng hắn không muốn nói ra, cứ để cho Tằng Cường tự mình suy nghĩ.
Hắn lấy một cái phù Bình An, xếp hình tam giác, để vào bên trong túi gấm giao cho Tằng Cường.
Nhưng mà lần này không có cách nào quét mã trả tiền, Tằng Cường khẽ liếm khóe môi, muốn Wechat cùng với số thẻ ngân hàng của Tần Dược, chuyển qua cho Tần Dược 20 vạn.
Mua một cái phù, chỉ cần 10 vạn.
Mười vạn còn lại đương nhiên là tiền phù ngày hôm qua.
Tằng Cường cũng không dám chiếm tiện nghi của Tần Dược.
Sau khi thanh toán tiền xong, Tằng Cường vội vàng chạy mất, dường như sợ Tần Dược sẽ đem số tiền này trả lại cho ông ta vậy, khiến cho Tần Dược dở khóc dở cười.
Loại chuyện tốt cho tiền này, hắn sẽ không muốn sao?
Tằng Cường thật sự là xem trọng mình quá rồi.
Có thu nhập 20 vạn này, Tần Dược gần đây cũng sẽ không vì tiền mà phát sầu nữa.
Mỗi ngày cũng là tu luyện một chút Đạo Thiên Bí Điển, vẽ phù.
Thậm chí có một ít phù lục đặc thù, cũng bị hắn vẽ ra, không thể buôn bán, nhưng mà rất hữu dụng.
Nói thí dụ như phù hút bụi, có thể để trong cửa hàng không nhuốm bụi trần.
Bụi bặm, cũng sẽ không phấp phới trong cửa hàng, không khí có vẻ đặc biệt mới mẻ hơn, cũng không cần phải mỗi ngày đi quét dọn.
Còn có phù khử trùng.
Cửa hàng chỉ có một lầu, khó tránh khỏi có ít loại rắn rết côn trùng.
Hiện tại tất cả đều bị đạo phù này khử trừ.
Hai ngày này, cũng lục tục ngo ngoe, có người tiến vào trong cửa hàng, thấy hắn là người trẻ tuổi, nên cũng không có ai muốn tìm hắn đoán mệnh.
Đến cả phù lục, đương nhiên một cái cũng không có bán được.
Bất quá, Tần Dược cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác gặp phải kẻ lừa gạt, có buôn bán được hay không cũng không quan trọng.
Chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua, phòng live của Tần Dược cũng đã được mở trở lại.
Tần Dược tràn đầy phấn khởi, làm người trẻ tuổi, đương nhiên đều thích những thứ mới mẻ, đại gia bên trong lại nói chuyện dễ nghe, còn ra tay hào phóng, hắn đương nhiên là thích mở livestream hơn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro