Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 19
2024-11-01 21:39:55
Thu Thu cố chấp lắc đầu:
“Anh trai chính là không vui.”
Thu Thu nghiêm túc lặp lại vấn đề vừa rồi của anh trai với ba ba một lần nữa.
“Vậy Thu Thu là bởi vì anh trai có tiền mua đồ ăn vặt cho Thu Thu nên Thu Thu mới cảm thấy thích anh trai, hay là bởi vì anh trai là anh trai tốt nên mới thích. Vừa lúc thấy anh trai có tiền nên mới tìm anh trai xin tiền?”
Thu Thu nghiêm túc bẻ ngón tay suy ngẫm vấn đề của ba ba từng chữ từng chữ một.
Cô bé ngây thơ nghe hiểu, lại ngây thơ mờ mịt không có hiểu.
Giang Hàn Thanh sờ sờ đầu nhỏ của bé con nhà mình, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Ba ba mua cho Thu Thu một cái đồng hồ thông minh, đã lưu số của anh trai vào đồng hồ rồi, ngày mai ngủ một giấc dậy, Thu Thu đi tìm anh trai hỏi có được không?”
Thu Thu miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi sắp ngủ, cô bé vùi đầu vào trong ổ chăn nhỏ, tay nhỏ nắm đồng hồ thông minh.
Thu Thu học bộ dáng của ba ba, click mở biểu tượng chiếc điện thoại.
Ba ba nói, chỉ cần cô bé lại ấn một cái, là có thể nói chuyện cùng anh trai.
Thôi.
Thu Thu ôm đồng hồ vào trong ngực.
Ngày mai cô bé muốn đi gặp anh trai, hỏi một chút xem có phải Thu Thu không ngoan làm anh trai tức giận hay không.
Nếu anh trai tức giận, cô bé sẽ đem tất cả bánh bao thịt của tuần này cho anh trai ăn.
Mỗi lần Thu Thu được ăn một cái bánh bao thịt đều vui vẻ đến nhảy nhót.
Anh trai có thể được ăn nhiều bánh bao thịt như vậy sẽ không giận Thu Thu nữa!
Ôm ý tưởng như vậy, Thu Thu mông lung tiến vào mộng đẹp.
Lại lần nữa tỉnh lại đã là 6 giờ rưỡi buổi sáng hôm sau.
Thu Thu luôn luôn tham ngủ mông lung mà xoa xoa đôi mắt.
Nhớ tới hôm nay còn muốn tìm anh trai, Thu Thu ngoan ngoãn bò dậy từ trong ổ chăn, trần trụi chân lộc cộc ra cửa tìm ba ba.
Cái đuôi bò sữa của áo ngủ lắc qua lắc lại ở phía sau.
Sau khi Thu Thu chạy đến phòng khách lại lần nữa xoa xoa đôi mắt.
Sao anh trai lại ở chỗ này?
Còn chưa tự hỏi xong vấn đề này, Thu Thu bước chân ngắn nhỏ thở hổn hển thở hổn hển chạy đến trước người anh trai, tay thịt mềm mụp chặt chẽ ôm lấy Giang Tuy.
“Anh trai, anh tới rồi.”
Giang Tuy mệt mỏi trợn mắt, “Ừm.”
“Vậy anh trai đã ăn cơm cơm chưa?”
“Chưa.”
Thu Thu chạy nhanh đến trước sô pha phòng khách, đầu nhỏ chôn vùi vào thùng đựng thực phẩm.
Nửa phút sau, cô bé run run rẩy rẩy ôm sữa bò dâu tây, bánh mì, kẹo bông gòn, chocolate đi tới.
Cằm thịt mum múp để ở trên sữa bò, sợ sữa bò rớt.
“Anh trai, cho anh ăn này.”
Đây là đồ ăn vặt mỗi ngày ba ba đều sẽ bỏ vào lúc sáng sớm.
Một ngày chỉ có thể ăn nhiều như vậy, Thu Thu đưa toàn bộ cho anh trai.
Nhưng cô bé cũng không khổ sở, ngược lại có chút vui vẻ.
Anh trai không tức giận, mộng tưởng trở thành sự thật rồi!
Giang Tuy mở sữa bò ra đưa cho Thu Thu.
“Anh không thích uống.”
Thu Thu không tin.
“Anh thật sự không thích uống.”
Thu Thu thật cẩn thận lôi kéo góc áo của cậu ấy nói:
“Vậy anh trai thích ăn bánh bao thịt sao? Thu Thu lấy bánh bao thịt cho anh trai ăn.”
“Anh trai chính là không vui.”
Thu Thu nghiêm túc lặp lại vấn đề vừa rồi của anh trai với ba ba một lần nữa.
“Vậy Thu Thu là bởi vì anh trai có tiền mua đồ ăn vặt cho Thu Thu nên Thu Thu mới cảm thấy thích anh trai, hay là bởi vì anh trai là anh trai tốt nên mới thích. Vừa lúc thấy anh trai có tiền nên mới tìm anh trai xin tiền?”
Thu Thu nghiêm túc bẻ ngón tay suy ngẫm vấn đề của ba ba từng chữ từng chữ một.
Cô bé ngây thơ nghe hiểu, lại ngây thơ mờ mịt không có hiểu.
Giang Hàn Thanh sờ sờ đầu nhỏ của bé con nhà mình, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Ba ba mua cho Thu Thu một cái đồng hồ thông minh, đã lưu số của anh trai vào đồng hồ rồi, ngày mai ngủ một giấc dậy, Thu Thu đi tìm anh trai hỏi có được không?”
Thu Thu miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi sắp ngủ, cô bé vùi đầu vào trong ổ chăn nhỏ, tay nhỏ nắm đồng hồ thông minh.
Thu Thu học bộ dáng của ba ba, click mở biểu tượng chiếc điện thoại.
Ba ba nói, chỉ cần cô bé lại ấn một cái, là có thể nói chuyện cùng anh trai.
Thôi.
Thu Thu ôm đồng hồ vào trong ngực.
Ngày mai cô bé muốn đi gặp anh trai, hỏi một chút xem có phải Thu Thu không ngoan làm anh trai tức giận hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu anh trai tức giận, cô bé sẽ đem tất cả bánh bao thịt của tuần này cho anh trai ăn.
Mỗi lần Thu Thu được ăn một cái bánh bao thịt đều vui vẻ đến nhảy nhót.
Anh trai có thể được ăn nhiều bánh bao thịt như vậy sẽ không giận Thu Thu nữa!
Ôm ý tưởng như vậy, Thu Thu mông lung tiến vào mộng đẹp.
Lại lần nữa tỉnh lại đã là 6 giờ rưỡi buổi sáng hôm sau.
Thu Thu luôn luôn tham ngủ mông lung mà xoa xoa đôi mắt.
Nhớ tới hôm nay còn muốn tìm anh trai, Thu Thu ngoan ngoãn bò dậy từ trong ổ chăn, trần trụi chân lộc cộc ra cửa tìm ba ba.
Cái đuôi bò sữa của áo ngủ lắc qua lắc lại ở phía sau.
Sau khi Thu Thu chạy đến phòng khách lại lần nữa xoa xoa đôi mắt.
Sao anh trai lại ở chỗ này?
Còn chưa tự hỏi xong vấn đề này, Thu Thu bước chân ngắn nhỏ thở hổn hển thở hổn hển chạy đến trước người anh trai, tay thịt mềm mụp chặt chẽ ôm lấy Giang Tuy.
“Anh trai, anh tới rồi.”
Giang Tuy mệt mỏi trợn mắt, “Ừm.”
“Vậy anh trai đã ăn cơm cơm chưa?”
“Chưa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Thu chạy nhanh đến trước sô pha phòng khách, đầu nhỏ chôn vùi vào thùng đựng thực phẩm.
Nửa phút sau, cô bé run run rẩy rẩy ôm sữa bò dâu tây, bánh mì, kẹo bông gòn, chocolate đi tới.
Cằm thịt mum múp để ở trên sữa bò, sợ sữa bò rớt.
“Anh trai, cho anh ăn này.”
Đây là đồ ăn vặt mỗi ngày ba ba đều sẽ bỏ vào lúc sáng sớm.
Một ngày chỉ có thể ăn nhiều như vậy, Thu Thu đưa toàn bộ cho anh trai.
Nhưng cô bé cũng không khổ sở, ngược lại có chút vui vẻ.
Anh trai không tức giận, mộng tưởng trở thành sự thật rồi!
Giang Tuy mở sữa bò ra đưa cho Thu Thu.
“Anh không thích uống.”
Thu Thu không tin.
“Anh thật sự không thích uống.”
Thu Thu thật cẩn thận lôi kéo góc áo của cậu ấy nói:
“Vậy anh trai thích ăn bánh bao thịt sao? Thu Thu lấy bánh bao thịt cho anh trai ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro