Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 1
2024-11-01 21:39:55
Giang Hàn Thanh đặt bánh kem quả xoài mới vừa làm xong lên trên bàn khách, đang định xoay người trở lại phòng bếp để tiếp tục làm mỹ thực cho bé con Giang Thu Thu 4 tuổi nhà mình ——
Hai cái tay thịt mềm mại đặt ở trên bàn.
Lại sau đó, một cái đầu nhỏ tròn tròn từng chút từng chút chậm rãi xuất hiện từ bên cạnh bàn, tốc độ di động rất thong thả, nhưng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, tầm mắt không có dời đi chút nào.
Động tác có tật giật mình, ánh mắt lại cực kỳ to gan.
Thu Thu tập trung tinh thần nhìn hồi lâu, sau khi trong lòng xác định cái đồ vật kia có thể ăn, cái đầu nhỏ vèo một cái tiến tới địa phương tỏa ra mùi hương ngọt ngào thoải mái thanh tân, nghĩ đến lập tức có thể ăn được đồ ăn ngon, khóe miệng không tự chủ được mà triển khai một nụ cười khờ khạo.
Hai cái lúm đồng tiền vừa ngọt vừa mềm.
Khi cái đầu nhỏ của Thu Thu sắp đụng tới tầng bơ mềm hương trơn trượt kia, một con bàn tay to để trên trán của cô bé.
Người luôn được coi là nghiêm khắc như Giang Hàn Thanh giờ phút này lại hạ thanh âm rất thấp, ngữ khí ôn nhu.
“Thu Thu, phải dùng tay cầm đồ ăn ăn.”
Cái đầu nhỏ hướng về phía trước đình trệ vài giây, Thu Thu có chút nghi hoặc nâng đầu lên, lúc này mới nhìn đến nhân loại đứng ở bên cạnh bàn.
Nghĩ đến hai chữ nhân loại, Thu Thu gần như không thể phát hiện được mà nhíu nhíu mày.
Cục bột nếp vốn dĩ ngoan ngoãn đáng yêu nháy mắt biến thành một quả khổ qua nhỏ khổ đại cừu thâm.
Quả khổ qua rầu rĩ không vui mà xem xét chân ngắn nhỏ của chính mình vài lần, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay thịt phát ngốc, trên đầu bện hai tiểu Thu Thu cũng suy sụp tinh thần gục xuống dưới.
Biểu tình phiền muộn.
Mới nhớ tới, cô bé cũng biến thành một nhân loại.
Nhưng Thu Thu không phải người.
Cô bé là thần.
Thu Thu là vì bảo hộ rừng rậm nên mới ra đời ở hai trăm năm trước.
So với những thần linh đã ra đời từ thời thượng cổ mà nói, thần rừng mới sống hai trăm tuổi như Thu Thu không đáng nhắc tới, không chỉ có không đáng nhắc tới, hơn nữa linh khí còn rất yếu.
Nhưng điều thần kỳ chính là, thần bùi bắp như Thu Thu lại sống rất tốt trong rừng rậm hung mãnh.
Sau khi Thu Thu xuất hiện, toàn bộ rừng rậm tiến vào một loại cục diện “Chúng ta đều là người một nhà” vừa hòa bình vừa ấm áp .
Không còn có xuất hiện trường hợp động vật giết hại lẫn nhau thảm thống, dựa theo lời nói của các con vật, trước mặt cục bột trắng đáng yêu muốn chết như vậy, ai bỏ được dùng bạo lực dạy hư nhãi con?
Từ đó về sau, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Thu Thu trừ bỏ ăn chính là ngủ, tóm lại chính là người làm công hạnh phúc nhất Thần giới.
Trong đại hội khen ngợi trăm năm một lần của Thần giới, Thiên Đạo khen thưởng cho cô bé một cái huy chương “Ăn thật ngon, ngủ thật ngoan” cùng với một bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch lấy thiên địa linh khí làm nguyên liệu chế tác.
Hai cái tay thịt mềm mại đặt ở trên bàn.
Lại sau đó, một cái đầu nhỏ tròn tròn từng chút từng chút chậm rãi xuất hiện từ bên cạnh bàn, tốc độ di động rất thong thả, nhưng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, tầm mắt không có dời đi chút nào.
Động tác có tật giật mình, ánh mắt lại cực kỳ to gan.
Thu Thu tập trung tinh thần nhìn hồi lâu, sau khi trong lòng xác định cái đồ vật kia có thể ăn, cái đầu nhỏ vèo một cái tiến tới địa phương tỏa ra mùi hương ngọt ngào thoải mái thanh tân, nghĩ đến lập tức có thể ăn được đồ ăn ngon, khóe miệng không tự chủ được mà triển khai một nụ cười khờ khạo.
Hai cái lúm đồng tiền vừa ngọt vừa mềm.
Khi cái đầu nhỏ của Thu Thu sắp đụng tới tầng bơ mềm hương trơn trượt kia, một con bàn tay to để trên trán của cô bé.
Người luôn được coi là nghiêm khắc như Giang Hàn Thanh giờ phút này lại hạ thanh âm rất thấp, ngữ khí ôn nhu.
“Thu Thu, phải dùng tay cầm đồ ăn ăn.”
Cái đầu nhỏ hướng về phía trước đình trệ vài giây, Thu Thu có chút nghi hoặc nâng đầu lên, lúc này mới nhìn đến nhân loại đứng ở bên cạnh bàn.
Nghĩ đến hai chữ nhân loại, Thu Thu gần như không thể phát hiện được mà nhíu nhíu mày.
Cục bột nếp vốn dĩ ngoan ngoãn đáng yêu nháy mắt biến thành một quả khổ qua nhỏ khổ đại cừu thâm.
Quả khổ qua rầu rĩ không vui mà xem xét chân ngắn nhỏ của chính mình vài lần, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay thịt phát ngốc, trên đầu bện hai tiểu Thu Thu cũng suy sụp tinh thần gục xuống dưới.
Biểu tình phiền muộn.
Mới nhớ tới, cô bé cũng biến thành một nhân loại.
Nhưng Thu Thu không phải người.
Cô bé là thần.
Thu Thu là vì bảo hộ rừng rậm nên mới ra đời ở hai trăm năm trước.
So với những thần linh đã ra đời từ thời thượng cổ mà nói, thần rừng mới sống hai trăm tuổi như Thu Thu không đáng nhắc tới, không chỉ có không đáng nhắc tới, hơn nữa linh khí còn rất yếu.
Nhưng điều thần kỳ chính là, thần bùi bắp như Thu Thu lại sống rất tốt trong rừng rậm hung mãnh.
Sau khi Thu Thu xuất hiện, toàn bộ rừng rậm tiến vào một loại cục diện “Chúng ta đều là người một nhà” vừa hòa bình vừa ấm áp .
Không còn có xuất hiện trường hợp động vật giết hại lẫn nhau thảm thống, dựa theo lời nói của các con vật, trước mặt cục bột trắng đáng yêu muốn chết như vậy, ai bỏ được dùng bạo lực dạy hư nhãi con?
Từ đó về sau, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Thu Thu trừ bỏ ăn chính là ngủ, tóm lại chính là người làm công hạnh phúc nhất Thần giới.
Trong đại hội khen ngợi trăm năm một lần của Thần giới, Thiên Đạo khen thưởng cho cô bé một cái huy chương “Ăn thật ngon, ngủ thật ngoan” cùng với một bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch lấy thiên địa linh khí làm nguyên liệu chế tác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro