Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 11

2024-11-01 21:39:55

Cậu ta khẽ lắc đầu: “Cậu còn làm bạn với em gái ra ngoài chơi, hôm nay cũng không có ai làm bạn với cậu sao?”

“Đúng rồi...” Trác Ngạn nhìn chằm chằm Giang Tuy, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Ba cậu còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật cậu sao?”

“Ngay cả ngày sinh nhật cũng không có ai làm bạn, có cha có mẹ mà sống như cô nhi, thật thảm.”

Trước khi đi Trác Ngạn liếc mắt nhìn Thu Thu một cái, cười cười: “Em gái còn không hiểu cô nhi là ý gì đúng không?”

“Cô nhi chính là...”

“Lăn.”

Ánh mắt Trác Ngạn chạm vào hai tròng mắt lãnh đạm của Giang Tuy, không sao cả mà lúc lắc hai vai, đi rồi.

Trong nháy mắt, bầu không khí hài hòa vừa rồi còn nhiều thêm vài phần áp lực.

Giang Tuy đặt Thu Thu trong lòng ngực lên trên bàn, bắt đầu thu thập đồ vật.

Cậu ấy không có gì để phản bác.

Ở trong lòng cậu ấy, cậu ấy sống như cô nhi trong miệng mọi người.

Khi mẹ vẫn còn ở, tất cả thiên vị đều cho anh cả. Sau khi mẹ mang thai Thu Thu, tất cả thiên vị đều cho cô bé.

Mà cậu ấy.

Trong kiếp sống mười mấy năm, vĩnh viễn đều không chiếm được một chút chú ý của cha mẹ.

Cậu ấy chính là một đám mây bị bóng ma của anh cả bao phủ, bóng ma quá nhiều, cuối cùng biến thành mây đen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu không phải Thu Thu muốn xem vườn bách thú, sao ba ba có thể nhớ tới cậu ấy.

Thu Thu không biết làm sao mà nhìn anh trai im lặng không nói tiếng nào.

Cô bé không biết cô nhi có ý tứ gì, nhưng hẳn là không phải từ ngữ tốt lành gì.

Nhớ tới những gì người kia vừa nói...

Giang Thu Thu vụng về bò xuống khỏi ghế.

Đồ trứng thối kia!!!!

Thu Thu hùng hổ múa may nắm tay nhỏ lộc cộc chạy tới.

Giang Tuy tuy rằng tức giận, nhưng vẫn vội vàng thu thập đồ vật rồi đi theo phía sau Thu Thu.

Giang Thu Thu đã thất lạc một lần, không thể lại thất lạc lần thứ hai.

Cậu ấy đi chậm, chỉ mông lung nghe thấy thanh âm tính trẻ con của Thu Thu:

“Ba ba của tôi rất thích anh trai.”

“Anh nói dối!”

Trác Ngạn mặc kệ nhóc con này, xoay người muốn chạy.

Thu Thu chạy đến trước người cậu ta, “Nói xin lỗi anh trai tôi mau.”

Trác Ngạn thu hồi tươi cười:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nếu tôi không xin lỗi thì sao? Nhóc con có thể làm gì tôi?”

Thu Thu sửng sốt.

Cô bé hoàn toàn không nghĩ tới người này sẽ trả lời như vậy. Lúc trước khi còn ở trong rừng rậm, cô bé nói ai phải xin lỗi thì người đó phải xin lỗi.

Nhưng hôm nay...

Cô bé nghi hoặc sờ sờ cái đầu nhỏ, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.

Thời điểm hoàn hồn lại, Trác Ngạn đã đi xa.

Trong vườn bách thú có rất nhiều bạn nhỏ, không ít người mang theo ván trượt để chơi, không biết khi nào trên mặt đất lại xuất hiện mấy cái vỏ chuối.

Thu Thu thật cẩn thận xuyên qua những cái vỏ chuối đó, lại một lần nữa vọt tới trước mặt Trác Ngạn, ngẩng lên đầu hung dữ nói:

“Người đang làm, thần đang xem. Anh không xin lỗi, sẽ có báo ứng.”

Phạm sai lầm trước mặt thần linh, cho dù thần không ra tay, kẻ xấu cũng sẽ bởi vì sai lầm của chính mình mà trả giá đắt.

Trác Ngạn cười.

Báo ứng?

Thần linh?

Thần linh cái thá gì.

Không bị lời nói của Giang Thu Thu đe dọa, Trác Ngạn không để ý chút nào đi về phía trước hai bước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0