Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 12
2024-11-01 21:39:55
Đến bước thứ ba, dưới chân bỗng nhiên trở nên cực kỳ trơn trượt.
Thân mình cũng không tự chủ được mà khuynh đảo về phía trước.
Trác Ngạn cúi đầu xem là cái gì mà trơn như vậy, đồng thời theo bản năng muốn dùng tay phải chống ở trên mặt đất, mượn lực của chân trái ổn định.
Cậu ta phát hiện, trên mặt đất là mấy cái vỏ chuối.
Xung quanh có người kinh ngạc kêu lên: “Đừng chạm vào ván trượt!”
Trong chớp nhoáng, Trác Ngạn mới chú ý tới chỗ chân trái đặt xuống đất có một tấm ván trượt.
Chờ đến thời điểm bước chân cậu ta muốn thay đổi phương hướng hoạt động, đã không còn kịp rồi.
Trong nháy mắt, ván trượt mang theo chân trái của Trác Ngạn di động về phía trước, cả người chật vật ngã thành một chữ mã.
Du khách trong vườn bách thú không tự giác được mà dừng bước chân lại nhìn xem trò cười này.
Mặt Trác Ngạn nháy mắt đỏ bừng, đang lúc muốn dùng hết sức lực đứng lên, một trận gió thổi qua.
Ván trượt đi về phía trước, rầm đến một tiếng, cậu ta lại ngã thành một chữ mã.
Chẳng qua lúc này đây, tất cả mọi người nghe được thanh âm quần jean bị rách.
Trước mặt công chúng, quần Trác Ngạn — rách ——háng.
Trong nháy mắt, Trác Ngạn thành trò cười của mọi người.
Có người tốt bụng tiến lên muốn dìu cậu ta, nhưng đều bị Trác Ngạn phủi tay, hơn nữa tặng thêm một cái nhìn căm tức cự tuyệt.
Người qua đường lắc đầu, cho cậu ta cái bậc thang còn không biết leo xuống.
Trác Ngạn đỏ mặt, cúi đầu thất tha thất thểu đứng lên, ánh mắt dừng ở trên người Giang Thu Thu cách đó không xa.
Ánh mắt âm lãnh.
Cậu ta đương nhiên quy tội trận ngã mất mặt này lên người cô bé.
Nếu không phải Giang Thu Thu đứng đó nguyền rủa cậu ta, mắng cậu ta sẽ bị báo ứng, cậu ta cũng sẽ không trở thành trò cười cho người khác.
Nói đến cười, cho dù vườn bách thú ồn ào không thôi, nhưng thanh âm cười khẽ của mọi người xung quanh vẫn truyền tới trong tai Trác Ngạn một cách rõ ràng.
Trác Ngạn gắt gao nắm chặt áo khoác, khập khiễng đi đến cửa vườn bách thú, chuyện hôm nay Giang Thu Thu mắng cậu ta, lần sau cậu ta sẽ tìm anh trai cô bé tính xổ.
Mẹ nó, bắp đùi quá đau.
Cậu ta muốn cho Giang Tuy cũng nếm thử tư vị này.
Những người thấy trận khôi hài này, cũng bao gồm Giang Tuy.
Cậu ấy ôm cặp sách hồng phấn của Giang Thu Thu đứng ở chỗ đó hoài nghi nhân sinh, ánh mắt nhìn Thu Thu nhiều thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Nếu không nghe lầm, vừa rồi Thu Thu nhắc tới thần linh với Trác Ngạn?
“Người đang làm, thần đang xem.”
Lời nói giống như vậy, tựa hồ trước đây cậu ấy cũng từng nghe qua một lần.
Lời nói của thần linh.
Trong đầu Giang Tuy bỗng dưng hiện ra một mảnh rừng rậm.
Nơi đó có thác nước cao tận trời, còn có một quả cầu tròn vo trắng tinh.
Hình ảnh chợt lóe mà qua.
“Anh trai, em đói bụng rồi.”
Trầm tư bị Thu Thu một câu đánh gãy, Giang Tuy lấy lại tinh thần.
Tay nhỏ của Thu Thu lôi kéo góc áo của cậu ấy, ngẩng đầu vẻ mặt cầu đút ăn:
“Anh trai, bụng của Thu Thu muốn đói bẹp bẹp rồi.”
Giang Tuy an tĩnh đánh giá cô bé.
Thu Thu đáng thương chít chít mà thưởng thức tay nhỏ, có chút thương cảm.
Thân mình cũng không tự chủ được mà khuynh đảo về phía trước.
Trác Ngạn cúi đầu xem là cái gì mà trơn như vậy, đồng thời theo bản năng muốn dùng tay phải chống ở trên mặt đất, mượn lực của chân trái ổn định.
Cậu ta phát hiện, trên mặt đất là mấy cái vỏ chuối.
Xung quanh có người kinh ngạc kêu lên: “Đừng chạm vào ván trượt!”
Trong chớp nhoáng, Trác Ngạn mới chú ý tới chỗ chân trái đặt xuống đất có một tấm ván trượt.
Chờ đến thời điểm bước chân cậu ta muốn thay đổi phương hướng hoạt động, đã không còn kịp rồi.
Trong nháy mắt, ván trượt mang theo chân trái của Trác Ngạn di động về phía trước, cả người chật vật ngã thành một chữ mã.
Du khách trong vườn bách thú không tự giác được mà dừng bước chân lại nhìn xem trò cười này.
Mặt Trác Ngạn nháy mắt đỏ bừng, đang lúc muốn dùng hết sức lực đứng lên, một trận gió thổi qua.
Ván trượt đi về phía trước, rầm đến một tiếng, cậu ta lại ngã thành một chữ mã.
Chẳng qua lúc này đây, tất cả mọi người nghe được thanh âm quần jean bị rách.
Trước mặt công chúng, quần Trác Ngạn — rách ——háng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt, Trác Ngạn thành trò cười của mọi người.
Có người tốt bụng tiến lên muốn dìu cậu ta, nhưng đều bị Trác Ngạn phủi tay, hơn nữa tặng thêm một cái nhìn căm tức cự tuyệt.
Người qua đường lắc đầu, cho cậu ta cái bậc thang còn không biết leo xuống.
Trác Ngạn đỏ mặt, cúi đầu thất tha thất thểu đứng lên, ánh mắt dừng ở trên người Giang Thu Thu cách đó không xa.
Ánh mắt âm lãnh.
Cậu ta đương nhiên quy tội trận ngã mất mặt này lên người cô bé.
Nếu không phải Giang Thu Thu đứng đó nguyền rủa cậu ta, mắng cậu ta sẽ bị báo ứng, cậu ta cũng sẽ không trở thành trò cười cho người khác.
Nói đến cười, cho dù vườn bách thú ồn ào không thôi, nhưng thanh âm cười khẽ của mọi người xung quanh vẫn truyền tới trong tai Trác Ngạn một cách rõ ràng.
Trác Ngạn gắt gao nắm chặt áo khoác, khập khiễng đi đến cửa vườn bách thú, chuyện hôm nay Giang Thu Thu mắng cậu ta, lần sau cậu ta sẽ tìm anh trai cô bé tính xổ.
Mẹ nó, bắp đùi quá đau.
Cậu ta muốn cho Giang Tuy cũng nếm thử tư vị này.
Những người thấy trận khôi hài này, cũng bao gồm Giang Tuy.
Cậu ấy ôm cặp sách hồng phấn của Giang Thu Thu đứng ở chỗ đó hoài nghi nhân sinh, ánh mắt nhìn Thu Thu nhiều thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không nghe lầm, vừa rồi Thu Thu nhắc tới thần linh với Trác Ngạn?
“Người đang làm, thần đang xem.”
Lời nói giống như vậy, tựa hồ trước đây cậu ấy cũng từng nghe qua một lần.
Lời nói của thần linh.
Trong đầu Giang Tuy bỗng dưng hiện ra một mảnh rừng rậm.
Nơi đó có thác nước cao tận trời, còn có một quả cầu tròn vo trắng tinh.
Hình ảnh chợt lóe mà qua.
“Anh trai, em đói bụng rồi.”
Trầm tư bị Thu Thu một câu đánh gãy, Giang Tuy lấy lại tinh thần.
Tay nhỏ của Thu Thu lôi kéo góc áo của cậu ấy, ngẩng đầu vẻ mặt cầu đút ăn:
“Anh trai, bụng của Thu Thu muốn đói bẹp bẹp rồi.”
Giang Tuy an tĩnh đánh giá cô bé.
Thu Thu đáng thương chít chít mà thưởng thức tay nhỏ, có chút thương cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro