Hoàn chính văn
Phẩm Phong
2024-07-24 20:49:48
Ngày 26 tháng Chạp, sáng khi Đoan Ngọ ra ngoài, cô còn nghe Nhiếp Minh Kính nói rằng cậu sẽ ở lại với cô qua Tết rồi về nhà họ Nhiếp, nhưng cô không cần quay lại, cậu sẽ tiếp tục sống cuộc sống chạy đi chạy lại, còn cô thì ở phố Thượng Nhiêu tập trung ôn thi đại học. Kết quả là, Đoan Ngọ chỉ cùng Lý Nhất Nặc ra ngoài mua quà sinh nhật cho Lâm Mẫn, khi quay về thì Nhiếp Minh Kính đã biến mất. Điện thoại di động của cậu luôn tắt máy, điện thoại bàn nhà họ Nhiếp không ai nghe. Đoan Ngọ lo lắng chờ đợi hai giờ đồng hồ, vừa định thu dọn đồ đạc đến nhà họ Nhiếp xem sao thì thấy cửa sân bị đẩy ra, ông cụ Nhiếp chậm rãi bước vào, sau ông là Nhiếp Đông Cẩm, người vừa trở về nhà theo lệ thường trong dịp Tết.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông cụ Nhiếp và vẻ mặt khắp nơi tìm kiếm của Nhiếp Đông Cẩm, Đoan Ngọ không khỏi nổi da gà.
Quả nhiên, sau vài lời chào hỏi ngắn gọn, họ nhanh chóng bày tỏ ý định muốn cô rời khỏi thành phố Tấn.
“…Là như thế này, ông bà ngoại của cháu mặc dù đã nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi, nhưng nghe nói đứa trẻ đó sau khi tốt nghiệp đại học thường xuyên công tác xa nhà, cũng không hay về… Ý của tôi là, nhân dịp Tết này, cháu đến gặp họ, thử ở chung xem có được không. Nếu không được, cháu lại quay về, nếu được, tôi sẽ nhờ các đồng nghiệp cũ làm thủ tục cho cháu học tạm thời, cháu sẽ ở đó yên tâm chuẩn bị cho hai vòng ôn tập cuối cùng trước kỳ thi đại học. Tất nhiên, học bạ của cháu vẫn ở đây, cháu sẽ về đây để thi đại học.
“Tôi có hai lý do để cân nhắc. Thứ nhất, thành tích học tập của cháu không ổn định, vài tháng cuối cùng này vô cùng quan trọng, cháu cần một môi trường yên tĩnh để ôn thi. Thứ hai, bà nội cháu đã gần bảy mươi tuổi, sức khỏe không tốt, mắc bệnh tim, điều này cháu biết. Sau tai nạn của bố mẹ cháu, bà đã phải nằm viện cả tháng, giờ đây mọi thứ mới dần dần ổn định, các chỉ số sức khỏe gần đạt bình thường, bà cũng chịu ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Nhưng anh cháu vì cháu mà liên tục tranh cãi với bà, thậm chí còn không định về nhà ăn Tết.”
Đoan Ngọ chăm chú nhìn ông cụ Nhiếp, cảm thấy đau đớn mà không biết chính xác là đau ở đâu. Cô được Đoan Mạn Mạn chăm sóc từ nhỏ, trong những ngày khó khăn, nhà họ Nhiếp chưa từng giúp đỡ, vậy bây giờ nhà họ Nhiếp lấy tư cách gì để can thiệp vào việc cô đi hay ở? Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố Tấn, tại sao phải rời xa nơi này?
Ông cụ Nhiếp khẽ tránh ánh mắt của Đoan Ngọ. Mặc dù không bao giờ thích cô, nhưng ông cũng không ghét cô. Ông biết rằng cách làm của mình không đúng, nhưng ông không có lựa chọn nào khác.
Ông cụ Nhiếp nói với giọng điệu chân thành: “Đoan Ngọ, bọn nhỏ như cháu thường chỉ nhìn vào trước mắt. Ví dụ như, ngay cả khi anh cháu bây giờ thắng bà nội cháu, bà không muốn nhưng vẫn xin lỗi và đưa cháu về nhà họ Nhiếp, mọi người vẫn sẽ sống trong lo lắng, đè nặng. Sau này, khi bà nội cháu không còn nữa, không bao lâu nữa đâu, cháu nghĩ xem anh cháu có hối hận không? Mẹ thằng bé mất khi nó chỉ mới sáu bảy tuổi, sau đó trong khoảng hai năm, bà nội cháu đã chăm sóc nó. Nếu là cháu, cháu có hối hận không? Bà nội cháu thực sự có lỗi, bà không nên đánh cháu, nhưng Đoan Ngọ à, bà đã già rồi, bà sống cả đời như vậy, tự mãn, không chịu thay đổi, không cần thiết phải cứng rắn bắt bà thay đổi để bà sống không vui trong những năm cuối đời.”
Đoan Ngọ từ từ dời ánh mắt. Cô biết ông cụ Nhiếp đang chờ đợi câu trả lời của cô, cũng biết rằng nếu cô cứ im lặng như vậy sẽ làm ông cụ khó xử, nhưng cô không có gì để nói.
Người sai là bà cụ Nhiếp, nhưng người phải ra đi lại là cô.
Người sai là Nhiếp Đông Viễn, nhưng người sống như kẻ trộm lại là Đoan Mạn Mạn.
Trong sự im lặng ngột ngạt, Nhiếp Đông Cẩm có chút sốt ruột: “Đoan Ngọ, cháu không cần phải như vậy. Thực ra, cháu cũng không muốn sống ở nhà họ Nhiếp. Cháu về sống với ông bà ngoại, họ chỉ có mỗi cháu, lại thấy có lỗi với mẹ cháu, cuộc sống của cháu sẽ tốt hơn nhiều, không thể nào tệ hơn được. Cháu yên tâm, những thứ của bố cháu, có phần của anh cháu thì cũng có phần của cháu.”
Đoan Ngọ không thèm nhìn Nhiếp Đông Cẩm, chỉ hỏi ông cụ Nhiếp: “Anh cháu đâu?”
Nhiếp Đông Cẩm vội đáp: “Nó về nhà rồi.”
Đoan Ngọ không khách sáo liếc Nhiếp Đông Cẩm, lục tìm số điện thoại của Nhiếp Minh Kính và nhà họ Nhiếp trong danh bạ, nhưng vẫn một máy tắt, một máy không có người nghe. Cô cố chấp tiếp tục gọi, hy vọng rằng Nhiếp Minh Kính vừa sạc điện thoại xong hoặc vừa có người về nhà. Nhưng không có phép màu nào xảy ra. Nghe tiếng chuông điện thoại kéo dài vô tận, mắt Đoan Ngọ đỏ hoe.
Ông cụ Nhiếp thở dài nhẹ nhõm: “Đoan Ngọ, anh cháu chưa về nhà, thằng bé chỉ đi bệnh viện tháo bột thôi. Nhưng nó nhất định phải về nhà, đây là Tết Nguyên đán đầu tiên sau tai nạn máy bay, nhà họ Nhiếp vốn đã không đông đủ, nó không thể vắng mặt… Cháu đừng hiểu lầm, nếu cháu không muốn ở với ông bà ngoại, thì sau Tết hãy quay lại.”
Đoan Ngọ quay đầu nhìn vé máy bay trên bàn, nhìn chăm chú suốt ba phút, đôi mắt đỏ hoe cuối cùng cũng dịu lại. Cô cất vé vào túi, không nói gì. Ông cụ Nhiếp đã phân tích rất hợp lý, cô nghe rõ những điểm quan trọng, cô dừng một chút, rồi chỉ đáp lại câu “những thứ của bố cháu” của Nhiếp Đông Cẩm bằng giọng cứng rắn chưa từng có: “Những thứ của bố cháu cháu không cần, tiền bồi thường tai nạn máy bay của mẹ cháu, cháu nghe nói là tám mươi tư triệu, đưa số tiền đó cho cháu là được.”
Ông cụ Nhiếp quay đầu đi, không nhìn vào ánh mắt đột nhiên bướng bỉnh của Đoan Ngọ. Ông tất nhiên cảm thấy có lỗi, nhưng ông không thể không lo lắng cho bà cụ Nhiếp, người gần đây lại phải bắt đầu uống thuốc, trong khi Đoan Ngọ vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Nhiếp Đông Cẩm nói thẳng: “Đoan Ngọ, cháu làm vậy không có ý nghĩa gì.”
Đoan Ngọ trừng mắt nhìn Nhiếp Đông Cẩm, đôi mắt vốn dĩ hiền lành giờ đây lộ ra nụ cười méo mó chưa từng có. Cô thực sự thấy ghê tởm hai người cô Nhiếp Đông Cẩm và Nhiếp Đông Ninh từ tận đáy lòng. Cô chậm rãi nhưng dứt khoát nói: “Không thú vị bằng việc các người đến nhà tôi đuổi tôi đi.”
Nhiếp Đông Cẩm không thể phản bác, khuôn mặt luôn tỏ vẻ cao ngạo của bà ta lập tức rạn nứt. Bà ta khó khăn kiềm chế cơn giận, cười gượng: “Đoan Ngọ, cháu còn nhỏ, cháu hiểu như vậy thì tôi cũng không so đo với cháu. Nhưng với tư cách là một một người cô, tôi vẫn muốn nói cho cháu biết một số sự thật. Nếu cháu có thể nghe mà tránh đi được vài con đường vòng thì tốt. Chu Hành đồng ý hẹn hò với cháu là do Minh Kính nhờ vả. Chu Hành tuyệt đối không thể thật lòng với cháu. Cháu nên chuẩn bị tinh thần cho điều đó.”
Ông cụ Nhiếp cảnh cáo bằng cách liếc mắt nhìn Nhiếp Đông Cẩm một cái.
Đoan Ngọ dứt khoát phủ nhận: “Không thể nào.”
Nhiếp Đông Cẩm không để ý đến ánh mắt của ông cụ Nhiếp, cười nhạt: “Tôi không đến mức nói dối kiểu hạ đẳng này. Cháu có thể gọi điện hỏi Minh Kính. Tần Huy Nhân rất thích cháu, lúc đó cũng đã gọi điện thúc đẩy việc này. Chu Hành căn bản không thể từ chối.”
Sự cứng rắn mà Đoan Ngọ vừa mới ngụy tạo bắt đầu dần dần tan rã.
Nhiếp Đông Cẩm tiếp tục theo chiến thuật đối địch trên bàn đàm phán, không ngừng tấn công: “Đoan Ngọ, cháu có nghĩ rằng Chu Hành giống như những chàng trai bình thường trong trường của cháu không? Cháu thử nhìn ra bên ngoài xem, xem sự chênh lệch tuổi tác giữa Chu Hành và cháu, xem Chu Hành một tay sáng lập Tân Vực, xem môi trường sống xung quanh Chu Hành là gì, xem bạn gái cũ của Chu Hành là ai… Hoặc thực ra, cháu biết tất cả điều đó, chỉ là giả vờ không biết một cách đê tiện. Cháu không vô tội như cháu nghĩ đâu.”
Đoan Ngọ đưa cánh tay lên che mắt, Nhiếp Đông Cẩm tưởng rằng mình đã đánh bại được Đoan Ngọ, nhưng không ngờ Đoan Ngọ lại cười. Cánh tay gầy guộc dần dần hạ xuống, để lộ ánh mắt khinh bỉ chưa từng có dành cho Nhiếp Đông Cẩm. Đôi mắt cô đỏ lên, nhưng đó không phải là sự yếu đuối, mà là sự tức giận bùng nổ.
Đoan Ngọ nói: “Cô à, cô nhìn xem, tôi bằng tuổi Giang Nghi nhà cô, hôm nay cô đến nhà tôi thể hiện uy quyền, cô có nghĩ đến việc, một ngày nào đó nếu cô đột ngột qua đời thì Giang Nghi nhà cô cũng sẽ phải đối mặt với một người cô như cô hôm nay không?”
Nhiếp Đông Cẩm giận dữ và xấu hổ, nhưng ông cụ Nhiếp không cho bà ta cơ hội để dạy dỗ Đoan Ngọ, ông cương quyết đuổi bà ta đi. Ông cụ Nhiếp biết Đoan Ngọ vốn không phải là người sắc bén trong lời nói, lần này là do họ quá đáng.
Vé máy bay đi Điền thị (thuộc thành phố Thạch Đạt) là vào lúc hai giờ rưỡi chiều, lúc này chỉ còn chưa đến bốn tiếng trước giờ lên máy bay, ông cụ Nhiếp để lại xe và tài xế, Đoan Ngọ không hiểu là vì ông sợ cô không bắt được xe hay sợ cô không chịu đi. Thực ra nếu cô không đi, họ có thể làm gì cô? Chỉ là họ nghĩ rằng cô muốn quay về nhà họ Nhiếp, nhưng cô cũng muốn ít nhất trước Tết biến mất, để nhà họ Nhiếp có một cái Tết yên ổn. Cô không muốn Nhiếp Minh Kính sau này phải hối hận. Cô biết bà cụ Nhiếp đã bắt đầu uống thuốc trở lại.
Đoan Ngọ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất một lúc rồi uể oải bước vào phòng ngủ. Cô vừa mở va li, trong phòng khách liền vang lên tiếng huýt sáo trong trẻo. Đoan Ngọ mạnh mẽ xoa mặt, nhưng vẫn không thể xua đi chút cảm giác nhục nhã và xấu hổ. Đầu óc Đoan Ngọ rối bời, cô thậm chí không phân biệt được những cảm xúc tồi tệ đó phần lớn đến từ đâu, là do bị đuổi đi hay là do mối tình đầu này được bố thí.
Giọng nói của Nhiếp Minh Kính luôn rất bình tĩnh, cậu hỏi: “Đoan Ngọ, em tìm anh à?”
Đoan Ngọ lao thẳng vào vấn đề: “Sao anh không mở máy?”
Nhiếp Minh Kính có chút khó hiểu, anh giải thích: “Giang Nghi mượn máy để gọi điện, khi trả lại chắc đã vô tình nhấn nút tắt nguồn, anh không chú ý.”
Đoan Ngọ đưa tay lau mắt, cô khó khăn hít thở, thấp giọng hỏi: “Anh có biết tại sao anh Chu Hành đồng ý hẹn hò với em không?”
Nhiếp Minh Kính ngừng lại một lúc, Đoan Ngọ có thể nghe thấy bác sĩ bên kia điện thoại đang dặn dò, Giang Hàn và Giang Nghi đang cãi nhau khẽ khàng, rồi cô nghe thấy Nhiếp Minh Kính thừa nhận: “Anh chỉ bảo anh ấy tạm thời đừng từ chối em.”
Đoan Ngọ quay đầu nhìn chiếc vali mở toang, cô từ từ nói: “…Anh về sớm nhé.”
Khi Đoan Ngọ thu xếp hành lý, Lý Nhất Nặc đang đứng bên đường khóc và bắt taxi. Cô nàng bám vào cửa sổ, nhìn thấy Đoan Ngọ cầm lấy vé máy bay. Tất nhiên, cô nàng muốn đá cửa xông vào, chỉ tay vào họ mà hỏi, các người có tư cách gì đến nơi của Đoan Ngọ để đuổi cô đi? Bà già không ưa ai thì người đó phải biến mất sao? Bà ta là cái thá gì! Nhưng cô nàng không dám. Cô nàng chỉ dám la lối trước mặt những người đồng trang lứa, cụ thể là, cô chỉ dám la lối trước mặt Đoan Ngọ, người luôn mềm yếu.
Lý Nhất Nặc chạy đến bệnh viện thành phố, rồi lạc lối trong khu phức hợp rộng ba mươi nghìn mét vuông. Hai người qua đường chỉ cho cô hai hướng khác nhau để đến khoa chỉnh hình. Mãi mới tìm được phòng khám khoa chỉnh hình, hỏi ra mới biết Nhiếp Minh Kính vừa rời đi hai phút trước. Lý Nhất Nặc chạy như bay quay trở lại.
Nhiếp Minh Kính kiên quyết không dùng gậy chống nên đi rất chậm, phía sau anh, Giang Hàn và Giang Nghi dường như đang chiến tranh lạnh, không ai thèm nói chuyện với ai. Nhiếp Minh Kính thỉnh thoảng quay lại nhìn cặp anh em sinh đôi đó, cậu nghĩ, nếu cậu và Đoan Ngọ cũng lớn lên cùng nhau như thế thì thật tốt biết bao. Cậu và Đoan Ngọ tuy chỉ sống chung trong nhà họ Nhiếp khoảng một năm, nhưng họ đã biết nhau gần ba năm rồi. Cậu luôn thấy phiền phức với Đoan Ngọ, gặp mặt là cô không ngại ngùng gọi cậu là “anh”, nịnh nọt, mềm yếu, không có cá tính… luôn phiền phức đến mức dù cậu có níu kéo, Đoan Ngọ cũng không ngoái đầu lại mà rời đi.
Vừa ra khỏi thang máy, Nhiếp Minh Kính liền bị đẩy vào tường. Lý Nhất Nặc chạy quá nhanh, với trọng lượng 60kg, chạy xuống mười hai tầng trong hai phút, quả là vượt qua giới hạn.
Lý Nhất Nặc khóc rất thảm thiết, nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Kính.
“Nhà họ Nhiếp các anh có phải phong thủy không tốt không? Sao càng ngày càng tệ vậy? Nhiếp Minh Kính, anh có biết Đoan Ngọ sắp đi không? Anh có biết ông anh và một người đàn bà mặc áo lông đang đuổi Đoan Ngọ đi không? Đoan Ngọ gọi điện cho anh sao anh không nghe? Anh cũng ghét nó làm phiền anh à?”
Nhiếp Minh Kính kinh ngạc, mắt cậu lập tức ngập tràn giận dữ.
“Em nói gì?”
Đoan Ngọ đã làm thủ tục ký gửi hành lý, một mình qua cổng an ninh, rồi ngồi trên ghế dài ở cửa lên máy bay ngơ ngác. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay, cô không biết mình nên làm gì trong nửa tiếng dài đằng đẵng này. Sau lưng cô, một bà mẹ trẻ vừa than phiền về thời tiết khô hạn ở thành phố Tấn vừa dỗ con uống nước, một cặp vợ chồng mới cưới đang hào hứng bàn luận về lịch trình du lịch. Loa phát thanh của sân bay liên tục lặp lại thông tin chuyến bay và thúc giục hành khách chưa lên máy bay nhanh chóng lên máy bay. Đoan Ngọ nghe thấy một cái tên giống như “Chu Hành”, cuối cùng cô nhớ ra ít nhất mình nên cảm ơn Chu Hành.
Đoan Ngọ lấy điện thoại rung liên tục ra, cô không để ý đến vô số cuộc gọi nhỡ từ Chu Hành và Nhiếp Minh Kính, trực tiếp đăng nhập vào WeChat. Cô nghĩ rất lâu, viết rồi xóa, cuối cùng chỉ còn lại một câu đơn giản: “Cảm ơn.” Một lúc sau, cô nhẹ nhàng nhấn gửi.
Nhiếp Minh Kính đang trên đường đến sân bay, trong đầu cậu lặp đi lặp lại những lời của Lý Nhất Nặc: Ông anh nói bà cụ không ưa Đoan Ngọ, nên Đoan Ngọ phải đi. Người đàn bà mặc áo lông nói chuyện tiền bạc với Đoan Ngọ, Đoan Ngọ không đòi hỏi gì, chỉ cần khoản bồi thường tai nạn máy bay của cô Đoan…
Nhà họ Nhiếp gọi điện tới, ông cụ Nhiếp hỏi vị trí của Nhiếp Minh Kính, nói cậu không cần đi nữa, sẽ không kịp đâu.
Nhiếp Minh Kính nhìn phong cảnh lùi dần bên ngoài cửa sổ, nước mắt rơi xuống, cậu hỏi từng từ một: Hôm nay tất cả hành động và lời nói của cháu đều là do các người dạy. Khi các người dạy cháu, từng người đều đứng trên cao thuyết giáo, kết quả là các người tự làm gì? Bà nội đánh Đoan Ngọ, bà nuôi Đoan Ngọ chưa được bao lâu mà đã có thể đường hoàng ra tay. Còn ông, ông trực tiếp đến nơi Đoan Ngọ lớn lên để đuổi con bé đi… Các người liên tục nói với cháu rằng các người biết Đoan Ngọ vô tội, nhưng biết con bé vô tội mà vẫn đối xử với con bé như vậy, càng làm cháu thấy ghê tởm.
Ông cụ Nhiếp im lặng gần một phút. Ông muốn nói với Nhiếp Minh Kính rằng Chu Hành có lẽ đã đến sân bay và sẽ đưa Đoan Ngọ trở về. Nhưng ông chỉ mở miệng mà không thể nói ra. Ông đã hối hận khi tiết lộ thông tin chuyến bay cho Chu Hành, nhưng điều đó không thể che đậy sự hèn hạ của ông vào buổi sáng, khi ông định dứt khoát đuổi Đoan Ngọ đi để kết thúc tình cảnh tan vỡ của nhà họ Nhiếp.
Ông cụ Nhiếp hơi lúng túng cúp máy.
Lục Song Khê đang khóc nức nở ở góc phòng, hai mắt đỏ như quả hạch đào. Nhiếp Đông Ninh chọc vào trán con bé mà trách mắng, nhưng mỗi khi Nhiếp Đông Cẩm mở miệng thì bà ta lại bênh vực. Một giờ trước, Lục Song Khê đã mang Chu Hành đến.
Ông cụ Nhiếp quay đầu bảo Giang Hàn dẫn Lục Song Khê ra ngoài dạo một vòng, rồi tự mình đứng dậy đi vào thư phòng. Ông cần suy nghĩ kỹ về vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
Như Nhiếp Minh Kính vừa nói: “Bà nội đánh Đoan Ngọ, bà nuôi Đoan Ngọ chưa được bao lâu mà đã có thể đường hoàng ra tay. Còn ông, ông trực tiếp đến nơi Đoan Ngọ lớn lên để đuổi con bé đi…”
Như Chu Hành nói trước khi rời đi với ánh mắt giận dữ: “Giữa cháu và Đoan Ngọ, người lớn tuổi hơn là cháu, người trải nghiệm nhiều hơn là cháu. Nếu cháu không muốn…”
Sao đến cuối cùng tất cả mọi mũi nhọn đều chỉ về phía Đoan Ngọ? Sao lại sinh ra cái logic hỗn loạn “tôi biết bạn không sai, nhưng bạn phải chịu trách nhiệm” như thế? Sao đến tuổi này rồi mà vẫn không thể hiểu rõ mọi chuyện?
Chu Hành dừng lại trong sảnh sân bay đông đúc, mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ có hai từ đơn giản, lần đầu tiên anh cảm nhận được lời của ông cụ Nhiếp khi ấy. Cô gái nhỏ Đoan Ngọ, chỉ cần chạm vào giới hạn của cô, cô thực ra không hề dễ dàng như vẻ ngoài.
Với sự giúp đỡ của chị họ Chu Duy Ý đang làm việc tại sân bay, Chu Hành đã thuận lợi qua cổng kiểm tra an ninh. Đồng thời, loa phát thanh của sân bay bắt đầu thông báo cho hành khách đi thành phố Điền lên máy bay.
Chu Hành dùng giọng nói nặng nề qua WeChat: “Đoan Ngọ, nếu em dám lên máy bay, chúng ta kết thúc.”
Chu Hành bước nhanh trong thang máy, ánh mắt hướng về cửa lên máy bay số 17 vừa được thông báo qua loa. Tai anh vẫn vang lên tiếng thở dài của Đoan Ngọ với những câu chuyện vặt vãnh hàng ngày.
Cuộc sống của Đoan Ngọ rất đơn giản, nên những gì cô than vãn cũng chủ yếu là về thầy cô và bạn bè ở trường. Như là thầy giáo nào sắp hói như Cừu Thiên Nhận, thầy giáo nào yêu cầu hai học sinh nam vừa đánh nhau ôm nhau tình cảm trong mười phút, học sinh nào có thành tích toán học siêu giỏi, học sinh nào thích bắt lỗi thầy cô, một người tên Nguyễn Thông Thông cùng cô đứng phạt suốt hai tiết học, một người tên Tống Kiều Kiều cùng với bạn thân của cô, Lý Nhất Lặc, thích cùng một chàng trai.
Chu Hành đến cửa lên máy bay số 17 nhưng không thấy Đoan Ngọ trên ghế dài. Ánh mắt anh hiện lên sự bối rối trong thoáng chốc, sau đó anh bắt đầu gọi điện, nhờ Chu Duy Ý giúp anh kiểm tra xem còn vé cho chuyến bay này không, nếu không thì mau chóng mua vé cho chuyến sau. Đồng thời, anh nhờ chị họ của Chu Duy Ý liên hệ với đồng nghiệp ở thành phố Điền giữ Đoan Ngọ lại ở sân bay thành phố Điền bằng mọi cách.
Từ thành phố Điền đến thị trấn Thạch Đạt rất xa, Đoan Ngọ không thể đi ngay trong đêm, cô chỉ có thể ở lại khách sạn gần sân bay. Chu Hành không yên tâm để một cô gái chưa đủ tuổi trưởng thành ở khách sạn một mình.
Chu Hành ngồi xuống chỗ Đoan Ngọ vừa ngồi, anh không biết cô có tắt máy hay không, cũng không biết cô có chịu nghe điện thoại không, nhưng anh vẫn không từ bỏ hy vọng và gọi lại lần nữa. Từng hồi chuông vang lên, sau đó là tiếng khóc thút thít của Đoan Ngọ.
“Alo?”
Chu Hành ngập ngừng, giọng nói của anh có chút khàn khàn, mang theo một chút cảm xúc khó tả: “Đoan Ngọ, em xuống đây.”
Đoan Ngọ không nói gì, chỉ có tiếng thở dồn dập ngày càng nặng nề hơn, rồi cô đột nhiên bật khóc nức nở.
“Thực ra, em biết ban đầu ngoài việc bị Lê Vi Vi kích động, anh còn thương hại em, nhưng sau này, em cảm nhận được rằng anh có một chút thích em.”
Chu Hành nhẹ giọng hỏi: “Nếu em thực sự cảm nhận được, tại sao không tin vào chính mình?”
“Em sợ đó chỉ là tự luyến của em, và thực tế anh trai em cũng nhờ anh giúp.”
Chu Hành tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nói chậm rãi: “Đoan Ngọ, nếu chỉ đơn thuần là thương hại ai đó, anh sẽ trực tiếp cho cô ấy tiền. Anh trai em chỉ mong anh không chấp nhận em, cũng không từ chối em, chỉ để mặc em. Kết quả là anh đã không làm theo ý anh trai em mà chấp nhận hẹn hò với em. Dù anh đồng ý hẹn hò với em trong tình huống đặc biệt, nhưng sau này anh có rất nhiều cơ hội để chia tay với em, nhưng anh đã không làm vậy. Hơn nữa, Đoan Ngọ, anh đã hôn em vô số lần, anh cũng đồng ý rằng chúng ta có thể sống chung, nếu anh không thích em, thì chẳng phải anh đang đùa giỡn với em sao?”
Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng khóc trống trải của Đoan Ngọ.
Chu Hành tiếp tục: “Đoan Ngọ, anh thừa nhận rằng việc đồng ý hẹn hò với em có phần vội vàng, chỉ dựa trên một chút thích thú nhỏ nhặt, nhưng chúng ta đã bên nhau ba bốn tháng rồi. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta thường xuyên hẹn hò và nói chuyện điện thoại. Em thật sự không nhận ra anh đang giả vờ hay thật lòng thích em sao? Em luôn hy vọng anh coi em như người lớn, nhưng người lớn sẽ không dễ dàng bị người khác khiêu khích mà không trả lời điện thoại và bỏ đi như vậy.”
Đoan Ngọ vừa khóc vừa giận dỗi: “Em không bị khiêu khích mà bỏ đi.”
Chu Hành khựng lại. Đồng thời, loa phát thanh tại sân bay bắt đầu thúc giục hành khách chưa lên máy bay nhanh chóng lên máy bay: “Hành khách Đoan Ngọ của chuyến bay CA8158 đi Điển, xin vui lòng chú ý, chuyến bay của quý khách sắp khởi hành, xin hãy nhanh chóng đến cửa lên máy bay số 17.”
Mắt Chu Hành dần sáng lên.
“Em đang ở đâu?”
Đoan Ngọ dường như vẫn không muốn trả lời, chỉ có tiếng thở hổn hển vang lên trong lần thông báo cuối cùng thúc giục lên máy bay.
Chu Hành đứng dậy, nhìn quanh các cửa hàng nhỏ gần cửa lên máy bay, có cửa hàng xa xỉ, quán cà phê, hiệu sách nhỏ, cửa hàng đặc sản, anh dịu dàng nói: “Đoan Ngọ, anh biết họ đã làm sai. Em hãy đón Tết cùng anh, sau Tết, chúng ta sẽ cùng nhau về Thạch Đạt thăm ông bà ngoại em, đến khi khai giảng, em tự chọn ở lại phố Thượng Nhiêu hoặc ở lại nhà anh, được không?”
Một lúc sau, Đoan Ngọ đáp nhẹ nhàng: “Ừm.”
Lại một lúc sau, cô nói: “… Em đang ở trong nhà vệ sinh.”
Chu Hành chưa kịp đến nhà vệ sinh, Đoan Ngọ đã đeo ba lô chạy ra. Chu Hành dang tay, Đoan Ngọ lao thẳng vào vòng tay anh. Chu Hành ôm cô thật chặt, đó là kiểu ôm mà nếu không phải vì thích thì chắc chắn là đang đùa giỡn, Đoan Ngọ, người vẫn phát triển muộn, cảm thấy ngực hơi đau.
Ngày cuối cùng của năm âm lịch, Nhiếp Minh Kính ăn bữa cơm đoàn viên tại nhà họ Nhiếp, còn Đoan Ngọ ăn bữa cơm đoàn viên tại nhà họ Chu. Sau bữa cơm, hai người theo đúng hẹn bước trên con đường tuyết phủ trở về phố Thượng Nhiêu để cùng thức đêm.
Mặc dù có người thứ ba xuất hiện sẽ làm hỏng sự lãng mạn, nhưng không thể bỏ qua sự thật. Lục Song Khê không biết xấu hổ cũng theo đến, và cô nhóc cùng Đoan Ngọ đứng trước cửa lườm nhau nửa giờ. Ở nhà họ Nhiếp, cô nhóc tạm thời không có vị trí, ai cũng có thể mắng mỏ cô nhóc. Đoan Ngọ không thể đuổi cô nhóc đi nên đành phải dọn chỗ cho cô nhóc ngủ tạm.
Tháng sáu năm mới, Đoan Ngọ và Lý Nhất Lộ cùng mặc qu@n lót đỏ bước vào kỳ thi đại học. Cuối tháng sáu, kết quả có, Đoan Ngọ đạt 577 điểm, Lý Nhất Nặc 612 điểm, Đoan Ngọ cười đến lệch miệng, còn Lý Nhất Lặc khóc như đứt ruột. Đoan Ngọ vào trường Đại học Sư phạm Thành phố Tấn, Lý Nhất Nặc vào Đại học Giao thông Thành phố Tấn, ngay cạnh Đại học G.
Năm Đoan Ngọ tốt nghiệp đại học, cô thuận lợi kết hôn với Chu Hành. Tám tháng rưỡi sau, con trai họ chào đời, tên tạm gọi là “Chu Lục”, tên gọi khi Đoan Ngọ mang thai tự đặt, cuối cùng đăng ký hộ khẩu là “Chu Hoài Cẩn”, tên mà Chu Hành và cảnh sát hộ khẩu Hứa Hoài Cẩn tạm thời đặt. Không thể để mẹ là “5” còn con là “6” (*) được.
*Chú thích:
(*) Số 5 đại diện cho mẹ, Đoan Ngọ, vì tên của cô được viết bằng tiếng Trung Quốc là 端午 (Đoan Ngọ), và 端午节 (Lễ hội Đoan Ngọ) diễn ra vào ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch.
Số 6 đại diện cho con, vì lúc Đoan Ngọ mang thai, cô thường gọi đứa con chưa sinh của mình là “Chu Lục” (周六), nghĩa là “Chu 6”. Tuy nhiên, đây chỉ là tên gọi tạm thời, và cuối cùng khi đặt tên chính thức, họ chọn “Chu Hoài Cẩn” (周怀瑾).
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông cụ Nhiếp và vẻ mặt khắp nơi tìm kiếm của Nhiếp Đông Cẩm, Đoan Ngọ không khỏi nổi da gà.
Quả nhiên, sau vài lời chào hỏi ngắn gọn, họ nhanh chóng bày tỏ ý định muốn cô rời khỏi thành phố Tấn.
“…Là như thế này, ông bà ngoại của cháu mặc dù đã nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi, nhưng nghe nói đứa trẻ đó sau khi tốt nghiệp đại học thường xuyên công tác xa nhà, cũng không hay về… Ý của tôi là, nhân dịp Tết này, cháu đến gặp họ, thử ở chung xem có được không. Nếu không được, cháu lại quay về, nếu được, tôi sẽ nhờ các đồng nghiệp cũ làm thủ tục cho cháu học tạm thời, cháu sẽ ở đó yên tâm chuẩn bị cho hai vòng ôn tập cuối cùng trước kỳ thi đại học. Tất nhiên, học bạ của cháu vẫn ở đây, cháu sẽ về đây để thi đại học.
“Tôi có hai lý do để cân nhắc. Thứ nhất, thành tích học tập của cháu không ổn định, vài tháng cuối cùng này vô cùng quan trọng, cháu cần một môi trường yên tĩnh để ôn thi. Thứ hai, bà nội cháu đã gần bảy mươi tuổi, sức khỏe không tốt, mắc bệnh tim, điều này cháu biết. Sau tai nạn của bố mẹ cháu, bà đã phải nằm viện cả tháng, giờ đây mọi thứ mới dần dần ổn định, các chỉ số sức khỏe gần đạt bình thường, bà cũng chịu ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Nhưng anh cháu vì cháu mà liên tục tranh cãi với bà, thậm chí còn không định về nhà ăn Tết.”
Đoan Ngọ chăm chú nhìn ông cụ Nhiếp, cảm thấy đau đớn mà không biết chính xác là đau ở đâu. Cô được Đoan Mạn Mạn chăm sóc từ nhỏ, trong những ngày khó khăn, nhà họ Nhiếp chưa từng giúp đỡ, vậy bây giờ nhà họ Nhiếp lấy tư cách gì để can thiệp vào việc cô đi hay ở? Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố Tấn, tại sao phải rời xa nơi này?
Ông cụ Nhiếp khẽ tránh ánh mắt của Đoan Ngọ. Mặc dù không bao giờ thích cô, nhưng ông cũng không ghét cô. Ông biết rằng cách làm của mình không đúng, nhưng ông không có lựa chọn nào khác.
Ông cụ Nhiếp nói với giọng điệu chân thành: “Đoan Ngọ, bọn nhỏ như cháu thường chỉ nhìn vào trước mắt. Ví dụ như, ngay cả khi anh cháu bây giờ thắng bà nội cháu, bà không muốn nhưng vẫn xin lỗi và đưa cháu về nhà họ Nhiếp, mọi người vẫn sẽ sống trong lo lắng, đè nặng. Sau này, khi bà nội cháu không còn nữa, không bao lâu nữa đâu, cháu nghĩ xem anh cháu có hối hận không? Mẹ thằng bé mất khi nó chỉ mới sáu bảy tuổi, sau đó trong khoảng hai năm, bà nội cháu đã chăm sóc nó. Nếu là cháu, cháu có hối hận không? Bà nội cháu thực sự có lỗi, bà không nên đánh cháu, nhưng Đoan Ngọ à, bà đã già rồi, bà sống cả đời như vậy, tự mãn, không chịu thay đổi, không cần thiết phải cứng rắn bắt bà thay đổi để bà sống không vui trong những năm cuối đời.”
Đoan Ngọ từ từ dời ánh mắt. Cô biết ông cụ Nhiếp đang chờ đợi câu trả lời của cô, cũng biết rằng nếu cô cứ im lặng như vậy sẽ làm ông cụ khó xử, nhưng cô không có gì để nói.
Người sai là bà cụ Nhiếp, nhưng người phải ra đi lại là cô.
Người sai là Nhiếp Đông Viễn, nhưng người sống như kẻ trộm lại là Đoan Mạn Mạn.
Trong sự im lặng ngột ngạt, Nhiếp Đông Cẩm có chút sốt ruột: “Đoan Ngọ, cháu không cần phải như vậy. Thực ra, cháu cũng không muốn sống ở nhà họ Nhiếp. Cháu về sống với ông bà ngoại, họ chỉ có mỗi cháu, lại thấy có lỗi với mẹ cháu, cuộc sống của cháu sẽ tốt hơn nhiều, không thể nào tệ hơn được. Cháu yên tâm, những thứ của bố cháu, có phần của anh cháu thì cũng có phần của cháu.”
Đoan Ngọ không thèm nhìn Nhiếp Đông Cẩm, chỉ hỏi ông cụ Nhiếp: “Anh cháu đâu?”
Nhiếp Đông Cẩm vội đáp: “Nó về nhà rồi.”
Đoan Ngọ không khách sáo liếc Nhiếp Đông Cẩm, lục tìm số điện thoại của Nhiếp Minh Kính và nhà họ Nhiếp trong danh bạ, nhưng vẫn một máy tắt, một máy không có người nghe. Cô cố chấp tiếp tục gọi, hy vọng rằng Nhiếp Minh Kính vừa sạc điện thoại xong hoặc vừa có người về nhà. Nhưng không có phép màu nào xảy ra. Nghe tiếng chuông điện thoại kéo dài vô tận, mắt Đoan Ngọ đỏ hoe.
Ông cụ Nhiếp thở dài nhẹ nhõm: “Đoan Ngọ, anh cháu chưa về nhà, thằng bé chỉ đi bệnh viện tháo bột thôi. Nhưng nó nhất định phải về nhà, đây là Tết Nguyên đán đầu tiên sau tai nạn máy bay, nhà họ Nhiếp vốn đã không đông đủ, nó không thể vắng mặt… Cháu đừng hiểu lầm, nếu cháu không muốn ở với ông bà ngoại, thì sau Tết hãy quay lại.”
Đoan Ngọ quay đầu nhìn vé máy bay trên bàn, nhìn chăm chú suốt ba phút, đôi mắt đỏ hoe cuối cùng cũng dịu lại. Cô cất vé vào túi, không nói gì. Ông cụ Nhiếp đã phân tích rất hợp lý, cô nghe rõ những điểm quan trọng, cô dừng một chút, rồi chỉ đáp lại câu “những thứ của bố cháu” của Nhiếp Đông Cẩm bằng giọng cứng rắn chưa từng có: “Những thứ của bố cháu cháu không cần, tiền bồi thường tai nạn máy bay của mẹ cháu, cháu nghe nói là tám mươi tư triệu, đưa số tiền đó cho cháu là được.”
Ông cụ Nhiếp quay đầu đi, không nhìn vào ánh mắt đột nhiên bướng bỉnh của Đoan Ngọ. Ông tất nhiên cảm thấy có lỗi, nhưng ông không thể không lo lắng cho bà cụ Nhiếp, người gần đây lại phải bắt đầu uống thuốc, trong khi Đoan Ngọ vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Nhiếp Đông Cẩm nói thẳng: “Đoan Ngọ, cháu làm vậy không có ý nghĩa gì.”
Đoan Ngọ trừng mắt nhìn Nhiếp Đông Cẩm, đôi mắt vốn dĩ hiền lành giờ đây lộ ra nụ cười méo mó chưa từng có. Cô thực sự thấy ghê tởm hai người cô Nhiếp Đông Cẩm và Nhiếp Đông Ninh từ tận đáy lòng. Cô chậm rãi nhưng dứt khoát nói: “Không thú vị bằng việc các người đến nhà tôi đuổi tôi đi.”
Nhiếp Đông Cẩm không thể phản bác, khuôn mặt luôn tỏ vẻ cao ngạo của bà ta lập tức rạn nứt. Bà ta khó khăn kiềm chế cơn giận, cười gượng: “Đoan Ngọ, cháu còn nhỏ, cháu hiểu như vậy thì tôi cũng không so đo với cháu. Nhưng với tư cách là một một người cô, tôi vẫn muốn nói cho cháu biết một số sự thật. Nếu cháu có thể nghe mà tránh đi được vài con đường vòng thì tốt. Chu Hành đồng ý hẹn hò với cháu là do Minh Kính nhờ vả. Chu Hành tuyệt đối không thể thật lòng với cháu. Cháu nên chuẩn bị tinh thần cho điều đó.”
Ông cụ Nhiếp cảnh cáo bằng cách liếc mắt nhìn Nhiếp Đông Cẩm một cái.
Đoan Ngọ dứt khoát phủ nhận: “Không thể nào.”
Nhiếp Đông Cẩm không để ý đến ánh mắt của ông cụ Nhiếp, cười nhạt: “Tôi không đến mức nói dối kiểu hạ đẳng này. Cháu có thể gọi điện hỏi Minh Kính. Tần Huy Nhân rất thích cháu, lúc đó cũng đã gọi điện thúc đẩy việc này. Chu Hành căn bản không thể từ chối.”
Sự cứng rắn mà Đoan Ngọ vừa mới ngụy tạo bắt đầu dần dần tan rã.
Nhiếp Đông Cẩm tiếp tục theo chiến thuật đối địch trên bàn đàm phán, không ngừng tấn công: “Đoan Ngọ, cháu có nghĩ rằng Chu Hành giống như những chàng trai bình thường trong trường của cháu không? Cháu thử nhìn ra bên ngoài xem, xem sự chênh lệch tuổi tác giữa Chu Hành và cháu, xem Chu Hành một tay sáng lập Tân Vực, xem môi trường sống xung quanh Chu Hành là gì, xem bạn gái cũ của Chu Hành là ai… Hoặc thực ra, cháu biết tất cả điều đó, chỉ là giả vờ không biết một cách đê tiện. Cháu không vô tội như cháu nghĩ đâu.”
Đoan Ngọ đưa cánh tay lên che mắt, Nhiếp Đông Cẩm tưởng rằng mình đã đánh bại được Đoan Ngọ, nhưng không ngờ Đoan Ngọ lại cười. Cánh tay gầy guộc dần dần hạ xuống, để lộ ánh mắt khinh bỉ chưa từng có dành cho Nhiếp Đông Cẩm. Đôi mắt cô đỏ lên, nhưng đó không phải là sự yếu đuối, mà là sự tức giận bùng nổ.
Đoan Ngọ nói: “Cô à, cô nhìn xem, tôi bằng tuổi Giang Nghi nhà cô, hôm nay cô đến nhà tôi thể hiện uy quyền, cô có nghĩ đến việc, một ngày nào đó nếu cô đột ngột qua đời thì Giang Nghi nhà cô cũng sẽ phải đối mặt với một người cô như cô hôm nay không?”
Nhiếp Đông Cẩm giận dữ và xấu hổ, nhưng ông cụ Nhiếp không cho bà ta cơ hội để dạy dỗ Đoan Ngọ, ông cương quyết đuổi bà ta đi. Ông cụ Nhiếp biết Đoan Ngọ vốn không phải là người sắc bén trong lời nói, lần này là do họ quá đáng.
Vé máy bay đi Điền thị (thuộc thành phố Thạch Đạt) là vào lúc hai giờ rưỡi chiều, lúc này chỉ còn chưa đến bốn tiếng trước giờ lên máy bay, ông cụ Nhiếp để lại xe và tài xế, Đoan Ngọ không hiểu là vì ông sợ cô không bắt được xe hay sợ cô không chịu đi. Thực ra nếu cô không đi, họ có thể làm gì cô? Chỉ là họ nghĩ rằng cô muốn quay về nhà họ Nhiếp, nhưng cô cũng muốn ít nhất trước Tết biến mất, để nhà họ Nhiếp có một cái Tết yên ổn. Cô không muốn Nhiếp Minh Kính sau này phải hối hận. Cô biết bà cụ Nhiếp đã bắt đầu uống thuốc trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoan Ngọ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất một lúc rồi uể oải bước vào phòng ngủ. Cô vừa mở va li, trong phòng khách liền vang lên tiếng huýt sáo trong trẻo. Đoan Ngọ mạnh mẽ xoa mặt, nhưng vẫn không thể xua đi chút cảm giác nhục nhã và xấu hổ. Đầu óc Đoan Ngọ rối bời, cô thậm chí không phân biệt được những cảm xúc tồi tệ đó phần lớn đến từ đâu, là do bị đuổi đi hay là do mối tình đầu này được bố thí.
Giọng nói của Nhiếp Minh Kính luôn rất bình tĩnh, cậu hỏi: “Đoan Ngọ, em tìm anh à?”
Đoan Ngọ lao thẳng vào vấn đề: “Sao anh không mở máy?”
Nhiếp Minh Kính có chút khó hiểu, anh giải thích: “Giang Nghi mượn máy để gọi điện, khi trả lại chắc đã vô tình nhấn nút tắt nguồn, anh không chú ý.”
Đoan Ngọ đưa tay lau mắt, cô khó khăn hít thở, thấp giọng hỏi: “Anh có biết tại sao anh Chu Hành đồng ý hẹn hò với em không?”
Nhiếp Minh Kính ngừng lại một lúc, Đoan Ngọ có thể nghe thấy bác sĩ bên kia điện thoại đang dặn dò, Giang Hàn và Giang Nghi đang cãi nhau khẽ khàng, rồi cô nghe thấy Nhiếp Minh Kính thừa nhận: “Anh chỉ bảo anh ấy tạm thời đừng từ chối em.”
Đoan Ngọ quay đầu nhìn chiếc vali mở toang, cô từ từ nói: “…Anh về sớm nhé.”
Khi Đoan Ngọ thu xếp hành lý, Lý Nhất Nặc đang đứng bên đường khóc và bắt taxi. Cô nàng bám vào cửa sổ, nhìn thấy Đoan Ngọ cầm lấy vé máy bay. Tất nhiên, cô nàng muốn đá cửa xông vào, chỉ tay vào họ mà hỏi, các người có tư cách gì đến nơi của Đoan Ngọ để đuổi cô đi? Bà già không ưa ai thì người đó phải biến mất sao? Bà ta là cái thá gì! Nhưng cô nàng không dám. Cô nàng chỉ dám la lối trước mặt những người đồng trang lứa, cụ thể là, cô chỉ dám la lối trước mặt Đoan Ngọ, người luôn mềm yếu.
Lý Nhất Nặc chạy đến bệnh viện thành phố, rồi lạc lối trong khu phức hợp rộng ba mươi nghìn mét vuông. Hai người qua đường chỉ cho cô hai hướng khác nhau để đến khoa chỉnh hình. Mãi mới tìm được phòng khám khoa chỉnh hình, hỏi ra mới biết Nhiếp Minh Kính vừa rời đi hai phút trước. Lý Nhất Nặc chạy như bay quay trở lại.
Nhiếp Minh Kính kiên quyết không dùng gậy chống nên đi rất chậm, phía sau anh, Giang Hàn và Giang Nghi dường như đang chiến tranh lạnh, không ai thèm nói chuyện với ai. Nhiếp Minh Kính thỉnh thoảng quay lại nhìn cặp anh em sinh đôi đó, cậu nghĩ, nếu cậu và Đoan Ngọ cũng lớn lên cùng nhau như thế thì thật tốt biết bao. Cậu và Đoan Ngọ tuy chỉ sống chung trong nhà họ Nhiếp khoảng một năm, nhưng họ đã biết nhau gần ba năm rồi. Cậu luôn thấy phiền phức với Đoan Ngọ, gặp mặt là cô không ngại ngùng gọi cậu là “anh”, nịnh nọt, mềm yếu, không có cá tính… luôn phiền phức đến mức dù cậu có níu kéo, Đoan Ngọ cũng không ngoái đầu lại mà rời đi.
Vừa ra khỏi thang máy, Nhiếp Minh Kính liền bị đẩy vào tường. Lý Nhất Nặc chạy quá nhanh, với trọng lượng 60kg, chạy xuống mười hai tầng trong hai phút, quả là vượt qua giới hạn.
Lý Nhất Nặc khóc rất thảm thiết, nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Kính.
“Nhà họ Nhiếp các anh có phải phong thủy không tốt không? Sao càng ngày càng tệ vậy? Nhiếp Minh Kính, anh có biết Đoan Ngọ sắp đi không? Anh có biết ông anh và một người đàn bà mặc áo lông đang đuổi Đoan Ngọ đi không? Đoan Ngọ gọi điện cho anh sao anh không nghe? Anh cũng ghét nó làm phiền anh à?”
Nhiếp Minh Kính kinh ngạc, mắt cậu lập tức ngập tràn giận dữ.
“Em nói gì?”
Đoan Ngọ đã làm thủ tục ký gửi hành lý, một mình qua cổng an ninh, rồi ngồi trên ghế dài ở cửa lên máy bay ngơ ngác. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay, cô không biết mình nên làm gì trong nửa tiếng dài đằng đẵng này. Sau lưng cô, một bà mẹ trẻ vừa than phiền về thời tiết khô hạn ở thành phố Tấn vừa dỗ con uống nước, một cặp vợ chồng mới cưới đang hào hứng bàn luận về lịch trình du lịch. Loa phát thanh của sân bay liên tục lặp lại thông tin chuyến bay và thúc giục hành khách chưa lên máy bay nhanh chóng lên máy bay. Đoan Ngọ nghe thấy một cái tên giống như “Chu Hành”, cuối cùng cô nhớ ra ít nhất mình nên cảm ơn Chu Hành.
Đoan Ngọ lấy điện thoại rung liên tục ra, cô không để ý đến vô số cuộc gọi nhỡ từ Chu Hành và Nhiếp Minh Kính, trực tiếp đăng nhập vào WeChat. Cô nghĩ rất lâu, viết rồi xóa, cuối cùng chỉ còn lại một câu đơn giản: “Cảm ơn.” Một lúc sau, cô nhẹ nhàng nhấn gửi.
Nhiếp Minh Kính đang trên đường đến sân bay, trong đầu cậu lặp đi lặp lại những lời của Lý Nhất Nặc: Ông anh nói bà cụ không ưa Đoan Ngọ, nên Đoan Ngọ phải đi. Người đàn bà mặc áo lông nói chuyện tiền bạc với Đoan Ngọ, Đoan Ngọ không đòi hỏi gì, chỉ cần khoản bồi thường tai nạn máy bay của cô Đoan…
Nhà họ Nhiếp gọi điện tới, ông cụ Nhiếp hỏi vị trí của Nhiếp Minh Kính, nói cậu không cần đi nữa, sẽ không kịp đâu.
Nhiếp Minh Kính nhìn phong cảnh lùi dần bên ngoài cửa sổ, nước mắt rơi xuống, cậu hỏi từng từ một: Hôm nay tất cả hành động và lời nói của cháu đều là do các người dạy. Khi các người dạy cháu, từng người đều đứng trên cao thuyết giáo, kết quả là các người tự làm gì? Bà nội đánh Đoan Ngọ, bà nuôi Đoan Ngọ chưa được bao lâu mà đã có thể đường hoàng ra tay. Còn ông, ông trực tiếp đến nơi Đoan Ngọ lớn lên để đuổi con bé đi… Các người liên tục nói với cháu rằng các người biết Đoan Ngọ vô tội, nhưng biết con bé vô tội mà vẫn đối xử với con bé như vậy, càng làm cháu thấy ghê tởm.
Ông cụ Nhiếp im lặng gần một phút. Ông muốn nói với Nhiếp Minh Kính rằng Chu Hành có lẽ đã đến sân bay và sẽ đưa Đoan Ngọ trở về. Nhưng ông chỉ mở miệng mà không thể nói ra. Ông đã hối hận khi tiết lộ thông tin chuyến bay cho Chu Hành, nhưng điều đó không thể che đậy sự hèn hạ của ông vào buổi sáng, khi ông định dứt khoát đuổi Đoan Ngọ đi để kết thúc tình cảnh tan vỡ của nhà họ Nhiếp.
Ông cụ Nhiếp hơi lúng túng cúp máy.
Lục Song Khê đang khóc nức nở ở góc phòng, hai mắt đỏ như quả hạch đào. Nhiếp Đông Ninh chọc vào trán con bé mà trách mắng, nhưng mỗi khi Nhiếp Đông Cẩm mở miệng thì bà ta lại bênh vực. Một giờ trước, Lục Song Khê đã mang Chu Hành đến.
Ông cụ Nhiếp quay đầu bảo Giang Hàn dẫn Lục Song Khê ra ngoài dạo một vòng, rồi tự mình đứng dậy đi vào thư phòng. Ông cần suy nghĩ kỹ về vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
Như Nhiếp Minh Kính vừa nói: “Bà nội đánh Đoan Ngọ, bà nuôi Đoan Ngọ chưa được bao lâu mà đã có thể đường hoàng ra tay. Còn ông, ông trực tiếp đến nơi Đoan Ngọ lớn lên để đuổi con bé đi…”
Như Chu Hành nói trước khi rời đi với ánh mắt giận dữ: “Giữa cháu và Đoan Ngọ, người lớn tuổi hơn là cháu, người trải nghiệm nhiều hơn là cháu. Nếu cháu không muốn…”
Sao đến cuối cùng tất cả mọi mũi nhọn đều chỉ về phía Đoan Ngọ? Sao lại sinh ra cái logic hỗn loạn “tôi biết bạn không sai, nhưng bạn phải chịu trách nhiệm” như thế? Sao đến tuổi này rồi mà vẫn không thể hiểu rõ mọi chuyện?
Chu Hành dừng lại trong sảnh sân bay đông đúc, mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ có hai từ đơn giản, lần đầu tiên anh cảm nhận được lời của ông cụ Nhiếp khi ấy. Cô gái nhỏ Đoan Ngọ, chỉ cần chạm vào giới hạn của cô, cô thực ra không hề dễ dàng như vẻ ngoài.
Với sự giúp đỡ của chị họ Chu Duy Ý đang làm việc tại sân bay, Chu Hành đã thuận lợi qua cổng kiểm tra an ninh. Đồng thời, loa phát thanh của sân bay bắt đầu thông báo cho hành khách đi thành phố Điền lên máy bay.
Chu Hành dùng giọng nói nặng nề qua WeChat: “Đoan Ngọ, nếu em dám lên máy bay, chúng ta kết thúc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Hành bước nhanh trong thang máy, ánh mắt hướng về cửa lên máy bay số 17 vừa được thông báo qua loa. Tai anh vẫn vang lên tiếng thở dài của Đoan Ngọ với những câu chuyện vặt vãnh hàng ngày.
Cuộc sống của Đoan Ngọ rất đơn giản, nên những gì cô than vãn cũng chủ yếu là về thầy cô và bạn bè ở trường. Như là thầy giáo nào sắp hói như Cừu Thiên Nhận, thầy giáo nào yêu cầu hai học sinh nam vừa đánh nhau ôm nhau tình cảm trong mười phút, học sinh nào có thành tích toán học siêu giỏi, học sinh nào thích bắt lỗi thầy cô, một người tên Nguyễn Thông Thông cùng cô đứng phạt suốt hai tiết học, một người tên Tống Kiều Kiều cùng với bạn thân của cô, Lý Nhất Lặc, thích cùng một chàng trai.
Chu Hành đến cửa lên máy bay số 17 nhưng không thấy Đoan Ngọ trên ghế dài. Ánh mắt anh hiện lên sự bối rối trong thoáng chốc, sau đó anh bắt đầu gọi điện, nhờ Chu Duy Ý giúp anh kiểm tra xem còn vé cho chuyến bay này không, nếu không thì mau chóng mua vé cho chuyến sau. Đồng thời, anh nhờ chị họ của Chu Duy Ý liên hệ với đồng nghiệp ở thành phố Điền giữ Đoan Ngọ lại ở sân bay thành phố Điền bằng mọi cách.
Từ thành phố Điền đến thị trấn Thạch Đạt rất xa, Đoan Ngọ không thể đi ngay trong đêm, cô chỉ có thể ở lại khách sạn gần sân bay. Chu Hành không yên tâm để một cô gái chưa đủ tuổi trưởng thành ở khách sạn một mình.
Chu Hành ngồi xuống chỗ Đoan Ngọ vừa ngồi, anh không biết cô có tắt máy hay không, cũng không biết cô có chịu nghe điện thoại không, nhưng anh vẫn không từ bỏ hy vọng và gọi lại lần nữa. Từng hồi chuông vang lên, sau đó là tiếng khóc thút thít của Đoan Ngọ.
“Alo?”
Chu Hành ngập ngừng, giọng nói của anh có chút khàn khàn, mang theo một chút cảm xúc khó tả: “Đoan Ngọ, em xuống đây.”
Đoan Ngọ không nói gì, chỉ có tiếng thở dồn dập ngày càng nặng nề hơn, rồi cô đột nhiên bật khóc nức nở.
“Thực ra, em biết ban đầu ngoài việc bị Lê Vi Vi kích động, anh còn thương hại em, nhưng sau này, em cảm nhận được rằng anh có một chút thích em.”
Chu Hành nhẹ giọng hỏi: “Nếu em thực sự cảm nhận được, tại sao không tin vào chính mình?”
“Em sợ đó chỉ là tự luyến của em, và thực tế anh trai em cũng nhờ anh giúp.”
Chu Hành tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nói chậm rãi: “Đoan Ngọ, nếu chỉ đơn thuần là thương hại ai đó, anh sẽ trực tiếp cho cô ấy tiền. Anh trai em chỉ mong anh không chấp nhận em, cũng không từ chối em, chỉ để mặc em. Kết quả là anh đã không làm theo ý anh trai em mà chấp nhận hẹn hò với em. Dù anh đồng ý hẹn hò với em trong tình huống đặc biệt, nhưng sau này anh có rất nhiều cơ hội để chia tay với em, nhưng anh đã không làm vậy. Hơn nữa, Đoan Ngọ, anh đã hôn em vô số lần, anh cũng đồng ý rằng chúng ta có thể sống chung, nếu anh không thích em, thì chẳng phải anh đang đùa giỡn với em sao?”
Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng khóc trống trải của Đoan Ngọ.
Chu Hành tiếp tục: “Đoan Ngọ, anh thừa nhận rằng việc đồng ý hẹn hò với em có phần vội vàng, chỉ dựa trên một chút thích thú nhỏ nhặt, nhưng chúng ta đã bên nhau ba bốn tháng rồi. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta thường xuyên hẹn hò và nói chuyện điện thoại. Em thật sự không nhận ra anh đang giả vờ hay thật lòng thích em sao? Em luôn hy vọng anh coi em như người lớn, nhưng người lớn sẽ không dễ dàng bị người khác khiêu khích mà không trả lời điện thoại và bỏ đi như vậy.”
Đoan Ngọ vừa khóc vừa giận dỗi: “Em không bị khiêu khích mà bỏ đi.”
Chu Hành khựng lại. Đồng thời, loa phát thanh tại sân bay bắt đầu thúc giục hành khách chưa lên máy bay nhanh chóng lên máy bay: “Hành khách Đoan Ngọ của chuyến bay CA8158 đi Điển, xin vui lòng chú ý, chuyến bay của quý khách sắp khởi hành, xin hãy nhanh chóng đến cửa lên máy bay số 17.”
Mắt Chu Hành dần sáng lên.
“Em đang ở đâu?”
Đoan Ngọ dường như vẫn không muốn trả lời, chỉ có tiếng thở hổn hển vang lên trong lần thông báo cuối cùng thúc giục lên máy bay.
Chu Hành đứng dậy, nhìn quanh các cửa hàng nhỏ gần cửa lên máy bay, có cửa hàng xa xỉ, quán cà phê, hiệu sách nhỏ, cửa hàng đặc sản, anh dịu dàng nói: “Đoan Ngọ, anh biết họ đã làm sai. Em hãy đón Tết cùng anh, sau Tết, chúng ta sẽ cùng nhau về Thạch Đạt thăm ông bà ngoại em, đến khi khai giảng, em tự chọn ở lại phố Thượng Nhiêu hoặc ở lại nhà anh, được không?”
Một lúc sau, Đoan Ngọ đáp nhẹ nhàng: “Ừm.”
Lại một lúc sau, cô nói: “… Em đang ở trong nhà vệ sinh.”
Chu Hành chưa kịp đến nhà vệ sinh, Đoan Ngọ đã đeo ba lô chạy ra. Chu Hành dang tay, Đoan Ngọ lao thẳng vào vòng tay anh. Chu Hành ôm cô thật chặt, đó là kiểu ôm mà nếu không phải vì thích thì chắc chắn là đang đùa giỡn, Đoan Ngọ, người vẫn phát triển muộn, cảm thấy ngực hơi đau.
Ngày cuối cùng của năm âm lịch, Nhiếp Minh Kính ăn bữa cơm đoàn viên tại nhà họ Nhiếp, còn Đoan Ngọ ăn bữa cơm đoàn viên tại nhà họ Chu. Sau bữa cơm, hai người theo đúng hẹn bước trên con đường tuyết phủ trở về phố Thượng Nhiêu để cùng thức đêm.
Mặc dù có người thứ ba xuất hiện sẽ làm hỏng sự lãng mạn, nhưng không thể bỏ qua sự thật. Lục Song Khê không biết xấu hổ cũng theo đến, và cô nhóc cùng Đoan Ngọ đứng trước cửa lườm nhau nửa giờ. Ở nhà họ Nhiếp, cô nhóc tạm thời không có vị trí, ai cũng có thể mắng mỏ cô nhóc. Đoan Ngọ không thể đuổi cô nhóc đi nên đành phải dọn chỗ cho cô nhóc ngủ tạm.
Tháng sáu năm mới, Đoan Ngọ và Lý Nhất Lộ cùng mặc qu@n lót đỏ bước vào kỳ thi đại học. Cuối tháng sáu, kết quả có, Đoan Ngọ đạt 577 điểm, Lý Nhất Nặc 612 điểm, Đoan Ngọ cười đến lệch miệng, còn Lý Nhất Lặc khóc như đứt ruột. Đoan Ngọ vào trường Đại học Sư phạm Thành phố Tấn, Lý Nhất Nặc vào Đại học Giao thông Thành phố Tấn, ngay cạnh Đại học G.
Năm Đoan Ngọ tốt nghiệp đại học, cô thuận lợi kết hôn với Chu Hành. Tám tháng rưỡi sau, con trai họ chào đời, tên tạm gọi là “Chu Lục”, tên gọi khi Đoan Ngọ mang thai tự đặt, cuối cùng đăng ký hộ khẩu là “Chu Hoài Cẩn”, tên mà Chu Hành và cảnh sát hộ khẩu Hứa Hoài Cẩn tạm thời đặt. Không thể để mẹ là “5” còn con là “6” (*) được.
*Chú thích:
(*) Số 5 đại diện cho mẹ, Đoan Ngọ, vì tên của cô được viết bằng tiếng Trung Quốc là 端午 (Đoan Ngọ), và 端午节 (Lễ hội Đoan Ngọ) diễn ra vào ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch.
Số 6 đại diện cho con, vì lúc Đoan Ngọ mang thai, cô thường gọi đứa con chưa sinh của mình là “Chu Lục” (周六), nghĩa là “Chu 6”. Tuy nhiên, đây chỉ là tên gọi tạm thời, và cuối cùng khi đặt tên chính thức, họ chọn “Chu Hoài Cẩn” (周怀瑾).
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro